Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 53

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 53

Do Yoon vốn dĩ không muốn phải làm đến nước này, nhưng giờ phút này, những biện pháp ấy lại trở nên vô cùng cần thiết.

Trong đầu Do Yoon trỗi dậy ý nghĩ phải tìm cho bằng được Si Yoon và mang cậu trở về bên cạnh, nhưng đồng thời, những suy tư khác cũng xâm chiếm tâm trí anh. Liệu anh có thể sống tiếp mà không có Si Yoon bên cạnh không? Hay chăng, ở một nơi nào đó không phải vòng tay anh, Si Yoon sẽ được an yên và hạnh phúc hơn?Do Yoon nào phải không hay biết thứ tình yêu quái đản, thứ lòng chiếm hữu vô độ anh dành cho cậu.. Một mối quan hệ mà trong đó, dù là khi sẻ chia thời gian, cùng nhau chung sống, hay thậm chí khi ôm chặt đối phương trong vòng tay, vẫn luôn nơm nớp lo sợ người ấy sẽ biến mất thì làm sao có thể gọi là bình thường cho được?

Và Si Yoon, cậu chỉ biết vâng phục và tuân theo anh… Điều đó chẳng phải cũng là một điều bất thường hay sao? Dù biết rõ Si Yoon bất ổn về mặt tinh thần, Do Yoon vẫn lợi dụng điều đó để giữ cậu bên cạnh. Kẻ đê tiện không bằng cả cầm thú này chính là anh. Có lẽ Do Yoon mới là người cần Si Yoon hơn cậu cần anh, Nhưng sự thật tàn nhẫn là anh chẳng thể nào sống thiếu cậu. Vậy thì… anh biết phải làm sao đây?

Không thể cứ ngồi ngây ngốc trong xe mãi được, Do Yoon khởi động xe. Rồi anh tìm kiếm một cái tên trong danh bạ điện thoại.

—…Cúp máy đi.

Điện thoại vừa đổ chuông chưa đến ba hồi, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy và ngay lập tức ra lệnh kết thúc cuộc gọi.

“Kim Cheol Woo.”

Không ai lại vừa ấn nút nghe máy rồi lại ấn nút tắt cuộc gọi ngay tức khắc cả, nhất là khi ký ức về những tháng ngày đau khổ nhất ùa về. Chính vì thế, Do Yoon khẽ gọi tên người kia.

—Đừng gọi cả tên.

“Gặp nhau ở gốc cây du cổ thụ đi.”

—Tại sao?

“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”

Do Yoon một tay vuốt ngược mái tóc rồi gục đầu lên vô lăng. Mọi thứ rối tung rối mù, đến nỗi giờ phút này chính anh cũng không biết mình đang nói cái quái gì nữa. Anh cũng chẳng chắc liệu quyết định này có đúng đắn hay không, và suốt một tuần qua, anh đã ngủ được bao nhiêu tiếng đồng hồ? Hay là anh đã không hề chợp mắt chút nào? Hình như là cũng có nhắm mắt lại đôi chút thì phải. Nhưng ngay cả trong giấc ngủ chập chờn ấy, anh vẫn điên cuồng tìm kiếm Si Yoon.

—Dính dáng đến tôi chẳng có gì tốt đẹp đâu. Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau mà. Kim Do Yoon. Cậu quên mất lời thỉnh cầu cuối cùng của tôi rồi sao?

“……”

Một tiếng thở dài nặng nhọc vang lên, Do Yoon nhắm nghiền mắt.

Nếu không phải cậu ta thì anh còn có thể tìm đến ai đây? Công ty an ninh ư? Bọn họ nhận cả đống tiền mà còn không biết Si Yoon đã biến mất như thế nào đấy thôi. Văn phòng thám tử tư ư? Do Yoon có thể tin tưởng bọn họ sao? Nếu đích thân anh ra mặt thay vì nhờ người khác, chuyện này sẽ lại bị đồn thổi và trở thành điểm yếu của anh mất. Nhưng mà, liệu anh có ai để tin tưởng, để mà giao phó và nương tựa vào chuyện này chứ?

Phải rồi. Người duy nhất đó chính là Ji Won.

Nhưng Ji Won ngay từ đầu đã không ưa gì Si Yoon, và giờ có vẻ như anh ta cũng chẳng có ý định giúp đỡ Do Yoon. Anh ta cho rằng Do Yoon bị điên, bị loạn trí, và quy chụp mọi chuyện là do lòng chiếm hữu hay sự mù quáng của một alpha mới gặp omega lần đầu mà ra. Anh ta chỉ toàn nói những lời vô nghĩa như “xa mặt cách lòng”.

Ngay từ khoảnh khắc biết Si Yoon biến mất, người duy nhất lởn vởn trong đầu Do Yoon chỉ có Cheol Woo.

—Kim Do Yoon.

“……”

Do Yoon không đáp lời.

Cheol Woo im lặng lắng nghe tiếng thở dốc không đều của người bạn qua điện thoại. Cậu ta thừa biết thứ âm thanh đầy bất an ấy có ý nghĩa gì.

Dù cùng xuất thân từ trại trẻ mồ côi, con đường mà Cheol Woo và Do Yoon lựa chọn lại hoàn toàn khác biệt.

Do Yoon trở thành ánh sáng chói lọi nơi đỉnh cao của thế giới, còn Cheol Woo lại hòa mình vào bóng tối. Đó là lựa chọn của Cheol Woo, và cho đến tận bây giờ, cậu ta vẫn chưa từng hối hận. Thời gian trôi đi, cuộc đời nơi đáy bùn nhơ của Cheol Woo cuối cùng cũng đã tìm được sự ổn định nhất định.

Vào những năm tháng ấy, Do Yoon đã không thể chấp nhận lựa chọn của Cheol Woo. Anh không ngừng cố gắng kéo Cheol Woo ra khỏi bóng tối và đưa cậu ta đến nơi ánh sáng. Nhưng Cheol Woo hiểu rõ hơn ai hết, nơi nào mới thực sự là chốn dung thân của mình. Chính vì thế, kết cục của cả hai đã rẽ sang hai hướng khác nhau.

—Gốc cây du cổ thụ. Xuất phát bây giờ thì mất khoảng 1 tiếng đấy.

“…Cảm ơn cậu.”

Mười tám năm, hay mười chín năm, có lẽ đã gần hai mươi năm rồi. Cheol Woo đã không đủ nhẫn tâm để cự tuyệt người bạn tìm đến mình sau ngần ấy thời gian.

Ít nhất thì cũng nên nghe xem anh muốn nói gì đã. Ánh mắt Cheol Woo trở nên u ám khi gác máy.

“Chuẩn bị xe đi. Tôi tự mình đi.”

“Đại ca.”

“Đi gặp bạn. Bạn bè thôi.”

Cheol Woo vỗ vai Seung Chul đang đứng bên cạnh bằng vẻ mặt cứng đờ rồi rời đi.

Địa điểm hẹn rõ ràng là ở gốc cây du cổ thụ.

Nhưng giờ đây, Cheol Woo lại đứng trơ trọi giữa một vùng đất hoang vu. Một mình cậu ta giữa không gian rộng lớn, cây cỏ dại mọc um tùm vì thiếu vắng bàn tay chăm sóc của con người. Đứng ở nơi mà cậu ta tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ quay lại, Cheol Woo châm một điếu thuốc. Gió bấc mùa đông buốt giá lùa mạnh, luồn qua lớp áo khoác dày.

Nơi đây không có lấy một ánh đèn nhân tạo, bóng tối đặc quánh chỉ chịu nhường bước cho ánh trăng nhàn nhạt và ánh sao lấp lánh. Hít một hơi thật sâu, đốm lửa nơi đầu điếu thuốc bùng lên, đỏ rực giữa màn đêm.

Khoảng hai mươi năm về trước, nơi này còn rộn rã tiếng cười nói của trẻ thơ. Nơi Cheol Woo đang hướng mắt nhìn vốn dĩ từng là một tòa nhà hai tầng cũ kỹ. Và nơi cậu ta đang đứng bây giờ sừng sững một cây du cổ thụ, lớn đến nỗi ba đứa trẻ dang tay ôm cũng chưa chắc xuể.

Dưới bóng cây du cổ thụ ấy, luôn có Do Yoon.

Cậu bé với vẻ ngoài như một công tử bột, khoác lên mình bộ quần áo sờn cũ, thường ngồi lặng lẽ dưới gốc cây.

Cũng là quần áo cũ kỹ như nhau, nhưng bộ đồ Do Yoon mặc lại trông có vẻ bảnh bao hơn hẳn. Quần áo của Cheol Woo thì phảng phất mùi ẩm mốc khó chịu, còn từ người Do Yoon dường như luôn tỏa ra một hương thơm dễ chịu. Dù quần áo vẫn là do các thầy cô giặt giũ rồi phát đồng đều cho mọi người, sao hương thơm lại khác biệt đến vậy. Cheol Woo đã luôn tự hỏi ngay từ khi còn nhỏ.

Cậu bé ấy, Do Yoon, thường ngồi dưới gốc cây du, ngước mắt dõi theo cánh cổng sắt ra vào.

Một ngày, hai ngày, một tuần, một tháng, một năm… rồi hai năm…

Cứ hễ có giờ tự do, Do Yoon lại ra gốc cây du, trừ những ngày thời tiết quá khắc nghiệt. Thực ra, nếu các thầy cô không gọi vào và không cấm ra ngoài, có lẽ Do Yoon đã cứ thế ngồi ở đó, mặc kệ mưa gió bão bùng.

Rồi đến một lúc nào đó, Cheol Woo bắt đầu tìm đến ngồi cạnh bên Do Yoon.

Không trò chuyện, không khoác vai bá cổ, thậm chí vạt áo cũng chẳng hề chạm nhau. Chỉ là hai người ngồi đó, giữ một khoảng cách vừa phải.

“Dừng lại thôi.”

Vào một ngày hè nọ, giọng nói non nớt ngày nào đã trầm khàn đi đôi chút, cậu thiếu niên ấy quyết định chấm dứt chuỗi ngày chờ đợi dài đằng đẵng.

Trại trẻ Thiên Thần. Nơi ấy, quỷ dữ ẩn mình.

Đêm đêm, những đứa trẻ được quỷ dữ chọn lựa sẽ bị nó nuốt chửng. Viện trưởng cứ đêm xuống là lại biến thành một con người khác. Những đứa trẻ yếu đuối, không nơi nương tựa trở thành miếng mồi ngon của gã. Cheol Woo còn bị gọi đến trước cả Do Yoon. Nhưng vì khi đó vẫn còn những người anh lớn hơn nên sau lần đầu tiên ấy, viện trưởng đã không còn tìm đến Cheol Woo nữa. Dù là chuyện tốt, chuyện xấu hay chuyện chẳng có gì đặc biệt. Thời gian cứ thế trôi đi, bọn trẻ ngày một lớn hơn, và rồi bàn tay ma quỷ cũng vươn đến Do Yoon.

“Do Yoon à. Tối nay đến phòng viện trưởng để tư vấn nhé.”

Có lẽ nào lẽ ra anh không nên nghe thấy? Hay là nhất định phải nghe cho rõ?

Cheol Woo đã chứng kiến khoảnh khắc bàn tay ma quỷ tìm đến Do Yoon.

Cũng như bao đứa trẻ khác, Do Yoon cúi đầu vâng dạ.

Lờ đi khoảnh khắc ấy, Cheol Woo bước ra ngoài, và hình ảnh Do Yoon tựa lưng vào gốc cây du, lặng lẽ ngắm nhìn lũ trẻ đang đá bóng hiện ra trước mắt. Kể từ sau cái ngày Do Yoon nói “dừng lại thôi”, anh đã không còn nhìn về phía cánh cổng nữa. Ngay cả khi nhận được lời triệu tập tư vấn từ viện trưởng, Do Yoon vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, chẳng chút bận tâm. Trong một buổi chiều đông ảm đạm, dường như chẳng hề thấy lạnh, Do Yoon cứ thế ngồi đó.

Do Yoon là một cậu bé tuyệt vời.

Đến mức Cheol Woo cảm thấy hổ thẹn khi gọi anh là bạn, cứ như Do Yoon là một vị vương tử đến từ thế giới khác vậy. Do Yoon chẳng bao giờ nổi giận, cũng chẳng bao giờ cáu kỉnh. Thú thật, Cheol Woo hiếm khi nào nghe Do Yoon nói chuyện.

Nhưng Cheol Woo lại thường nghe Do Yoon ngân nga hát khe khẽ khi anh nghỉ chân dưới gốc cây du. Giọng hát của Do Yoon rất hay. Ngay cả bây giờ, Cheol Woo vẫn thấy Do Yoon khẽ mấp máy môi như đang hát, hơi thở trắng xóa phả ra rồi tan biến trong không trung.

Cheol Woo ngước mắt nhìn về phía phòng viện trưởng trên tầng hai.

Nơi ấm áp nhất trong trại trẻ này. Mỗi khi trời trở lạnh, nơi đó luôn được sưởi ấm bằng lò sưởi dầu.

Ban ngày ban mặt mà cửa sổ vẫn bị che kín bởi rèm đen, nơi đó lại còn là chỗ ra vào thường xuyên của mấy người anh lớn, chỉ cần nghĩ đến thôi là Cheol Woo đã thấy rợn người. Và đêm nay, Do Yoon cũng sẽ phải đến đó. Rồi Do Yoon sẽ hiểu ra lý do của tấm rèm đen kia.

Sau bữa tối, Cheol Woo cố ý lảng vảng quanh khu vực tầng hai.

Cậu ta không đủ dũng khí để nói ra sự thật với Do Yoon, cũng chẳng có sức mạnh để ngăn cản viện trưởng. Cheol Woo thấp thỏm, lo âu, cứ đi đi lại lại ở một góc khuất trên tầng hai, rồi cậu ta nhìn thấy viện trưởng bước vào phòng làm việc. Ngay sau đó, tiếng quát tháo giận dữ của viện trưởng, the thé như tiếng lợn bị cắt tiết vang vọng khắp tầng hai.

Cheol Woo lao nhanh về phía phòng viện trưởng, trên hành lang tầng hai vốn dĩ cấm cửa tất cả mọi người sau khi trời tối, trừ những đứa trẻ được gọi đi tư vấn. Viện trưởng đứng giữa phòng, nổi trận lôi đình vì ai đó đã làm đổ dầu. Phải đổ dầu cẩn thận chứ, châm lửa cho tử tế vào, hôm nay đứa nào trực nhật lò sưởi dầu, gọi ngay đến đây cho tao! Viện trưởng hét lên với Cheol Woo.

Công việc đổ dầu và trông nom lò sưởi vốn là nhiệm vụ của mấy người anh lớn sắp sửa rời trại, vậy mà giờ viện trưởng lại bảo một đứa nhóc như Cheol Woo phải đi tìm người trực nhật. Viện trưởng mắt đỏ ngầu, cúi gằm mặt xuống, xem xét vũng dầu loang lổ bên cạnh lò sưởi. Mùi dầu hắc nồng xộc thẳng vào mũi Cheol Woo. Cậu ta lôi bao diêm vẫn luôn mang theo bên mình suốt buổi chiều ra.

Cheol Woo chẳng thèm nhìn viện trưởng lấy một cái, mặc kệ gã vẫn đang lải nhải một mình, nào là tiếc của vì dầu đổ ra nhiều quá, nào là thằng khốn nào mà để tao bắt được thì tao giết chết… Cậu ta ném que diêm đang cháy vào vũng dầu.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo