Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 37
Min Woo nghe câu hỏi đầy lo lắng của Si Yoon khi đang mải miết kiểm tra vết thương cho cậu, bất giác thở dài một tiếng đầy bất lực. Đúng là lo không đúng chỗ mà. Ai đời lại đi lo lắng cho một alpha trội cơ chứ?
Ngay cả khi say thuốc đến mất cả ý thức, cậu nhóc này vẫn chỉ chăm chăm lo lắng cho vết thương của Do Yoon. Đến tận bây giờ, vẫn chứng nào tật ấy. Vết thương ư? Vết thương nào chứ? Nhìn xem, đến sẹo còn chẳng thấy tăm hơi đâu kìa.
Min Woo biết rõ giới hạn của mình, anh ta sẽ không can thiệp trực tiếp vào mối quan hệ giữa Do Yoon và Si Yoon. Vì vậy, anh ta chọn cách im lặng, làm ngơ trước những điều mình không nên thấy. Vừa nãy, Do Yoon còn đứng bên cạnh quan sát, nhưng rồi anh nhận được điện thoại và rời đi đâu đó. Min Woo liếc mắt nhìn theo hướng anh vừa khuất bóng, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Có ai… gây khó dễ cho cậu không?”
“À… Không ạ!”
“Ý tôi không phải Do Yoon. Ý tôi là, có ai làm Si Yoon đây cảm thấy mệt mỏi, khổ sở, về cả tinh thần lẫn thể xác không?”
Lần này, Si Yoon không lập tức trả lời. Min Woo khẽ đẩy gọng kính lên sống mũi, quan sát vẻ mặt trầm ngâm của cậu.
“Nếu có ai đó làm cậu đau khổ, mệt mỏi, dù là thể xác hay tinh thần, thì cậu nên tránh xa người đó ra. Bất kể là ai, cảm xúc của Si Yoon vẫn là quan trọng nhất. Sau đó mới đến người khác. Điều gì không thích, cậu cứ mạnh dạn từ chối. Điều gì muốn làm, cậu cũng phải dũng cảm nói ra. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Dù chưa từng trò chuyện sâu sắc với Si Yoon, nhưng Min Woo có thể cảm nhận được rằng cậu là một người cần được giúp đỡ. Ngay cả trong cuộc trò chuyện nhẹ nhàng này, Si Yoon vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác và lo lắng. Khi anh ta chạm vào vết thương của cậu, cậu rụt người lại. Đó không phải là vì vết thương đau nhức, mà là vì cậu cảm thấy bất an, khó chịu khi bị người khác chạm vào. Min Woo thừa sức nhận ra điều đó.
“Những lúc Do Yoon không có ở nhà, cậu thường làm gì?”
Si Yoon vẫn im lặng, nhưng dường như cậu đang suy nghĩ. Cái đầu nhỏ nhắn khẽ nghiêng sang một bên.
“Cậu có thích lắp ráp mô hình đồ chơi không? Hay vẽ tranh? Xem phim, đọc truyện tranh, hoặc nghe nhạc thì sao?”
Không nhận được bất kỳ phản hồi nào, Min Woo kiên nhẫn liệt kê từng hoạt động một, chậm rãi chờ đợi. Từ nãy đến giờ, Si Yoon vẫn luôn đáp lời anh ta bằng những tiếng “dạ” nho nhỏ, hoặc khẽ gật đầu, lắc đầu. Nhưng lúc này, cậu chỉ im lặng nghiêng đầu, hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Cậu không muốn trả lời sao?”
“…Chưa… từng… thử…”
“Hả?”
“Không biết ạ.”
“Không biết mình thích gì sao?”
Trong quá trình tư vấn tâm lý, việc phải kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ bệnh nhân là điều thường xuyên xảy ra. Min Woo không hề tỏ ra nóng vội hay thúc ép. Anh ta chỉ lặng lẽ quan sát cậu, cố gắng nhẹ nhàng dẫn dắt câu chuyện. Và cuối cùng, sau một hồi im lặng, Si Yoon cũng khẽ gật đầu.
“Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu từ đó nhé. Hãy thử tìm xem Si Yoon thích gì, cảm thấy hứng thú với điều gì.”
Nhưng chưa kịp dứt lời, Si Yoon đã vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”
Min Woo vẫn muốn trò chuyện với cậu thêm một lát nữa, nhưng cuộc đối thoại giữa hai người đành phải dừng lại tại đây. Tiếng của Do Yoon vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Si Yoon lập tức ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt cậu, vốn dĩ vẫn luôn né tránh ánh nhìn của Min Woo, bỗng bừng sáng lạ thường khi hướng về phía Do Yoon. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Min Woo kịp nhận ra một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt u buồn của cậu, và anh ta chỉ có thể thở dài trong lòng.
“Dù là giãn dây chằng hay vết thương ngoài da, những vết thương kiểu này cần thời gian để hồi phục thôi. Cậu nhớ dặn dò Do Yoon phải để cậu nghỉ ngơi thật nhiều, hạn chế vận động chân, ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc nhé.”
“Cảm ơn anh. Hôm nay là ngày nghỉ của anh mà vẫn đích thân đến đây.”
“Biết vậy thì lần sau nhớ mời tôi đi ăn một bữa ra trò vào. Nhớ dẫn cả Si Yoon theo đấy.”
“Tôi biết rồi mà. Thế nào tôi cũng sẽ “báo đáp” anh chu đáo thôi. Anh đến đây rồi thì ở lại ăn trưa với bọn tôi luôn đi.”
“Thôi, tôi phải về đây. Hôm nay tôi được nghỉ phép, còn bao nhiêu việc phải giải quyết nữa đây.”
Min Woo vừa nói vừa đứng dậy, liếc nhìn Si Yoon một cái. Từ lúc Do Yoon xuất hiện đến giờ, cái đầu nhỏ nhắn của cậu vẫn luôn hướng về phía anh, không hề rời mắt. Do Yoon bước đến gần, tự nhiên bế bổng cậu lên, đặt cậu ngồi gọn trong lòng mình.
Min Woo khẽ khựng lại một chút, rồi anh ta quay người bước đi, khi thấy Si Yoon ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay Do Yoon.
“Đi đường cẩn thận nhé anh. Thằng bé bị thương thế này, chắc dạo này tôi cũng không dám đi đâu xa.”
“Ừ, biết rồi. Trời lạnh thế này, ở nhà thôi cho khỏe.”
Dù Min Woo đã từ chối, Do Yoon vẫn tiễn anh ta ra tận cửa. Min Woo gật đầu chào tạm biệt Si Yoon, cậu vội vàng cụp mắt xuống, cúi đầu chào. Min Woo chậm rãi bước ra khỏi căn biệt thự sang trọng. Xuống đến hầm để xe, anh ta khởi động xe, rồi bàn tay vô thức mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo ngực.
“Haizzz…”
Đến lúc này, anh ta mới sực nhớ ra mình đã quyết tâm cai thuốc lá. Min Woo đành lấy trong xe ra một miếng kẹo cao su, nhét vào miệng thay thế.
Do Yoon thì thôi đi, nhưng với tư cách là một chuyên gia tâm lý, Min Woo cảm thấy Si Yoon mới là người làm anh ta thực sự bận tâm. Cậu bé cần được chữa lành… Nhưng có lẽ, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để anh ta đề cập đến chuyện này. Có lẽ, anh ta nên sắp xếp một cuộc hẹn với Do Yoon, để có thể thẳng thắn trò chuyện với anh về tình hình của Si Yoon.
Những ngày Do Yoon đi làm, khoảng thời gian anh vắng nhà đối với Si Yoon thật dài đằng đẵng. Anh đi làm giờ nào thì cậu nắm rõ, nhưng giờ tan làm của anh thì lại hoàn toàn tùy hứng. Trong những giờ phút cô đơn quạnh quẽ ấy, Si Yoon chẳng biết làm gì cho khuây khỏa. Nếu chân cậu lành lặn hơn, có lẽ cậu đã có thể giúp dì giúp việc quán xuyến việc nhà. Nhưng kể từ khi bị thương, mỗi khi có anh ở bên cạnh, cậu luôn được anh bế ẵm đi khắp nơi. Còn khi dì giúp việc đến, cậu lại phải nín nhịn, cố gắng chống nạng hoặc ngồi xe lăn để di chuyển, dù chẳng thoải mái gì cho cam.
Trong không gian rộng lớn này, mọi thứ đều thuộc về anh, Si Yoon chẳng có lấy một thứ gì là của riêng mình. Cậu có thể làm gì để giết thời gian đây? Bật TV lên xem, nhưng đầu óc lại trống rỗng, chẳng thể tập trung vào những hình ảnh nhạt nhẽo trên màn hình. Hoặc lẩn vào thư phòng của anh, tìm một cuốn sách nào đó để đọc, nhưng chữ nghĩa cứ nhảy múa lung tung trước mắt, chẳng tài nào ngấm nổi. Ngay cả những việc đơn giản ấy, cũng chỉ là khi dì giúp việc bật TV lên, hoặc nhắc nhở cậu “Nếu buồn chán thì cứ đọc sách cho khuây khỏa nhé”, cậu mới miễn cưỡng làm theo.
Ngồi trên chiếc ghế bành đặt bên cửa sổ phòng khách, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài có lẽ là việc duy nhất làm cho lòng cậu cảm thấy bình yên. Nhưng ngay cả thú vui nhỏ nhoi ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Mỗi ngày ba bữa, Si Yoon đều phải uống thuốc đều đặn. Và cậu luôn cảm thấy uể oải, buồn ngủ vì tác dụng phụ của thuốc. Thêm vào đó, đêm nào Si Yoon cũng được anh ôm ấp vỗ về, nên cậu luôn tranh thủ ngủ bù để bù đắp cho những đêm dài thao thức.
Hôm nay cũng vậy, Si Yoon lại chẳng nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào. Tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại đánh thức cậu khỏi giấc ngủ chập chờn. Mở mắt ra, bên ngoài khung cửa sổ đã tối đen như mực. Si Yoon khẽ thở dài. Cứ mãi ăn rồi ngủ thế này, liệu có ổn không? Nhưng anh đã nói, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, làm theo những gì anh muốn, anh sẽ không nổi giận. Ngược lại, anh còn dịu dàng khen ngợi cậu nữa.
Tin nhắn báo rằng anh sẽ về đến nhà sau 30 phút nữa. Si Yoon vén tấm chăn đang đắp trên người, chậm rãi ngồi dậy. Mắt cá chân bị giãn dây chằng đã bớt sưng tấy, vết bầm tím cũng nhạt dần, nhưng vết thương ở mu bàn chân thì vẫn còn hơi rắc rối. Miếng băng dán ban đầu đã tự động bong ra, sau đó cậu vẫn đều đặn bôi thuốc mỡ và dán băng urgo theo lời dặn của bác sĩ. Nhưng dạo gần đây, cậu đã ngừng sử dụng băng urgo. Thuốc mỡ thì không sao, nhưng cứ dán băng urgo vài tiếng đồng hồ là vùng da xung quanh vết thương lại ửng đỏ, ngứa ngáy khó chịu. Thực ra, Si Yoon nghĩ rằng mình thậm chí còn chẳng cần phải bôi thuốc mỡ làm gì. Một vết sẹo nhỏ thì có hề gì chứ? Nhưng mỗi sáng và tối, anh đều tự tay bôi thuốc cho cậu, nên cậu cũng chẳng thể từ chối.
Dù vết thương bên ngoài có vẻ đã lành lặn, nhưng bác sĩ đã dặn rằng da cần thời gian để phục hồi hoàn toàn. Vì thế, anh vẫn không hài lòng mỗi khi thấy cậu tự do đi lại. Nhưng cậu phải làm sao đây? Làm sao có thể sinh hoạt bình thường mà không đi lại chứ? Mỗi khi có anh ở nhà, Si Yoon vẫn ngoan ngoãn để anh bế ẵm. Còn khi có dì giúp việc, cậu cố gắng dùng nạng hoặc xe lăn để di chuyển. Nhưng những lúc chỉ có một mình, cậu lại tự cho phép mình được đi lại thoải mái như thế này.
Trước khi anh về, Si Yoon tranh thủ rửa mặt, rồi kiểm tra lại một lượt căn nhà, dù dì giúp việc đã dọn dẹp tinh tươm, cậu vẫn muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều hoàn hảo.
Cuối cùng, Si Yoon ra ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở tiền sảnh. Hai tay chống xuống mép ghế, cậu khẽ đung đưa đôi chân. Cậu xoay nhẹ cổ chân, rồi lại xoay ngược chiều kim đồng hồ. Bác sĩ đã dặn, không cần phải tập vật lý trị liệu, nhưng nếu không vận động gì cả thì cũng không tốt. Vì vậy, cậu cứ tranh thủ vận động nhẹ nhàng mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.
Chân cậu mau chóng lành lặn, như vậy cậu sẽ không còn làm phiền anh nữa, và dì giúp việc cũng không cần phải đến đây mỗi ngày. Thực ra, Si Yoon thấy có chút bất tiện khi dì giúp việc cứ thường xuyên lui tới. Cậu đâu phải dạng tiểu thư lá ngọc cành vàng gì đâu? Cậu hoàn toàn có thể tự lo liệu bữa ăn cho mình, và quán xuyến mọi việc nhà. Ngay cả những lúc ốm đau, mệt mỏi hơn thế này nhiều, cậu vẫn phải vừa đi học, vừa đi làm thêm, vừa quán xuyến việc nhà, lại vừa phải chăm sóc cho người chú nhỏ tàn tật của mình cơ mà…
Hình ảnh chú nhỏ nhỏ bé, ốm yếu bỗng dưng hiện lên trong tâm trí Si Yoon. Cậu vội lắc đầu xua tan những ký ức u ám đó. Từ sau khi xuất viện đến giờ, cậu đã không còn gặp ác mộng, giọng nói mắng nhiếc của chú cũng không còn văng vẳng bên tai cậu nữa.
Si Yoon không được phép quên, cậu vốn dĩ không thuộc về nơi này.
Nếu một ngày nào đó, anh không còn cần đến cậu nữa, cậu sẽ phải rời đi, cậu luôn khắc ghi điều đó trong tim… Si Yoon một lần nữa tự nhủ, phải luôn nhớ rằng, chỉ cần anh ra lệnh, cậu sẽ phải lập tức rời khỏi nơi này, không được phép nấn ná. Rồi bỗng chốc, tiếng chuông cửa vang lên, kéo cậu trở về với thực tại.
Tiếng bíp bíp vừa dứt, cánh cửa bật mở. Khoảnh khắc trông thấy bóng hình anh bước vào, Si Yoon bất giác nở một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn. Nụ cười ấy hồn nhiên đến mức cậu chẳng hề ý thức được mình đang biểu lộ cảm xúc vui mừng đến thế nào.
“Chào mừng anh về.”
Si Yoon vội vã đứng dậy, cúi đầu chào anh. Nhưng đáp lại lời chào của cậu, anh lại đột ngột ôm chầm lấy cậu. Si Yoon giật mình mở to mắt.
“Ơ… Anh, anhhh!”
Mọi khi về đến nhà, việc đầu tiên anh làm luôn là cởi áo khoác, đi tắm rửa. Vậy mà hôm nay, anh lại đột ngột bế thốc cậu lên, bước thẳng vào nhà. Si Yoon kinh ngạc kêu lên một tiếng, đến khi cảm nhận được bờ mông mình chạm vào một mặt phẳng cứng cáp, cậu mới nhận ra anh đã đặt cậu ngồi lên bàn ăn.
“Ai đến đây à?”
“Dạ không ạ.”
“Thế có ai gọi điện thoại cho cậu không?”
“Dạ cũng không ạ.”
Những người lui tới căn nhà này chỉ có dì giúp việc. Và trong danh bạ điện thoại của cậu, số điện thoại duy nhất được lưu lại cũng chỉ có số của anh. Vậy thì, ai đã đến đây? Ai đã gọi điện thoại cho cậu chứ?
“Vậy là, cậu tự nguyện làm thế này sao?”
Si Yoon chẳng thể nào hiểu nổi anh đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Ngay lập tức, đôi môi anh liền phủ xuống, hôn lên khắp khuôn mặt cậu, từ vầng trán rộng đến đôi má ửng hồng, rồi chóp mũi xinh xắn. Rồi bàn tay lạnh lẽo của anh bất ngờ luồn vào bên trong lớp áo mỏng manh, vuốt ve eo cậu, dần dần trườn lên phía trên. Si Yoon rùng mình nổi da gà khi bàn tay tê buốt ấy chạm vào làn da ấm nóng của mình. Cậu khẽ rụt vai lại.
“…Chờ đã…”
Đang hôn cậu say đắm, tay cũng không ngừng vuốt ve cơ thể cậu, vậy mà đột nhiên anh lại buông cậu ra, biến mất khỏi tầm mắt. Si Yoon ngơ ngác ngồi một mình trên bàn ăn, cảm thấy có chút hụt hẫng, bẽn lẽn đưa tay lên gãi cổ. Hình như cậu vừa thoáng ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người anh. Si Yoon cứ ngỡ mình đã hiểu rõ về anh lắm rồi, nhưng hóa ra, cậu vẫn còn quá nhiều điều chưa thể lý giải về người đàn ông bí ẩn này.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.