Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 36

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 36

Si Yoon thiếp đi trong cơn mệt lả, chẳng rõ mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Lần này, cậu thức giấc không phải vì giật mình kinh hãi, mà là một sự tỉnh giấc tự nhiên, êm đềm. Khác với mọi khi, khi cậu thường xuyên bị hành hạ bởi cái lạnh lẽo, nỗi bất an, hay những cơn ác mộng mà khi bừng tỉnh chỉ còn là những mảnh vụn ký ức nhợt nhạt, tình cảnh hiện tại tựa như một giấc mơ tuyệt đẹp.

Không gian ấm áp, dễ chịu bao bọc lấy cậu, làn da trần được vuốt ve bởi lớp vải lụa mềm mại của chăn và bộ đồ ngủ. Hơn tất cả, chính là vòng tay rắn rỏi đang ôm chặt lấy thân thể cậu, và nhịp tim đều đặn, vững chãi vọng lại bên tai. Đã bao giờ cậu được nép mình trong vòng tay ai đó, ngủ một giấc say sưa đến thế này chưa?

Si Yoon miên man hồi tưởng, nhưng trong ký ức mờ nhạt của cậu, chỉ còn lại hình ảnh mình co ro cô độc trong góc phòng tối tăm. Hương gỗ trầm ấm thoang thoảng quen thuộc len lỏi vào khứu giác, Si Yoon khẽ động đậy đầu. Gương mặt say ngủ của anh hiện ra trước mắt, mờ ảo trong ánh ban mai dịu dàng.

Dẫu đã từng chung chăn gối, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được ngắm nhìn anh say giấc nồng nàn, an yên đến vậy. Thực ra, mọi thứ về anh đều là những trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời cậu. Khác hẳn với vẻ khổ sở, mệt mỏi khi gục đầu trên sofa lạnh lẽo, mái tóc anh không còn bóng bẩy bởi lớp keo vuốt tóc, khoác trên người cũng chẳng phải bộ vest sang trọng mà là bộ đồ ngủ đơn giản, mềm mại. Nhưng vòng tay anh siết chặt lấy cậu, như thể cậu là cả thế giới quý giá mà anh muốn chở che, bảo bọc.

Cơn buồn tiểu âm ỉ kéo đến, tiếng xào xạc khe khẽ từ bên ngoài vọng vào tai, thôi thúc cậu rời khỏi giường. Nhưng Si Yoon lại sợ hãi, chỉ một cử động nhỏ của mình thôi cũng có thể đánh thức giấc mộng đẹp của anh. Thế là, cậu nín thở, gồng mình bất động. Cơ thể dần tê rần, lồng ngực bức bối vì hơi thở nông cạn, nhưng dẫu vậy, cậu vẫn không nỡ lòng nào phá tan khoảnh khắc bình yên này.

Đây là lần đầu tiên Si Yoon cảm nhận được sự ấm áp diệu kỳ của một vòng tay. Hơi ấm nồng nàn của một cơ thể khác truyền sang, sưởi ấm trái tim cô đơn, lạnh giá của cậu. Trước đây, mỗi khi vô tình bắt gặp hình ảnh những đôi tình nhân, những gia đình nhỏ ôm nhau say giấc trên màn ảnh, cậu vẫn luôn tự hỏi, tại sao họ có thể thoải mái như vậy? Chẳng phải như thế sẽ rất vướng víu, khó chịu sao?

Nhưng giờ đây, sự gò bó, chật chội, thậm chí cả chút khó khăn trong từng hơi thở dường như chẳng còn nghĩa lý gì so với niềm hạnh phúc, sự ngọt ngào mà cậu đang tận hưởng. Khoảnh khắc này, cảm giác này, tuyệt vời đến mức cậu quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.

Mỏi cổ vì mải mê ngắm nhìn anh, Si Yoon khẽ ngả đầu, rồi lại nhẹ nhàng xoay đầu về vị trí cũ, khép hờ đôi mắt. Ngay từ đầu, cậu đã gối đầu lên lồng ngực vững chãi của anh, đôi chân cũng tự nhiên vắt ngang thân thể anh. Nghĩ đến việc mình không cần phải rời xa vòng tay ấm áp này, lòng cậu bỗng dưng tràn ngập một niềm vui nho nhỏ, ngọt ngào.

Cậu biết, có lẽ anh sẽ không hài lòng nếu cậu cứ mãi dựa dẫm vào anh như thế này khi anh thức giấc. Nhưng dù vậy, cậu vẫn muốn được đắm chìm trong vòng tay anh thêm một chút nữa thôi, chỉ một chút thôi. Hương pheromone thoang thoảng, dịu nhẹ vương vấn quanh chóp mũi mỗi khi cậu hít thở cũng làm cho trái tim cậu xao xuyến lạ thường. Tất cả, mọi thứ thuộc về anh, cậu cảm thấy thật tuyệt vời, không thể diễn tả thành lời.

“Hít thở cho đàng hoàng vào.”

Jhi nghe thấy giọng nói trầm khàn, ấm áp vang lên ngay bên tai, cơ thể Si Yoon đang thả lỏng, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười ngây ngốc thì bỗng chốc cứng đờ như tượng gỗ. Vòng tay anh vẫn ôm chặt lấy eo cậu, khẽ động đậy, vuốt ve bờ vai, cánh tay, rồi trượt dần xuống eo. Hơi thở của Si Yoon như nghẹn ứ lại trong lồng ngực.

“… Bảo hít thở thoải mái, chứ không phải là ngừng thở luôn, nhóc con.”

Dù thân thể Si Yoon vẫn còn cứng đờ, nhưng theo từng cử động của Do Yoon, cơ thể cậu cũng bất giác bị cuốn theo, nhẹ nhàng dịch chuyển. Vừa mới đây thôi, cậu còn đang nép mình bên cạnh sườn anh, giờ đây, cả hai đã ở tư thế mặt đối mặt, gắt gao ôm chặt lấy nhau. Lồng ngực chạm lồng ngực, bụng kề bụng, anh gác cằm lên mái tóc mềm mại của cậu, mỗi nhịp thở của anh lại làm những sợi tóc tơ trên trán cậu khẽ lay động.

Si Yoon khẽ rùng mình bởi bàn tay to lớn khẽ vỗ về lưng cậu. Cậu biết, sâu thẳm trong trái tim mình, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu. Nhưng sự dịu dàng, ân cần trong từng cử chỉ, hành động của anh vẫn còn quá xa lạ đối với cậu. Với Si Yoon, bất cứ sự đụng chạm thân thể nào từ người khác cũng đều là một nỗi bất an vô hình.

“Hức…”

Dù Do Yoon vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu theo một nhịp điệu đều đặn, êm ái, nhưng đến khi bàn tay anh trượt xuống, bất ngờ nắm trọn lấy vòng mông căng tròn của cậu, Si Yoon không thể kìm nén được nữa, một tiếng rên khẽ khàng bất giác bật ra khỏi môi, kéo theo đó là một hơi thở dài run rẩy.

“Giờ thì biết thở rồi đấy à, nhóc con ngốc nghếch.”

Giọng nói của anh trầm hơn bình thường, khàn khàn và có chút lười biếng, như tiếng thì thầm ngọt ngào rót mật vào tai Si Yoon. Bàn tay cậu vẫn lúng túng, bơ vơ không biết phải đặt vào đâu, bỗng nhiên được anh nắm lấy. Anh nâng bàn tay nhỏ bé của cậu lên, áp vào cổ tay mình, rồi hít một hơi thật sâu. Đôi mắt Si Yoon thoáng chút bối rối khi nhìn thấy hành động kỳ lạ này của anh.

“Mùi hương này… thật ngọt ngào, quyến rũ… Có lẽ, phải ăn cậu từ đầu đến chân mới thỏa mãn được cơn thèm khát này mất.”

Si Yoon ngước đôi mắt trong veo, ngập ngừng quan sát từng biểu hiện trên gương mặt anh, không dám hé răng nửa lời. Đến khi Do Yoon cúi đầu xuống, định cắn lấy cổ tay cậu, Si Yoon mới giật mình rụt tay lại, theo phản xạ tự nhiên, nắm chặt bàn tay thành một nắm đấm nhỏ bé, cố gắng tránh né anh.

“Bộ sợ tôi ăn thịt cậu thật hả?”

Si Yoon vẫn không rời mắt khỏi gương mặt anh, cố gắng dò xét ý tứ trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đó. Cuối cùng, cậu cũng bắt gặp một nụ cười mờ ám, thoáng đãng nở trên môi anh, cùng với ánh mắt nồng nàn, si tình mà anh dành cho cậu, ngay khoảnh khắc đầu tiên cậu mở mắt thức giấc. Si Yoon ngượng ngùng, bối rối, vội vàng cụp mắt xuống, né tránh ánh nhìn như muốn thiêu đốt da thịt cậu.

“Tôi cứ thao thao bất tuyệt một mình từ nãy đến giờ… Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

“A… Dạ, chào buổi sáng ạ…”

Si Yoon khẽ liếc nhìn xuống vùng xương quai xanh quyến rũ của Do Yoon, e dè hé đôi môi nhỏ nhắn, cất tiếng chào buổi sáng khẽ khàng, giọng nói vẫn còn vương chút ngập ngừng, e ấp.

“Ừ, ngoan lắm…. Nhờ có cậu… tôi đã có một giấc ngủ ngon… Mà cậu… không thấy đói bụng sao?”

Mọi thứ đối với cậu đều quá xa lạ, bất an và kỳ quái, nhưng anh dường như chẳng hề bận tâm đến những cảm xúc rối bời trong lòng cậu. Anh vẫn thản nhiên giữ lấy cổ tay cậu, hít hà mùi hương ngọt ngào vương vấn trên da thịt cậu, tay còn lại thì không an phận mà cứ vuốt ve tấm lưng trần của cậu, xoa nắn vòng mông mềm mại của cậu. Chỉ mình Si Yoon là cảm thấy bối rối, ngượng ngùng đến phát điên trước những hành động thân mật, táo bạo này của anh.

Hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ tay, cùng với những vuốt ve đầy nhục dục trên eo và mông làm một cảm giác kỳ lạ, khó tả trào dâng trong bụng dưới của cậu, lan tỏa ra khắp cơ thể. Nếu như đây là lần đầu tiên Si Yoon trải qua cảm giác này, có lẽ cậu đã hoảng loạn, xấu hổ đến mức muốn độn thổ rồi. Nhưng đây đã là cảm giác quen thuộc mỗi khi cậu và Do Yoon quấn quýt lấy nhau trên giường, Si Yoon khẽ nhích người lùi lại, vô thức tạo một khoảng cách nhỏ với anh. Cơn cồn cào, khó chịu âm ỉ trong bụng, hay sự ẩm ướt, nhầy nhụa nơi hậu huyệt có lẽ sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Nhưng sự cương cứng đang dần trỗi dậy kia thì hoàn toàn khác. Dù xấu hổ, ngượng ngùng đến đỏ mặt tía tai, việc “cậu nhỏ” đang dần ngóc đầu dậy lại hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

“Suốt đêm qua tôi đã “bón” cho cậu no nê rồi mà vẫn chưa đủ sao? Tôi đã kiềm chế lắm rồi vì sợ bảo bối Si Yoon của tôi mệt đó.”

Si Yoon vừa rụt rè nhích mông lùi lại, liền bị bàn tay anh mạnh mẽ siết chặt, kéo mạnh về phía trước. Cậu giật mình nhắm chặt mắt. Không chỉ vì hành động bá đạo của anh, mà còn vì “vật thể nóng bỏng” của anh đã áp sát vào hạ thân cậu, cọ xát đầy khiêu khích giữa hai chân và bụng dưới, làm cậu không thể không run rẩy.

“A… Anh…”

Thật sự là quá sức chịu đựng rồi. Cả cơ thể cậu đau nhức rã rời, giữa hai bắp mông vẫn còn cảm giác khó chịu, bụng dưới cũng căng tức, nặng nề. Nhưng Si Yoon không thể thốt ra lời từ chối. Cậu chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên anh. Chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh cần đến cậu, dù là theo bất kỳ cách nào, cậu đều sẵn lòng chấp nhận. Anh đã thích, anh đã muốn, thì cậu là gì mà dám cự tuyệt? Hơn nữa… dù mệt mỏi và quá sức thật, nhưng cảm giác đêm qua và đêm trước đó hoàn toàn khác biệt.

Cậu biết rõ, mình không nên nghĩ như vậy, nhưng… thật sự rất tuyệt vời. Tuyệt vời đến mức cậu bật khóc nức nở như một đứa trẻ, vòng tay ôm chặt lấy anh, níu kéo anh lại bên mình.

“Sao thế? Bảo bối Si Yoon của tôi cũng muốn nữa hả?”

Giọng nói anh trầm khàn, mang theo ý cười trêu chọc, nhưng hạ thân lại càng thêm dán chặt vào cậu, làm cho vành tai và gò má Si Yoon đỏ bừng như lửa đốt.

Cốc cốc cốc…

Bàn tay anh vừa vuốt ve mông cậu qua lớp quần áo, giờ đã luồn vào bên trong, trực tiếp chạm vào da thịt mềm mại. Si Yoon giật mình run lên, cảm giác xa lạ đột ngột ập đến.

“Bác sĩ đến rồi ạ.”

Tiếng của dì giúp việc vang lên, cắt ngang khoảnh khắc ái muội giữa hai người. Si Yoon vội vàng nắm lấy cổ tay Do Yoon đang đặt trên mông mình, ngăn cản anh tiếp tục “làm càn”. Rồi cậu ngước mắt nhìn anh, khẽ lắc đầu.

“Thời gian trôi nhanh thật, tôi không ngờ đã muộn thế này rồi. Chúng ta sẽ chuẩn bị và ra ngoài ngay thôi.”

Do Yoon ứng phó tình huống có chút ngượng ngùng này đầy tự nhiên và khéo léo. Anh cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng rồi đứng dậy. Si Yoon ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh. Trái tim cậu vẫn còn đập loạn xạ, hồi hộp đến muốn nghẹt thở, nhưng anh thì dường như đã quá quen thuộc với mọi chuyện, mọi hành động đều thuần thục và tự nhiên đến lạ thường.

“Cậu cứ nằm đây nghỉ ngơi đi. Bác sĩ đến là để kiểm tra vết thương cho cậu thôi mà.”

Anh xoa nhẹ mái tóc cậu, rồi bước nhanh ra khỏi phòng, khép cửa lại. Ngay khi cánh cửa vừa đóng, Si Yoon liền bật dậy, vội vàng chống tay xuống giường, cơn đau nhức âm ỉ ở eo làm cậu phải nhăn mặt. Si Yoon vội vã chỉnh lại quần áo xộc xệch. Mình là gì chứ? Chỉ là bị trẹo chân, bị thương ngoài da thôi mà, có cần thiết phải làm ầm ĩ đến mức mời cả bác sĩ riêng đến tận nhà thế này không? Nếu để anh phải bận lòng vì những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng phải mình sẽ trở thành gánh nặng của anh sao? Nghĩ vậy, Si Yoon vội vàng xuống giường.

Vừa chạm chân xuống sàn, Si Yoon suýt nữa thì khuỵu xuống vì đau. Cậu đành phải bò bằng cả tay và chân vào phòng tắm.

***

“Tôi đã dặn cậu hạn chế vận động chân đến mức tối đa rồi mà, xem ra cậu đã nghe lời tôi đấy chứ.”

Si Yoon ngồi thu lu trên chiếc sofa đơn trong phòng khách, khẽ “dạ” một tiếng đáp lời bác sĩ. Vị bác sĩ đang ngồi xổm dưới sàn, cẩn thận kiểm tra bàn chân cậu.

“Dạo này cậu có thấy khó chịu ở đâu không? Vết thương có đau nhức, ngứa ngáy gì không? Còn cái chân bị giãn dây chằng, cậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi đầy đủ và chườm đá thường xuyên như bây giờ là được.”

Bác sĩ vừa nói vừa nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ, băng lại bằng một lớp băng mới, rồi cẩn thận chườm đá lên mắt cá chân đang sưng tấy của cậu. Đôi mắt Si Yoon khẽ liếc nhìn bàn tay bác sĩ đang di chuyển về phía vết thương ở mu bàn chân, rồi lại nhỏ giọng “dạ” một tiếng.

“Tôi cũng đã giải thích với Do Yoon rồi, vết thương của cậu đã được khâu bằng chỉ tự tiêu, nên không cần phải đến bệnh viện cắt chỉ đâu. Còn miếng băng dán này, cậu cứ để nó tự bong ra thôi nhé. Sau khi miếng dán bong ra, cậu nhớ bôi kem trị sẹo và dùng băng cá nhân băng lại cẩn thận là được. Cậu có câu hỏi gì muốn hỏi tôi không?”

Bác sĩ ân cần kiểm tra vết thương ở mu bàn chân, thay vì băng gạc, lần này bác sĩ dùng gạc y tế và băng dính để che vết thương lại. Si Yoon khẽ lắc đầu.

“Không nhất thiết phải là về vết thương đâu, cậu cứ tự nhiên hỏi bất cứ điều gì cậu muốn.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Si Yoon mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu vẫn luôn dán chặt xuống sàn nhà và bàn chân mình từ nãy đến giờ. Cậu khẽ ngừng mân mê hai ngón tay cái vào nhau.

“Anh trai…”

“Ừ?”

“Tay của anh ấy… bị thương…”

Trong khi cậu được bác sĩ tận tình chăm sóc, khám chữa, thì tay của anh lại chẳng có lấy một miếng băng gạc hay băng dính nào che chắn. Dù rất lo lắng cho anh, nhưng Si Yoon vẫn không đủ can đảm để nắm lấy bàn tay anh, trực tiếp kiểm tra vết thương. Cậu chỉ có thể nhỏ giọng hỏi han như vậy.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo