Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 49

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 49

“Cậu học sinh à.”

Thanh âm quen thuộc vang lên. Khi Si Yoon vội vã hướng mắt nhìn, một phụ nữ trung niên đang dõi theo cậu với ánh mắt lo âu.

“…Cảm… Cảm ơn cô ạ.”

Si Yoon lúng túng cúi đầu chào vội rồi bước lên chiếc xe buýt vừa dừng lại ngay trước mặt. ‘Phải trả tiền mới được.’ Cậu run rẩy luồn tay vào túi quần.

Tiền Ji Won đưa. Tiền cậu mang theo.

Năm mươi ngàn won. Năm mươi ngàn won. Năm… mươi ngàn won. Tiền xe buýt. Tiền xe buýt…

“Này cậu kia, không có thẻ à? Học sinh?”

Thấy cậu học sinh ngơ ngác đứng đó, tay cầm tờ năm mươi ngàn won, bác tài xế liền gắt gỏng quát.

“Thôi… thôi mà…”

Đôi môi Si Yoon run rẩy, chính cậu cũng chẳng rõ mình đang nói gì. Cậu nhét vội tờ năm mươi ngàn won vào khe nhét tiền của máy soát vé rồi bước về phía cuối xe, tìm một chỗ trống và ngồi xuống.

Chân phải của Si Yoon run lên bần bật. Ánh mắt hoang mang nhìn vu vơ vào không trung, cậu đưa tay kéo mũ hoodie trùm kín đầu. Khi cúi gằm mặt xuống, đôi chân lọt vào tầm mắt. Đôi dép lê đã biến mất đâu rồi.

‘Là dép anh trai mua cho mà’. Đôi bàn chân chỉ mang mỗi đôi tất đen hiện ra.

Anh trai… Anh trai… Anh trai…

Anh Do Yoon…

Si Yoon hết nắm chặt rồi lại buông hai bàn tay, ngón tay hết xoắn xuýt lại gãi gãi, ngón cái thì bị răng cắn mút liên hồi. Bỗng thân người cậu chao về phía trước.

Píp! Tiếng cửa xe mở ra.

Si Yoon bật dậy khỏi ghế, vội vàng bước xuống xe buýt.

Một cửa hàng tiện lợi hiện ra trước mắt. Cậu bước vào, lấy một đôi dép lê, với tay lấy thêm chai nước suối. Sau khi thanh toán, Si Yoon dốc ngược chai nước suối nhỏ ngay tại chỗ rồi uống cạn sạch. Nước lạnh buốt ùa xuống khiến lồng ngực tê tái, đầu óc cũng đau nhói.

Cậu đưa tay lên đấm mạnh vào đầu mình.

Si Yoon xỏ chân vào đôi dép lê mới mua từ cửa hàng tiện lợi.

Lần này cậu trả tiền xe buýt một cách chuẩn chỉ. Xe đông người quá.

Chen chúc giữa đám đông, cậu bị người đứng sau xô đẩy nên cũng xuống xe theo luôn.

Chẳng biết đã lên xuống xe buýt bao nhiêu lần.

Si Yoon chậm rãi ngước đầu lên. Bầu trời đêm đen kịt.

Và trời lạnh quá. Cậu đưa hai tay ôm chặt lấy thân mình theo bản năng, rồi từ từ đảo mắt nhìn xung quanh.

Con đường hai làn xe hẹp.

Một trạm xe buýt nhỏ xíu.

Trên bảng thông tin tuyến xe buýt dán ở trạm, chỉ có vỏn vẹn hai tuyến xe được ghi.

Đến cả đèn đường cũng thưa thớt, bốn bề tối đen như mực. Một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi.

Đó không hẳn là mùi tanh của cá, cũng chẳng giống mùi mặn của muối.

Một mùi hương hoàn toàn xa lạ mà lần đầu tiên cậu ngửi thấy trong đời. Si Yoon vội bịt chặt cả mũi lẫn miệng bằng tay. Đảo mắt nhìn quanh, thấy chẳng có chiếc xe nào đến, cậu liền băng qua đường.

Xoạch… xoạch…

Một âm thanh vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

Hình như cậu đã từng nghe thấy ở đâu đó trên TV.

“Hự…”

Thân người Si Yoon đang vô định bước đi bỗng hụt xuống, lún sâu vào một nơi mềm nhũn. Mặt đất dưới chân cũng thật kỳ lạ.

Tuy ngã nhưng cũng không đau lắm.

Si Yoon chống tay xuống đất giữ cho khỏi ngã sấp mặt, bỗng một cảm giác nhột nhột khẽ lướt qua giữa kẽ ngón tay cậu. Khi cậu nắm tay lại rồi mở ra, thứ gì đó đã lọt vào tay trôi tuột đi mất.

Cát. Và biển. Biển mà cậu mới chỉ được thấy qua màn ảnh.

Bọt biển trắng xóa nhẹ nhàng trườn tới rồi lại nhanh chóng tan biến vào hư vô. Và cứ thế, nhịp điệu ấy lặp đi lặp lại liên hồi cùng thanh âm “xoạch xoạch” đều đặn. Cậu dùng tay mò mẫm xuống nền cát, vốc một nắm cát đầy tay, và rồi, y như lần đầu, cát lại nhẹ nhàng trôi tuột qua kẽ ngón tay.

Ngồi bệt giữa bãi cát mênh mông, Si Yoon vẫn không ngừng dõi mắt nhìn xung quanh.

Trên bãi cát trải dài vô tận, giữa biển khơi mênh mông, những cơn gió lạnh buốt như dao cắt gào thét dữ dội. Gió rít qua mái tóc, lồng lộng thổi tung những sợi tóc rối bời, từng đợt gió táp vào da thịt, rát buốt như bị ngàn dao lam cứa vào.

Biển trên TV đẹp biết bao.

Mặt biển xanh ngắt lấp lánh ánh bạc, những con sóng mang theo bọt trắng tinh khôi nhẹ nhàng vỗ bờ. Ánh mặt trời rực rỡ ấm áp vô cùng. Bãi cát đầy ắp tiếng cười nói của những cặp tình nhân dạo bước, trẻ con nô đùa nghịch cát, và những người đang thỏa thích vẫy vùng trong làn nước mát.

Nhưng biển trước mắt cậu, thật đáng sợ.

Trong đêm đông giá rét, gió biển gào thét xé tan da thịt, tiếng sóng vỗ bờ dữ dội tựa như tiếng sấm rền vang. Bóng đêm bao trùm, đặc quánh đến nỗi không thể phân biệt được đâu là biển, đâu là trời.

Và cậu, cô độc giữa nơi này.

Như mọi khi, cậu vẫn chỉ có một mình.

Si Yoon chậm rãi đứng dậy, thận trọng bước đi. Dép lê cứ tuột khỏi chân trên bãi cát, cậu đành cầm dép trên tay. Bàn chân mang tất lún sâu vào cát, cảm giác sạn sỏi cứa vào giữa kẽ ngón chân thật khó chịu.

Cứ thế, cậu bước đi vô định.

“A…”

Hóa ra đây là mùi biển. Bọt biển trắng xóa như muốn nuốt chửng lấy cậu, ầm ập kéo đến rồi lại nhanh chóng rút đi. Si Yoon vô thức bước theo những bọt sóng. Dù không phải là biển xanh cát trắng tươi đẹp mà cậu từng biết, nhưng biển khơi lạnh lẽo và đáng sợ này, ngay cả những đợt sóng bạc đầu dữ dội kia dường như cũng ghét bỏ cậu, xa lánh cậu. Một nỗi tủi hờn nghẹn đắng trào dâng.

Đến cả sóng biển cũng ghét bỏ, vội vã rút lui còn nhanh hơn cả khi tiến đến, nỗi đau trong lòng Si Yoon càng thêm nhức nhối. Bởi vậy, cậu cứ thế bước theo làn sóng, tiến sâu hơn vào lòng biển.

Bàn chân lạnh cóng. Cẳng chân cũng lạnh, rồi cả đôi chân đều tê buốt.

Nhưng giờ đây, sóng biển không còn né tránh cậu nữa.

Đứng lặng giữa biển khơi, Si Yoon đưa hai tay ôm trọn khuôn mặt.

“Ư hức… ư… hức hức…”

Hình như cậu muốn khóc. Cả ngày hôm nay, cậu đã muốn khóc biết bao.

Lần cuối cùng cậu khóc thành tiếng là khi nào nhỉ?

Không có chú nhỏ hay chú lớn cáu kỉnh quát mắng khi cậu khóc. Cũng không có anh trai ở đây.

Không còn tiếng la ó của người hàng xóm khó chịu mỗi khi cậu gây ra tiếng động nhỏ nào…

Không còn ai cả.

Nhận ra rằng dù có khóc cũng chẳng ai nghe thấy, Si Yoon không cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào đang trào dâng. Cậu cũng chẳng buồn lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi. Hạ tay đang che mặt xuống, biển cả bao la hiện ra trước mắt. Cậu chỉ thấy biển cả mênh mông vô tận. Và ở nơi cuối chân trời, vầng trăng đơn độc treo lơ lửng.

Si Yoon buông thõng cánh tay, mặt nước biển dâng lên tận bắp đùi khẽ chạm vào tay cậu, những giọt nước bắn lên vương vãi trên khuôn mặt.

Tay áo cũng ướt sũng. Si Yoon giơ tay lên rồi lại buông thõng xuống.

Cảm giác xa lạ khi tay chạm vào mặt biển gào thét, cuộn trào.

Tiếng khóc nghẹn ngào của cậu đã bị sóng biển nuốt chửng. Nước mắt tuôn rơi cũng bị biển khơi cuốn đi.

Cậu dùng cả hai tay vung mạnh xuống mặt nước. Từng giọt nước bắn lên táp vào mặt như muốn ngăn cản hành động dại dột của cậu.

A…

Tiếng gào khóc nức nở của Si Yoon bỗng im bặt.

Cậu từ từ hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra.

‘Mình đã làm gì sai đến mức này chứ?’

‘Mình đã làm gì sai…?’

Chú nhỏ, chú lớn, thầy giáo, bạn bè cùng lớp, những người cậu đã từng gặp. Và cả anh trai nữa.

‘Mình đã làm gì sai với họ?’

‘Rõ ràng mình đâu có làm gì sai.’

Dù cố gắng nghĩ lại, cậu chưa từng chửi bới ai trước, cũng chưa từng đánh ai.

Cậu không hề căm ghét ai, cũng chưa từng nói lời tiêu cực với ai.

Chỉ là…

Chỉ là…

Si Yoon ngơ ngẩn đứng đó suy nghĩ, nước mắt vẫn không ngừng rơi lã chã.

‘Có lẽ mình ngốc quá, đầu óc kém cỏi nên không nhận ra lỗi lầm của mình.’

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Si Yoon lại bước về phía biển. Nước biển đã dâng lên tới ngực, lồng ngực cậu lạnh buốt.

Sóng biển liên tục xô đẩy, muốn nhấc bổng cậu lên rồi lại dìm xuống, làm cho việc đi lại vô cùng khó khăn.

Đến biển cả cũng muốn xua đuổi cậu.

‘Đồ rác rưởi. Loại như mày có cho tao cũng chẳng thèm, thứ ngu ngốc đần độn.’

Phải rồi. Đến biển cả cũng có thể ghét bỏ cậu…

‘Ghét bỏ cũng được mà.’

‘Cũng không sao.’

‘Không cần ai phải yêu thích mình.’

‘Nhưng xin đừng xua đuổi con.’

‘Con cũng muốn được ai đó ôm lấy dù chỉ một lần thôi mà.’

‘Con cũng muốn được ai đó yêu thương con mà, dù chỉ một chút thôi.’

Trong vô vọng vùng vẫy tiến sâu hơn vào biển, sức lực trong cơ thể Si Yoon dần tan biến.

Cậu muốn nghỉ ngơi. Chỉ muốn mọi thứ dừng lại.

Đau đớn, buồn bã, cô đơn…

Si Yoon khép hờ đôi mắt.

Dù sao thì…

Xin hãy yêu thương con, dù chỉ một chút thôi… rất nhỏ thôi cũng được mà.

Hình ảnh anh trai bỗng hiện lên trong tâm trí cậu.

Anh trai, dù chỉ một chút thôi, thật sự rất nhỏ thôi, có lẽ đã từng yêu thương cậu, phải không? Anh trai đã từng ôm cậu thật chặt, xoa đầu cậu trìu mến, mua cho cậu đồ ăn ngon, quần áo đẹp, anh trai đã từng đối xử với cậu quá tốt. Hai anh em đã từng cùng nhau ăn cơm, đôi khi còn cười đùa vui vẻ.

“Ha… ha ha… ha ha ha ha…”

Tiếng cười bật ra từ khóe môi Si Yoon, xua tan đi vẻ thảm thương vừa rồi.

Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng tiếng cười của Si Yoon lại trong trẻo đến lạ. Cậu luôn nghĩ rằng cuộc đời mình chỉ toàn bất hạnh, nhưng hóa ra, vẫn có những khoảnh khắc trái tim cậu ấm áp, hạnh phúc và tràn ngập niềm vui. Chỉ cần nghĩ về anh trai, chỉ cần hồi tưởng lại những giây phút hai anh em cùng nhau cười đùa, lòng cậu lại dâng lên một cảm xúc tốt đẹp, thật tuyệt vời…

Tiếng cười trong trẻo dần nghẹn lại bởi tiếng nấc. Nhưng chính cậu đã phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp ấy.

‘Không có mình… anh trai sẽ hạnh phúc hơn, phải không?’

‘Anh sẽ không còn phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa, phải không?’

‘Vậy thì… tốt rồi.’

‘Như vậy là đủ rồi.’

Giữa biển khơi chao đảo, thân hình nhỏ bé, gầy yếu của cậu cứ thế lay động theo làn nước.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo