Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 144

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 144

Khi Do Yoon đã hoàn toàn xuyên sâu vào nơi ẩm ướt nhất, hai bàn tay Si Yoon ghì chặt lấy vai anh.

Mỗi lần Do Yoon rút hông ra, thành trong nóng bỏng lại bám dính lấy anh như không muốn buông. Khi anh tiến vào, nó lại siết chặt lại, run rẩy như muốn kéo anh vào sâu hơn nữa. Chất dịch nhờn nhão trào ra như suối, tuôn chảy khi những chuyển động của Do Yoon dần trở nên mạnh mẽ và nhanh hơn. Dịch thể trơn trượt giúp Do Yoon dễ dàng di chuyển. Anh không ngừng thúc mạnh vào Si Yoon.

"Ha ứ... Anh... Anh... nhẹ... A ư..."

Anh trai luôn lắng nghe mọi lời cậu nói và cuối cùng đều chiều theo ý cậu, nhưng trên giường lại hiếm khi nhượng bộ. Không thể theo kịp nhịp độ cuồng dã của anh, Si Yoon luống cuống vòng tay ôm lấy cổ anh.

Mỗi khi Do Yoon dùng đầu dương vật thô to của mình tách mở thành trong chật hẹp và tiến sâu vào, cơ thể Si Yoon như muốn bị đẩy lên theo, nhưng lại bị bàn tay anh đã ghì chặt lấy eo kéo xuống. Si Yoon không thể làm gì khác ngoài việc hoàn toàn theo anh.

Chuyển động của Do Yoon càng mạnh mẽ, cơ thể Si Yoon càng bị lay động dữ dội, và sự lay động đó lại tạo ra khoái cảm mạnh mẽ hơn. Đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Mỗi khi hít thở, mùi pheromone nồng đậm của anh xộc thẳng vào sâu trong phổi, khiến cho từ đầu đến chân và cả bên trong cơ thể cậu đều là anh. Thế giới của Si Yoon vốn đã tràn ngập hình bóng anh, nhưng vào những lúc như thế này, cậu cảm thấy như mình hoàn toàn bị anh nuốt chửng.

Với những cảm giác phức tạp quá sức chịu đựng, cuối cùng tiếng khóc cũng hòa lẫn vào giữa những tiếng rên rỉ của Si Yoon.

"Hức... Hừm... Hứ..."

"Lại làm em khóc rồi."

Bàn tay mềm mại vuốt ve mắt và mặt Si Yoon, khác hẳn với những chuyển động bạo liệt và thô ráp vừa nãy. Lần nào cũng vậy. Ngay cả khi môi anh chạm vào mặt và bàn tay anh vuốt ve nhẹ nhàng, tiếng khóc của Si Yoon vẫn lớn dần. Cơ thể cậu vẫn rã rời trong khoái cảm, và cậu biết rằng còn có những cảm giác mãnh liệt hơn thế nữa.

"...Anh... hơn nữa... hơn nữa..."

Biết rằng anh đã tạm dừng chuyển động để dỗ dành mình, nhưng Si Yoon lại theo đuổi khoái cảm sắp ập đến, vô thức ưỡn hông rồi bắt đầu nũng nịu.

"Ha Si Yoon."

Bàn tay Do Yoon vừa nãy còn vuốt ve và hôn lên mặt Si Yoon, giờ lại đỡ lấy mông cậu và di chuyển. Si Yoon giật mình, vội vàng buông tay đang ghì chặt vai anh ra rồi vòng lấy cổ anh. Thành trong đang bao bọc dương vật Do Yoon bỗng co rút mạnh mẽ.

"...Anh... Hạ... Hứ ư!"

Do Yoon đã bế bổng Si Yoon không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh bế kiểu này. Nhìn Si Yoon vô ích cố gắng nâng người lên trong khi bám lấy cổ Do Yoon, một nụ cười hiện trên gương mặt anh.

"Tôi đang muốn đưa em đến căn phòng em muốn mà?"

Mỗi khi Do Yoon bước đi mà không rút dương vật ra khỏi Si Yoon, Si Yoon lại vặn vẹo eo. Bàn tay ghì chặt vòng mông cậu cùng với vật nam tính đang lấp đầy bên trong, tất cả tạo nên một sự kích thích tột độ.

Mỗi khi anh di chuyển, cậu lại bị chọc vào những nơi không ngờ tới, làm cửa hậu huyệt của co rút. Dịch thể chảy ra từ bên trong Si Yoon nhỏ giọt xuống sàn, men theo lối đi từ bếp đến phòng ngủ.

"Hự... Hứ ư. Anh... Anh ơi... Rút... rút ra đi."

Dù nước mắt giàn giụa, tiếng rên rỉ hòa lẫn lời cầu xin, thành trong của Si Yoon vẫn không ngừng co giật và kích thích Do Yoon.

Cơ thể Si Yoon như tan ra, hoàn toàn bị chi phối bởi bản năng. Cậu chớp mắt, bất ngờ khi mọi thứ đột nhiên tối sầm, khác hẳn với ánh sáng rực rỡ trong căn bếp.

"Em còn có thể chịu được không?"

Trước câu hỏi ân cần của anh trai về tình trạng của mình, Si Yoon chỉ có thể vùi mặt vào cổ anh. Từ bếp đến đây, đầu ngón chân của Si Yoon đã co quắp lại không biết bao nhiêu lần. 

Khoái cảm dâng trào không dứt làm dương vật của Si Yoon lại cương cứng. Bị kẹp chặt và va chạm giữa hai cơ thể dính sát không một kẽ hở, nó đã xuất tinh một lần.

Cậu cảm nhận được chiếc giường mềm mại dưới lưng, không còn là chiếc bàn đảo cứng nhắc và lạnh lẽo mà cậu vừa nằm.

Sau khi Do Yoon rút ra, Si Yoon nhẹ nhàng thở phào. Cảm giác trống trải chợt ùa đến khi thứ từng lấp đầy bụng dưới cậu biến mất, kéo theo khoái cảm mãnh liệt từng đẩy cậu đến cực hạn dần tan đi, để lại cơ thể Si Yoon hoàn toàn buông lỏng.

Si Yoon nhắm mắt lại, cảm giác như sắp chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng rồi một bàn tay nắm lấy mắt cá chân cậu, làm cậu từ từ mở mí mắt nặng trĩu.

Và khi đối diện với ánh mắt của anh, Si Yoon chưa kịp lắc đầu đã bật ra tiếng rên. Dương vật của anh đâm sâu vào cơ thể cậu, chạm mạnh vào nơi sâu nhất. Sự hưng phấn liên tục đã làm cho nó hạ thấp, sẵn sàng cho sự va chạm.

Trong căn phòng ngủ quen thuộc, Si Yoon hoàn toàn phó mặc mọi thứ cho Do Yoon. Tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ hoặc cào cấu vai hay lưng anh khi anh vùi chặt lấy cậu, đó là tất cả những gì Si Yoon được phép làm. Những ma sát thô bạo và nhanh chóng từ phía dưới tạo ra bọt và những âm thanh dâm đãng tràn ngập căn phòng.

Với khoái cảm không ngừng và sự cực khoái đến cùng lúc từ cả phía trước và phía sau, Si Yoon bắt đầu siết chặt dương vật đang nằm sâu bên trong. Cùng lúc đó, chất lỏng nóng bỏng và đậm đặc bắt đầu lan tỏa bên trong cậu.

Chỉ sau khi hoàn toàn tiếp nhận tinh dịch của Do Yoon vào trong cơ thể, đôi mắt Si Yoon mới khẽ khép lại. Ôm lấy Si Yoon đang mềm nhũn trong vòng tay, Do Yoon từ từ vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu. Làn da trắng nõn ửng đỏ vì hưng phấn và khuôn mặt đẫm nước mắt trở nên nhếch nhác.

Si Yoon đã khóc trong vòng tay anh đến tận khuya, nên Do Yoon không định làm quá đà đến mức này. Anh chỉ muốn cưng chiều Si Yoon một chút vì cậu đã hôn lên má và môi anh từ sáng sớm... Khi nhớ lại cảnh Si Yoon tự dạng chân trên bàn đảo và để lộ nơi riêng tư, một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi Do Yoon.

Khi làm tình, Si Yoon thường đạt cực khoái vài lần, còn anh thì thường chỉ một lần xuất tinh là xong. Vì vậy, giờ anh nên dọn dẹp sạch sẽ để Si Yoon mệt mỏi ngủ một chút, rồi sau đó phải cho cậu ăn gì đó...

Trái ngược với lý trí, dương vật của anh vẫn nằm trong Si Yoon, không hề từ bỏ chút ham muốn đen tối nào.

***

Do Yoon đưa miếng bánh kem vừa xúc bằng nĩa đến bên môi Si Yoon khi cậu đang nhìn anh với đôi mắt sưng húp và vẻ mặt hờn dỗi.

“……”

Biết mình đã gây ra tội lớn, anh đã mang đến món bánh kem yêu thích nhất của Si Yoon, nhưng nhìn cậu mím chặt môi và nheo mắt đầy vẻ kiên quyết, Do Yoon chỉ biết cười gượng.

“Em không đói à? Phải ăn chút gì chứ…”

“Em nói em mệt mà.”

Si Yoon lầm bầm khe khẽ với giọng nói khản đặc. Vừa nhíu mày một cái, Do Yoon đã vội mang đến ly trà hoa cúc đã nguội vừa đủ để uống.

“Em còn đau nữa.”

Cẩn trọng uống trà hoa cúc, Si Yoon dường như muốn dùng khẩu hình miệng thay vì phát ra tiếng. Và khi đọc được môi Si Yoon, Do Yoon vẫn không thể bỏ đi vẻ mặt ngượng nghịu.

“Tôi sai rồi.”

Đã gây ra tội lỗi, còn biết nói gì đây? Dù có mười cái miệng cũng chỉ có thể xin lỗi mà thôi. Vì đó là kết quả của việc làm theo bản năng chứ không phải lý trí, Do Yoon nói với tất cả sự chân thành.

“Em còn không đi học vẽ được nữa.”

“À…”

Nghe đến từ "học vẽ", bàn tay đang định đưa bánh kem cho Si Yoon của Do Yoon chợt ngừng lại. Đó là khoảng thời gian duy nhất được tạo nên bởi quy tắc và lịch trình trong cuộc sống bình yên của Si Yoon, không có những cuộc hẹn đặc biệt hay sự kiện nào khác.

Si Yoon nói rằng cậu thấy việc vẽ rất thú vị khi học ở nhà mẹ. Khi ở đây, đó cũng là lần đầu tiên Si Yoon bày tỏ sự hứng thú, vậy nên Do Yoon cũng dễ dàng đồng ý cho Si Yoon học vẽ. Anh đã gợi ý Si Yoon học tại nhà nhưng Si Yoon lại muốn đến trung tâm.

Do Yoon cùng Si Yoon đến trung tâm gần nơi cậu có thể tự đi bộ và ngay lập tức đăng ký khóa học. Bởi vì ban ngày, trung tâm nghệ thuật được trang trí dễ thương ấy tràn ngập tiếng cười trong trẻo của những đứa trẻ nhỏ.

Vì trung tâm học chỉ để giải trí, không mang tính chuyên nghiệp nên Si Yoon chẳng cần ngày nào cũng đến. Thú thật, dù biết hôm nay là ngày cậu đi học vẽ, anh vẫn không sao kìm lòng để cậu rời đi trong khoảnh khắc ấy. Vậy mà, hôm nay Si Yoon đành lỡ buổi vẽ mà cậu yêu thích nhất.

Vậy nên cậu mới cảm thấy khó chịu hơn.

“Từ hôm nay em sẽ ngủ một mình.”

Lời xin lỗi chân thành của anh đổi lại là sự từ chối lạnh lùng của Si Yoon. Do Yoon định nói rằng điều đó là không thể, nhưng khi Si Yoon kiên quyết nói "Nếu không thì em sẽ không ăn cơm", anh đành phải chấp nhận.

Và đêm đó.

“Yoonie à…”

“Anh. Ngủ ngon.”

Do Yoon mặc bộ đồ ngủ đôi mà họ đã mua, với nụ cười tươi tắn và nụ hôn lên má, bị đẩy ra khỏi phòng ngủ chính bởi bàn tay mềm mại của Si Yoon. Tất nhiên, việc họ ngủ riêng chỉ kéo dài chính xác 3 tiếng đồng hồ. Nó kết thúc khi Do Yoon lẻn vào giường Si Yoon đang ngủ say và ôm lấy cậu.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo