Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 38
Si Yoon lặng lẽ ngắm nhìn chiếc hộp đặt ngay bên cạnh mình. Sắc xanh lá và đỏ rực rỡ, điểm xuyết vàng kim lấp lánh, tất cả hòa quyện thành một tổng thể đậm chất Giáng sinh. Chỉ cần thoáng nhìn qua thôi, cậu cũng đã đoán ra thứ gì đang ẩn chứa bên trong.
Khẽ liếc về phía phòng ngủ nơi anh trai đang ở, Si Yoon nghiêng mình rồi cẩn thận hé mở nắp hộp. Quả nhiên là một chiếc bánh kem. Điều đặc biệt là, không phải chiếc bánh kem một tầng quen thuộc mà là một chiếc bánh kem hai tầng trắng muốt như tuyết.
Những quả dâu tây đỏ mọng như viên ngọc, cây thông Noel mini, người tuyết mũm mĩm, và ông già Noel với bộ trang phục đỏ tươi tắn – tất cả như nhảy múa trên chiếc bánh, tạo nên một khung cảnh Giáng sinh sống động và ấm áp. Si Yoon khẽ thở phào nhẹ nhõm khi ký ức về chiếc bánh kem mình đã mua vụt qua tâm trí. Anh trai cậu luôn được thưởng thức những món ngon và sử dụng những vật phẩm tốt nhất. Nếu cậu đem chiếc bánh kem kia tặng anh, có lẽ sẽ phá hỏng tâm trạng của anh mất.
Anh ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất… Ý nghĩ ấy làm Si Yoon không khỏi ái ngại. Thay vì cảm giác thèm thuồng, cậu lại lo sợ chiếc bánh kem tuyệt đẹp này sẽ bị hư hỏng. Cậu không dám mở hộp mà chỉ dám ngắm nhìn chiếc bánh qua những lỗ nhỏ trên nắp hộp. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa đánh thức mọi giác quan, Si Yoon bất giác nuốt nước bọt rồi ngượng ngùng đứng thẳng dậy.
Cậu biết mình không nên nhìn chiếc bánh kem nữa, nhưng ánh mắt cứ vô thức bị thu hút. Cuối cùng Si Yoon đành rời khỏi bàn ăn. Có lẽ, thay vì để bánh kem trên bàn ăn ấm áp, cậu nên mang nó ra phòng bếp phụ ở ban công mát mẻ hơn. Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu thì ánh mắt cậu lại một lần nữa hướng về phía chiếc hộp.
“Hóa ra người em mong chờ không phải là tôi mà là chiếc bánh kem sao?”
Lo lắng chiếc bánh kem sẽ bị hỏng nếu để trong nhà ấm áp, Si Yoon đang phân vân không biết có nên mang ra phòng bếp phụ ở ban công không thì bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Do Yoon vừa về đến nhà và đã vào phòng, chắc là anh đang tắm rửa và thay quần áo. Si Yoon hoàn toàn bị cuốn hút bởi chiếc bánh kem nên đã không để ý đến tiếng động nhỏ và giọng nói ấy.
“Muốn ăn không?”
“À, dạ không ạ.”
Mỗi khi anh trai bắt chuyện, Si Yoon đều không thể trả lời ngay được. Cậu ấp úng hoặc nói lảng sang chuyện khác, lo lắng không biết mình trông có ngốc nghếch hơn không, cậu đưa tay chạm vào môi.
“Muốn ăn thì cứ ăn thôi.”
Bị kẹt giữa anh trai và bàn ăn, Si Yoon ấp úng nói.
“Không sao ạ”.
“Si Yoon nhà mình lúc nào cũng “không sao” nhỉ.”
Anh trai mang chiếc hộp đến trước mặt, ôm cậu từ phía sau rồi lấy chiếc bánh kem ra. Si Yoon chỉ biết ngây người nhìn theo. Sợi dây màu vàng kim buộc quanh hộp được cởi ra, chiếc hộp mở ra và chiếc bánh kem hai tầng hiện ra trọn vẹn, Si Yoon khẽ há hốc miệng.
Nhìn qua khe hở cũng đã thấy đẹp rồi, nhưng chiếc bánh kem được ánh đèn trên bàn ăn chiếu vào còn đẹp hơn gấp bội, đẹp như một giấc mơ vậy.
Khoảnh khắc con dao cắt bánh kem chạm vào bánh, từ miệng Si Yoon bật ra tiếng ‘nến…’.
“Định làm hết tất cả sao?”
Đó chỉ là một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng anh trai cậu vẫn nghe thấy. Anh đặt con dao xuống và mở một chiếc túi nhỏ bên cạnh. Trước đây họ thường cắm những cây nến dài và một vài cây nến ngắn bằng tuổi của anh trai, nhưng thứ anh đang cầm là một loại nến rất đẹp. Chắc là loại nến đặc biệt dành cho Giáng sinh. Người tuyết, cây thông, gấu…
“Em cắm nến đi.”
Si Yoon đang ngẩn ngơ nhìn những cây nến thì vội vàng lắc đầu trước lời đề nghị của anh trai. Nếu cậu cắm nến thì lỡ làm hỏng bánh kem thì sao. Rồi cậu chăm chú nhìn những thứ dễ thương xuất hiện mỗi khi bàn tay anh trai chạm vào chiếc bánh rồi lại biến mất.
Việc thắp nến cũng do anh trai làm.
Si Yoon lặng lẽ quan sát những cây nến tuyệt đẹp đang tan chảy, cậu cảm thấy thật tiếc.
“Làm gì thế? Thổi đi chứ.”
Anh trai vẫn ở phía sau cậu, chiếc bánh kem lộng lẫy ở phía trước, và những cây nến dễ thương đang tan chảy kỳ lạ. Nhìn cảnh tượng đó, Si Yoon nghe thấy lời anh trai nhưng vẫn không thể thổi nến.
“Ước đi?”
Si Yoon chưa từng ước điều ước nào trước bánh kem, cũng chưa từng thổi nến bao giờ, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang lung lay.
“Ha Si Yoon?”
À, anh trai bảo cậu thổi nến. Nghe thấy anh trai gọi lại tên mình, Si Yoon hít một hơi thật sâu. Và cậu định thổi… Phùuuu. Có một tiếng động nhỏ phát ra nhưng ngọn lửa không tắt. Si Yoon vội vàng hít thêm hơi vào miệng để thổi tắt nến nhưng cậu vẫn không thể thổi tắt được.
Bàn tay anh trai chạm vào vai cậu, và Si Yoon nhận ra cậu không còn nhìn về phía bánh kem nữa mà đã vùi mặt vào ngực anh trai.
***
Do Yoon im lặng quan sát Si Yoon đang ăn chiếc bánh kem ngon lành với đôi mắt và chiếc mũi ửng đỏ vì khóc. Đó là một chiếc bánh kem bình thường, nhưng cũng có những người thích thắp nến và ước nguyện ngay cả khi không phải là một ngày đặc biệt, anh nghĩ vậy nên cũng không nói gì cả. Nhưng anh không ngờ rằng cậu sẽ khóc.
Si Yoon vốn là một người ít nói. Khi ở bên nhau, thường thì anh sẽ là người nói nhiều hơn, còn Si Yoon chỉ trả lời bằng những câu ngắn gọn hoặc gật đầu. Cậu không có gì đặc biệt thích, cũng không bao giờ đòi hỏi anh mua cho cái này cái kia.
Nhưng cũng không có nghĩa là cậu từ chối hay tỏ vẻ không thích bất cứ điều gì anh làm. Vậy mà chỉ vì anh bảo cậu thắp nến, đợi một lát rồi thổi nến mà cậu đã khóc. Anh có hỏi lý do mà Si Yoon cũng chỉ mím môi khóc.
Trong lúc ấy, những cây nến đã tan chảy hết, phần trên của chiếc bánh kem cũng trở nên nhầy nhụa bởi sáp nến chảy xuống. Và chỉ đến khi những cây nến đã hoàn toàn tan chảy, những giọt nước mắt không ngừng rơi của Si Yoon cũng dừng lại. Vì không thể ăn được chiếc bánh kem đã bị phủ đầy sáp nến, Do Yoon định vứt nó đi thì Si Yoon vội vàng nắm lấy tay anh.
Si Yoon chỉ lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. Thế là Do Yoon đành gạt bỏ phần trên bị hỏng đi. Chẳng phải bánh kem ngon nhất là khi ăn cùng với lớp kem và những nguyên liệu trang trí trên cùng sao? Vì không thích đồ ngọt lắm nên anh không thấy có vấn đề gì. Nhưng Si Yoon thì khác. Ngay cả khi nhìn thấy chiếc bánh kem bị hỏng như vậy mà đôi mắt cậu vẫn cứ sáng lên.
Khi Do Yoon lấy một miếng bánh cho vào đĩa, Si Yoon cầm lấy chiếc nĩa bằng cả hai tay rồi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem. Bình thường cậu rất để ý đến sắc mặt của anh, nhưng bây giờ, khi cả hai đang ngồi đối diện nhau như thế này, cậu thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một cái.
Si Yoon không ăn mà chỉ đưa một chút xíu bánh kem vào miệng, đôi mắt trợn tròn lên làm Do Yoon bật cười. Chẳng khác gì chim sẻ mổ mồi, cậu cứ ăn từng chút một chiếc bánh kem hai tầng to như vậy, vẻ mặt của Si Yoon thay đổi liên tục theo từng khoảnh khắc.
Nhưng cũng có một điều chắc chắn mà anh có thể nhận ra. Rằng Si Yoon thích đồ ngọt, thích bánh kem, thích bánh kem ngọt ngào. Từ trước đến nay cậu chưa từng thể hiện nhiều biểu cảm như vậy khi ăn bất cứ thứ gì. Và tất cả những biểu cảm này đều là tích cực.
Cảm xúc mà anh cảm nhận được ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu lúc bước vào nhà đã dần tan biến. Anh đã từng trải qua cảm giác vừa bối rối, vừa vui mừng, vừa nghẹn ngào, vừa hạnh phúc như vậy chưa? Đó là một cảm xúc khác hẳn với những gì mà anh cảm nhận được khi quan hệ tình dục.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, biểu cảm ngây thơ ấy lại vụt tắt, nhưng điều anh chắc chắn cảm nhận được lúc đó chính là khao khát mãnh liệt muốn chiếm lấy toàn bộ con người Si Yoon. Mãi đến khi tắm xong, Do Yoon mới phần nào lấy lại bình tĩnh, nhưng kế hoạch ôm Si Yoon ngay sau đó đã hoàn toàn đổ bể. Dù vậy, tâm trạng anh vẫn không hề tệ đi.
Bởi vì anh lại được thấy vẻ mặt ấy—biểu cảm như thể chỉ một miếng bánh kem cũng đủ để cậu chiếm trọn cả thế giới, giống hệt khoảnh khắc cậu vừa bước vào nhà.
Một người ăn một bát cơm cũng không hết như cậu giờ đây đang đặt chiếc đĩa trống không trước mặt, ngậm chiếc nĩa và vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trên bàn. Do Yoon đứng dậy sau khi nhìn ánh mắt ấy. Anh lấy thêm một miếng bánh kem cho vào đĩa rồi lấy sữa từ trong tủ lạnh ra.
“Uống sữa nữa rồi từ từ ăn.”
“Anh… anh cũng phải ăn chứ….”
Do Yoon bật cười khi chạm mắt với Si Yoon. Đúng là anh đã bị chiếc bánh kem đánh bại.
“Không. Tôi không thích lắm.”
“Ngon lắm.”
“Vậy á?”
“Thật sự rất ngon.”
“Em ăn vừa phải thôi.”
“Thật sự rất ngon mà….”
Si Yoon vừa nói vừa dùng nĩa lấy một miếng bánh kem đưa đến trước mặt anh. Do Yoon không thể làm gì khác ngoài việc mở miệng. Miếng bánh kem mềm nhũn và ngọt ngấy mà Si Yoon vừa ăn đã ở trong miệng anh.
“Ngon chứ?”
Do Yoon chậm rãi gật đầu trước câu hỏi vang lên, ngay cả khi anh còn chưa kịp nhai hay cảm nhận hương vị. Miếng bánh kem mềm dẻo, ngọt đến mức ngấy, vậy mà cũng có vẻ nuốt trôi. Trước câu trả lời của anh, Si Yoon lại cười rạng rỡ rồi tiếp tục ăn.
Thực ra, anh vốn không thích chạm vào người khác. Những cảnh thân mật trên phim hay sân khấu chỉ là công việc, không thể tránh khỏi. Cũng nhờ thế, anh nổi tiếng với khả năng diễn một lần là hoàn hảo. Nhưng với người trước mặt này, mọi nguyên tắc đều bị phá vỡ.
Anh muốn chạm vào cậu, và ngay cả khi đã chạm rồi, anh vẫn muốn nhiều hơn nữa. Bình thường, chỉ cần ngửi thấy pheromone omega là anh đã đau đầu, khó chịu. Thế nhưng… pheromone của cậu lại là pheromone lặn, nhạt đến mức làm anh không hài lòng. Chiếc nĩa vương đầy dấu vết của Si Yoon, lại đưa miếng bánh kem mềm nhũn và ngọt lịm đến trước môi anh.
Không đợi anh tự quyết định, cái đầu nhỏ nhắn hơi nghiêng, chiếc nĩa lại tiến gần thêm chút nữa. Do Yoon mở miệng, để rồi phải chấp nhận ăn thứ bánh kem ấy.
Những món tráng miệng ngọt đến ngấy mà nếu không có cà phê, anh tuyệt đối sẽ không đụng đến, vậy mà giờ đây, chỉ cần là thứ Si Yoon đưa, anh đều ăn hết.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.