Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 52

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 52

Dù thoáng liếc mắt nhìn chiếc xe sang trọng vụt qua trên con đường hai làn xe hẹp vốn hiếm khi có người lạ lui tới, Hye Ryeon vẫn nhấn chân ga tăng tốc. Cô chỉ muốn nhanh chóng mua sắm xong xuôi rồi trở về nhà, ôm trọn hai cục cưng này vào lòng, vừa bóc quýt vừa thưởng thức một bộ phim thật hài hước.

Mọi việc sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Chuyến đi dạo phố của hai người, nếu không tính việc Gwi Ri nhõng nhẽo, ăng ẳng không chịu bước vào bệnh viện thú y khi biết mình bị lừa đến đây, thì có thể coi là vô cùng thuận lợi. Bởi Hye Ryeon đã cố tình giấu nhẹm chuyện đưa Gwi Ri đến bệnh viện.

Dù Min Jae đã nhắc rằng về nhà sẽ nấu món gà om cay, Hye Ryeon vẫn nhất quyết kéo cậu đến một quán ăn nhỏ kiểu Trung Hoa trong thị trấn, gọi mì tương đen và sườn xào chua ngọt. Sao cứ phải cuống cuồng đòi ăn cơm nhà mãi thế chứ? Từ ngày rời phố thị ồn ào về vùng quê yên tĩnh này, thứ khiến cô tiếc nuối nhất chính là những món ăn giao tận nhà.

Ngược lại, Min Jae dường như lại thích tự tay vào bếp hơn. Tủ lạnh nhà Hye Ryeon trước đây vốn chỉ toàn đồ ăn sẵn, nay đã tràn ngập rau xanh, trái cây tươi ngon và đủ loại nguyên liệu nấu nướng kể từ khi Min Jae xuất hiện. Ban đầu Hye Ryeon vẫn là người chuẩn bị bữa ăn, nhưng dần dà, trừ những buổi sáng cô dậy sớm như hôm nay, còn lại Min Jae luôn là người đảm nhận việc bếp núc.

Vì Min Jae, cô cũng cố gắng ăn uống lành mạnh hơn, chiều theo ý cậu. Dù đã quen với những món ăn nhà hàng sang trọng hay đồ ăn công ty thì thỉnh thoảng “phá giới” một chút như thế này cũng là điều cần thiết.

Dù sao thì gà om cay để đến tối nấu cũng được mà đúng không? Cô đã phải dỗ dành, thuyết phục cậu bằng lí lẽ ấy đấy.

Sau khi đã no bụng, Hye Ryeon cùng Min Jae ghé vào một siêu thị nhỏ. Cô đẩy chiếc xe đẩy, khoác tay lên cánh tay Min Jae, sánh bước cùng cậu thay vì để cậu lủi thủi đi theo sau như mọi khi. Min Jae có chút gượng gạo, nhưng cũng không né tránh. Hye Ryeon tin rằng, cứ từ từ mở lòng, dần dần thấu hiểu và thân thiết hơn, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Chị này, sao chị không làm ăn quán cà phê cho đàng hoàng ạ? Quán đẹp thế này, lại còn có biển đẹp nữa, nếu được mọi người truyền tai nhau, chắc chắn sẽ đông khách lắm đó.”

“Lúc đầu chị cũng tưởng mình sẽ làm ăn chăm chỉ lắm chứ. Ai ngờ ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’. Hình như cuộc sống quy củ không hợp với chị thì phải. Thôi thì cứ coi như chị mở quán này chỉ để lúc nào thèm thì có cà phê ngon mà uống thôi. Dù sao thì đây cũng là nhà của chị, quán của chị, có cần phải lo lắng chuyện tiền bạc phức tạp đâu.”

Vừa mới hỏi được một câu, Min Jae lại im lặng. Hye Ryeon khẽ thở dài.

“Có phải em cảm thấy áy náy với chị không?”

Đây là vấn đề mà cô nhất định phải làm rõ.

Chiếc đầu nhỏ khẽ gật gật. Min Jae chỉ là mất trí nhớ thôi chứ không phải là không biết gì. Cậu không hề gặp vấn đề về trí tuệ, cũng không gặp khó khăn trong sinh hoạt hàng ngày. Thậm chí cậu còn chu đáo, đảm đang hơn cô trong việc nhà. Gwi Ri cũng được cậu chăm sóc rất tốt. Từ ngày có Min Jae, cuộc sống của cô cả về tinh thần lẫn thể chất đều trở nên thoải mái và dễ chịu hơn.

“Vậy thì, từ giờ quán cà phê cứ giao cho em quản lý nhé. Mở cửa lúc 10 giờ sáng, đóng cửa lúc 7 giờ tối, thế nào? Từ 12 giờ đến 2 giờ chiều là giờ ăn trưa của chúng ta, thì mình nghỉ giữa ca. Thực đơn cũng không cần phải thêm món gì đâu. Cứ bán đồ uống thôi. Không cần bánh ngọt hay đồ ăn vặt gì hết. Và Gwi Ri nữa, em cũng chăm sóc nó luôn nhé. Đổi lại, việc dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ chị sẽ lo. Còn việc bếp núc thì giao em con. Thấy sao?”

Min Jae vẫn im lặng, nhưng Hye Ryeon thấy đầu cậu lại khẽ gật gật. Cô tiếp tục thao thao bất tuyệt, nào là một tuần nghỉ ba ngày, ngày nào thời tiết xấu thì đóng cửa sớm hơn, lương tháng thì cứ tính theo mức lương tối thiểu… Càng nghe, sắc mặt Min Jae càng tái mét, nhưng Hye Ryeon quyết định không nhượng bộ thêm nữa.

“…Như thế thì còn gì là mở quán cà phê nữa ạ.”

“Không thích hả? Vậy thôi, cứ như cũ nhé?”

Ngay cả bản thân Hye Ryeon cũng thấy những điều kiện mình đưa ra có phần vô lý. Min Jae lại dám lên tiếng phản đối. Cô lập tức gạt phăng ý kiến của cậu. Dù Min Jae nài nỉ mãi rằng không muốn nhận lương, cuối cùng, cả hai cũng thống nhất sẽ coi như Hye Ryeon đưa cho cậu một khoản tiền tiêu vặt hàng tháng.

Thay vì ngồi đối diện và nói chuyện nghiêm túc, những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, thoải mái trong lúc đi chợ như thế này lại khiến cả hai cảm thấy dễ chịu hơn. Chiếc xe đẩy dần đầy ắp những món đồ họ đã chọn. Hye Ryeon và Min Jae trò chuyện về đủ thứ trên trời dưới biển, chẳng khác nào một gia đình bình thường.

Đến cả những chuyện vặt vãnh như nên mua hành tây tím hay hành tây trắng, hai người cũng có thể tranh cãi cả một hồi.

“Xong rồi, cả bắp rang bơ cũng mua rồi này. Về thôi.”

“Vâng ạ.”

Hye Ryeon giơ tay xoa đầu Min Jae. Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời cô răm rắp.

Cậu bé trạc tuổi Min Jae. Đứa em trai bé bỏng của cô, đã vội lìa đời trong một tai nạn thương tâm.

Min Jae à. Từ giờ, em thật sự là em trai của chị, là người nhà của chị rồi.

Hye Ryeon thầm nhủ, giữ kín những lời chưa nói trong lòng rồi tinh nghịch vỗ nhẹ vào mông cậu.

Sau khi đi chợ rồi lại ghé vào thị trấn mua đủ thứ quà vặt, mặc kệ Min Jae cằn nhằn rằng “Ai mà ăn hết được chừng này”, Hye Ryeon lái xe về nhà. Trên đường về, cô lại thấy những chiếc xe hơi sang trọng vụt qua bên cạnh, vẫn là những chiếc xe cô đã gặp trên đường đi.

Đấy thấy chưa, ở cái vùng quê này thì có gì hay ho đâu chứ, biển đẹp thì ngay cạnh đây còn gì. Xin mời đi lối này ạ.

Và buổi chiều hôm đó, Hye Ryeon đã được toại nguyện, ôm ấp Min Jae và Gwi Ri vào lòng, lăn lộn, nô đùa thỏa thích trên sàn phòng khách.

***

“Cậu điên rồi hả?”

Do Yoon vừa cười khẩy, vừa nhìn Ji Won đang nổi trận lôi đình, quát thẳng vào mặt mình.

Ừ thì, điên rồi đấy.

Để mà không phát điên lên mới là lạ… Nếu còn tỉnh táo thì mới kỳ quặc ấy chứ? Ha Si Yoon đã rời bỏ anh rồi còn gì.

“Rốt cuộc cậu nghĩ cái quái gì vậy? Chỉ là nhặt tạm đứa nhóc nghèo khổ về nuôi một thời gian, giờ nó tự ý bỏ đi thôi mà. Tại sao? Rốt cuộc cậu làm vậy là vì cái gì? Cậu không biết loại người như nó sao? Mất mát gì đâu. Omega ư? Này, để tôi giới thiệu omega cho cậu. Kiểu như nó được không? Cứ tìm đi, khối đứa ngon lành hơn đầy ra đấy. Nói thẳng ra là còn chưa kịp đánh dấu gì nữa mà.”

Ji Won đã không nói ra cái câu đến nước cho tiền rồi mà nó còn vội vã chuồn đi như chờ sẵn ấy. Anh ta muốn giấu chuyện mình đã đưa tiền, nhưng trên hết là vì quá tức giận, không thể nuốt trôi cục tức này. Cứ ra vẻ không phải, cứ giả bộ ngây thơ, hóa ra mục đích cuối cùng cũng chỉ là tiền thôi sao… Khoản tiền hôm đó mình đã đưa khoảng bao nhiêu nhỉ? Hình như hôm đó mình đã dốc hết tiền trong ví ra đưa, nếu tính cả số séc thì chắc cũng phải tầm năm, sáu trăm gì đó chứ?

Mặc dù không ghi lại số séc nên khó mà truy dấu, nhưng thú thật là anh ta cũng chẳng buồn theo dõi làm gì. Dù bằng cách nào đi chăng nữa, Si Yoon cũng đã biến mất khỏi cuộc đời Do Yoon rồi còn gì. Thế là tốt rồi. Anh ta cố giấu nhẹm cái mong ước rằng cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

“Thật kỳ lạ… Sao lại chưa kịp đánh dấu nhỉ?”

Do Yoon thản nhiên thốt ra những lời như xé tim gan người khác rồi bất chợt đứng phắt dậy khỏi ghế, với tay lấy chiếc áo khoác. Ji Won vội vàng nắm chặt lấy cổ tay anh.

“Cậu đi đâu đấy?”

“Đi gặp người.”

“Giờ này á? Gặp ai? Dạo này cậu cứ như đi trên dây ấy.”

Do Yoon lặng lẽ nhìn Ji Won đang túm chặt lấy cổ tay mình, vẻ mặt như đang chất vấn anh.

Si Yoon biến mất đã hơn một tuần rồi.

Nhưng cho đến giờ anh vẫn chưa làm được gì, chỉ biết mòn mỏi chờ đợi. Điều lý tưởng nhất là Si Yoon tự mình quay trở về, nhưng ngay cả chiếc điện thoại mà anh mua cho cậu, cậu cũng không mang theo.

Những gì camera CCTV ở nhà và cổng ghi lại được chỉ là hình ảnh Si Yoon một mình bước ra khỏi nhà rồi đi dọc theo con đường. Cuộc giằng co giữa anh – người muốn tìm kiếm Si Yoon bằng mọi giá, và Ji Won, người hết sức ngăn cản anh, cứ thế kéo dài.

Báo án mất tích ư? Nhưng báo cáo thế nào đây?

Báo rằng Ha Si Yoon mà Kim Do Yoon đang cưu mang đã biến mất?

‘Thưa cảnh sát, Ha Si Yoon, hai mươi mốt tuổi, người đang được ông Kim Do Yoon ba mươi ba tuổi cưu mang, đã mất tích. Chúng tôi không rõ lý do, về mặt chính thức cậu ta được ghi nhận là beta, nhưng thực chất lại là omega lặn.’ Làm sao có thể kể với cảnh sát những điều như thế này được chứ? Nếu là tình huống thông thường thì có lẽ anh đã làm vậy rồi, nhưng thân phận của anh đâu phải người bình thường. Có quá nhiều người nhận ra anh.

Chỉ cần một lời nói của anh thôi cũng đủ làm bùng nổ một scandal chấn động giới truyền thông. Đúng vậy. Như thế có lẽ sẽ dễ dàng tìm thấy Si Yoon hơn. Nhưng anh không muốn phơi bày Si Yoon theo cái cách này. Anh không muốn cậu trở thành đề tài bàn tán của dư luận, thậm chí anh không muốn người khác nhận ra cậu.

Cậu là của riêng anh mà… Nếu cứ thế mà khuôn mặt cậu bị lộ ra ngoài.

Ngược lại, có lẽ cậu sẽ càng gặp nguy hiểm hơn. Nếu người ta biết một omega lặn, lại còn là người mà anh đang tìm kiếm, thì liệu họ có ngoan ngoãn báo cảnh sát hay đưa cậu đến trước mặt anh không? E rằng họ sẽ bắt cóc hoặc che giấu cậu, rồi dùng cậu để uy hiếp anh.

Hơn nữa, một người hai mươi mốt tuổi thì có đủ điều kiện để báo án mất tích không? Ngay cả bằng chứng duy nhất là đoạn CCTV kia cũng cho thấy cậu tự ý rời đi.

Anh đâu phải kẻ ngốc đến mức chỉ biết tin vào mỗi đoạn CCTV đó. Anh đã cho người theo dõi bên ngoài nhà. Về mặt chính thức, đó là yêu cầu xác nhận và quản lý đám “sasaeng fan” dai dẳng bám đuôi, nhưng nói cho cùng thì đó là để theo dõi xem có ai ra vào nhà anh hay không. Anh đã dặn dò quản gia và Ji Won, nếu có ai khác ngoài họ ra vào nhà thì phải lập tức báo cáo cho anh.

Nhưng vào ngày hôm đó. Anh đã không nhận được bất kỳ liên lạc nào.

Thật trùng hợp làm sao, đám người đã ăn tiền của anh lại tự ý bỏ vị trí trong chốc lát. Chắc chắn không phải chỉ là rời vị trí một lúc, mà là bọn chúng chỉ lo ăn tiền chứ có làm ăn gì cho ra hồn đâu.

Do Yoon dõi theo Ji Won đang giữ chặt lấy anh với vẻ mặt phức tạp, lắc đầu nguầy nguậy như thể không được. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

“Tôi sẽ không báo án mất tích đâu.”

Do Yoon giật mạnh tay hất tay Ji Won ra, gằn giọng nói như gầm gừ. Suy cho cùng, ầm ĩ lên cũng chẳng phải điều mà anh mong muốn. Từ trước đến nay, lương tâm anh vẫn luôn cố gắng không vượt quá cái vòng pháp luật…

Do Yoon bỏ mặc Ji Won phía sau rồi nhanh chóng lên xe.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo