Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 73
Vài người cùng bước vào một lúc. Chiếc khăn trắng được trải lên bàn, những bình hoa xinh xắn cắm đầy hoa tươi cùng các đĩa thức ăn được đặt xuống trong chớp mắt. Si Yoon khẽ quay đầu khi cảm nhận được hơi ấm bất ngờ bên cạnh. Một chiếc máy sưởi đã được đặt ngay sát cậu.
‘Đây thật sự không phải mơ sao?’
Cảm giác như một bộ phim bỗng hóa thành hiện thực. Một bữa sáng ngoài trời sang trọng đã được chuẩn bị xong xuôi chỉ trong tích tắc. Đám người ùa vào như thủy triều dâng rồi lại rút đi như thủy triều xuống, để lại anh trai cậu đứng đó.
“Tôi nghĩ em nên ăn chút gì đó nên đã chuẩn bị trái cây và vài loại bánh mì. Có món nào em muốn ăn không?”
Trước mặt Si Yoon là những món ăn cậu chưa từng thấy bao giờ. Chỉ đến khi Do Yoon đưa chiếc nĩa cho cậu, Si Yoon mới cẩn thận thò tay ra khỏi lớp chăn. Đập vào mắt cậu đầu tiên là đĩa trái cây đủ màu sắc, được cắt gọt vừa miệng và đẹp mắt. Những chiếc bánh thơm lừng tỏa hương ngọt ngào mà cậu chỉ từng ngắm qua cửa kính tiệm bánh, rồi mứt, kem tươi, sữa chua, nước ép trái cây, cà phê, sữa. Tất cả làm đôi mắt Si Yoon rung rưng.
Mọi thứ trông đều ngon, đều hấp dẫn, đến nỗi Si Yoon tự hỏi liệu mình có được phép ăn chúng không. Dạ dày cậu vốn đang khó chịu chẳng biết từ bao giờ, giờ bỗng yên ả lạ thường. Nước bọt đã tràn đầy trong miệng như thúc giục cậu ăn ngay lập tức. Tay cầm nĩa, nhưng cậu vẫn ngập ngừng chưa dám chạm vào món nào. Cuối cùng Si Yoon vươn tay về phía quả táo, thứ quen thuộc nhất với mình.
Bắt đầu bằng táo, nhưng chưa kịp nhai xong miếng đầu tiên, Do Yoon đã dùng nĩa đưa thêm một miếng khác đến. Si Yoon đành liên tục nhai táo, dâu tây, lê, quýt. Những loại trái cây này cậu còn biết tên, nhưng khi cầm lên một loại quả lạ lẫm với hình dáng và cái tên chưa từng nghe, Si Yoon lại khẽ ngước nhìn anh trai.
“Loại này hơi kén người ăn, nếu em không thích thì không cần ăn đâu.”
Si Yoon cho vào miệng một miếng quả trông như củ cải trắng điểm đầy hạt mè đen, mắt cậu tròn xoe. Mùi vị gì thế này? Không hẳn là ngon, nhưng cũng chẳng phải dở. Nó mát lạnh, giòn giòn, mang một hương vị kỳ lạ mà cậu chưa từng nếm qua. Nhạt nhẽo nhưng mềm mại, thoáng chút ngọt ngào.
“Thấy lạ đúng không?”
Chưa kịp gật đầu hài lòng hay lắc đầu khó chịu, Si Yoon nghiêng đầu bối rối. Rồi một miếng thanh long nữa được đưa vào miệng cậu. Rốt cuộc là vị gì đây? Cậu mải mê suy nghĩ về hương vị ấy, đến nỗi chẳng để ý nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên gương mặt Do Yoon.
Si Yoon cứ thế nếm từng loại trái cây như một hành trình khám phá. Đến khi cho miếng bánh mì nướng kiểu Pháp mềm mại, phủ siro lá phong và mứt dâu vào miệng, Si Yoon bất giác thở dài.
Trên đời này sao lại có lắm món ngon đến vậy chứ.
***
Si Yoon tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái và ấm áp, đôi mắt cậu mở to trong bóng tối. Lồng ngực của người phía sau dán chặt vào lưng cậu, nhịp thở nhẹ nhàng lên xuống đều đặn truyền qua từng thớ da thịt. Mỗi lần anh thở ra, hơi ấm lại lùa vào vành tai cậu. Mũi cậu ngập trong hương cỏ cây dễ chịu, thoảng nhẹ mà kéo dài.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi đến đây, nhưng mỗi lần ngủ rồi thức giấc, Si Yoon đều không khỏi ngẫm lại hoàn cảnh của mình.
Không đau đớn, không lạnh lẽo hay nóng bức, cũng chẳng lo âu hay sợ hãi. Chú nhỏ đã ra đi, còn chú lớn thì dù có tìm cũng chẳng thể đến được nơi này. Đây là một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt đến mức gần như bất khả xâm phạm. Người anh trai từng là ngôi sao nổi tiếng, giờ là giám đốc một công ty giải trí, đang ở bên cậu, thậm chí còn nghĩ đến chuyện kết hôn. Si Yoon vẫn cảm thấy khó tin. Nhưng hành động của anh và mọi thứ xung quanh đều chứng minh điều ấy là thật.
Si Yoon từng chẳng được chào đón ở bất kỳ đâu, giờ đây lại nhận được sự quan tâm và yêu thương tại nơi này. Không còn những ánh mắt khinh miệt hay lạnh lùng, thay vào đó là những cái nhìn ấm áp và lời nói dịu dàng chăm sóc. Chẳng cần nhấc một ngón tay, thức ăn ngon đã sẵn sàng; chẳng cần lên tiếng, những điều bất tiện đã được dọn sạch.
Si Yoon cứ ngỡ anh trai cậu lúc nào cũng bận rộn, nhưng anh luôn ở nhà. Anh thường xuyên gọi điện với ai đó trong thư phòng, bên cạnh luôn là những kịch bản dày cộp được gửi từ công ty. Thay vào đó, người của công ty anh, Choi Ji Won, thường xuyên ghé thăm. Cậu chỉ chào anh ta bằng ánh mắt chứ chưa từng có dịp trò chuyện sâu, nhưng cuộc sống của cậu giờ đây vẫn trôi qua êm đềm và bình yên đến lạ.
Trong cơn mơ màng, anh trai cậu khẽ trở mình, áp sát cậu hơn, vòng tay ôm chặt eo và vùi mặt vào gáy cậu. Si Yoon nín thở, cố gắng không phát ra tiếng động vì sợ làm anh thức giấc. Vừa nãy cậu còn nằm nghiêng và gối đầu lên tay anh, giờ thì hoàn toàn bị khóa chặt trong vòng tay ấy. Si Yoon chu môi rồi lại mím chặt.
Chẳng có nơi nào để đi, cũng chẳng ai tìm cậu, nơi duy nhất cậu thuộc về là đây. Nhưng lạ thay, cứ hễ cậu biến mất khỏi tầm mắt là anh lại lục tung cả căn nhà rộng lớn này để tìm cậu. “Si Yoon đi đâu rồi?” – anh hỏi thế. Ngay cả khi cậu chỉ muốn vào nhà vệ sinh một mình, anh cũng không yên tâm. Dì giúp việc từng đùa rằng nếu vậy thì gắn thiết bị định vị lên người cậu đi, và cậu còn thấy gương mặt anh nghiêm túc hẳn lên khi nghe câu nói ấy.
Cũng phải thôi, căn nhà cũ của cậu chỉ cần nghiêng đầu là thấy hết mọi thứ, còn nơi này thì rộng mênh mông. Sáu phòng ngủ, bốn phòng tắm, có cả bể bơi, khu tập thể thao riêng và những khoảng không gian ngoài trời rộng lớn. Dù có nhà bếp chính, nhưng khắp nơi trong nhà đều có những góc bếp nhỏ để pha chế đồ uống hay dùng điểm tâm. Chỗ nào cũng có không gian nghỉ ngơi thoải mái.
Không phải tầng một, mà tận tầng hai… Chỉ hai người sống mà cần căn nhà lớn thế này sao? Si Yoon không khỏi thắc mắc. Dì giúp việc đến làm việc mỗi ngày, chăm lo phòng ngủ chính và các bữa ăn. Đội vệ sinh chuyên nghiệp kéo đến một lần mỗi tuần, biến căn nhà thành như mới rồi lại rời đi.
Mỗi lần họ đến, Si Yoon chẳng thể rời khỏi phòng ngủ chính nơi mình đang ở. Anh trai cậu chẳng dặn dò gì, nhưng cậu sợ sự tồn tại của mình bị nhiều người biết đến sẽ gây phiền hà cho anh. Dù vậy, Si Yoon cũng chẳng thấy bất tiện. Phòng ngủ chính này có đủ hết. Phòng tắm, giường ngủ, phòng thay đồ, phòng khách nhỏ, thậm chí cả góc bếp mini.
“…”
Si Yoon tỉnh giấc giữa đêm, cứ nghĩ nằm im một lúc sẽ lại ngủ tiếp, nhưng cậu càng lúc càng tỉnh táo. Cậu khẽ căng người rồi thả lỏng, sau đó cẩn thận thoát khỏi vòng tay Do Yoon. Từ không gian ấm áp bước ra, cái se lạnh ùa đến làm cậu vội khoác chiếc áo choàng ngủ.
Sợ tiếng dép lê vang lên, Si Yoon đi chân trần ra khỏi phòng ngủ rồi mới dám vươn vai, giơ hai tay lên cao. Nhìn đồng hồ treo tường, cậu nhận ra mới hơn 3 giờ sáng. Si Yoon bước về phía nhà bếp chính.
Thường thì dù thức trắng đêm, cậu cũng sẽ ở yên trong không gian ấm cúng cho đến khi anh tỉnh dậy. Nhưng vừa nãy cậu bỗng thèm dâu tây. Những quả dâu đỏ mọng, to bằng nắm tay, chín ngọt chắc hẳn đang nằm trong tủ lạnh…
Đến nhà bếp chính, Si Yoon mở tủ lạnh và ngồi xổm trước ngăn trái cây. Thế giới này đúng là đầy những loại quả kỳ lạ. Dâu tây to bằng nắm tay người có thật không vậy? Nhưng nghĩ lại thì dưa hấu cũng có loại nhỏ bằng nắm tay mà màu vàng, nên dâu tây lớn chắc cũng chẳng có gì lạ.
Nghĩ đến việc trộn sữa chua nguyên chất với dâu tây, mật ong, hạt và ngũ cốc, Si Yoon phấn khích đến mức má phồng lên. Nhưng niềm vui ấy dần xẹp xuống khi cậu tìm được sữa chua và mật ong, nhưng chẳng thấy dâu tây đâu. Đứng dậy đóng tủ lạnh, cậu chuyển sang góc bếp nhỏ. Không có dâu tây sao? Các loại trái cây khác thì đầy, nhưng dâu tây thì lại biến mất.
Từ tầng một đến tầng hai, cậu lục lọi mọi tủ lạnh trong nhà, cuối cùng quay lại nhà bếp chính và ngồi phịch xuống ghế. Không phải vận động đêm khuya, nhưng vì sợ làm ồn, Si Yoon không dùng thang máy mà leo bộ lên tận tầng hai. Vậy mà vẫn không tìm ra dâu tây.
“Dâu tây…”
Đào có, dứa có, táo, kiwi, nho, chuối, thậm chí thanh long lạ lẫm cũng có, nhưng dâu tây thì không. Không cần quả dâu to bằng nắm tay, chỉ cần dâu tây bình thường thôi cũng được. Dùng trái cây khác thay thế cũng chẳng sao, nhưng Si Yoon cứ cảm thấy nếu không phải dâu tây thì không ổn.
Đầu óc Si Yoon ngập tràn hình ảnh dâu tây, khóe mắt cậu đỏ hoe. Dâu tây mà sao khiến cậu buồn, muốn khóc, thấy tủi thân thế này? Càng cố không nghĩ, cậu càng bị dâu tây ám ảnh. Cuối cùng, nước mắt rơi lã chã, cậu lấy tay áo lau mắt rồi bước về phòng thay đồ. Cửa hàng tiện lợi chắc cũng có dâu tây mà.
Si Yoon chưa từng ra ngoài dù đã hơn hai tuần kể từ khi xuất viện và đến đây. Nhưng ở đâu cũng có cửa hàng tiện lợi, chỉ cần đi một lát là về ngay thôi. Cuối tháng Ba, đêm vẫn lạnh, Si Yoon thay đồ, mặc áo khoác và lấy thẻ anh trai đưa. Anh bảo cậu dùng nó để mua bất cứ thứ gì cần. Si Yoon từng nói nhà đã có hết rồi và cậu không cần gì nữa, nhưng anh bảo mua sắm online cũng cần nên cứ giữ lấy. Giờ cậu thầm cảm ơn anh, không ngờ lại dùng nó để mua dâu tây giữa đêm thế này. Chỉ đi một lát thôi, Si Yoon cầm đôi dép lê và rón rén đi về phía cửa chính. Đó là nơi dì giúp việc vẫn ra vào mỗi ngày.
Đặt dép xuống, Si Yoon cẩn thận xỏ vào rồi mở khóa cánh cửa kiểu đẩy kéo. Nhưng vừa mở ra, cậu khựng lại bởi tiếng gọi “Ha Si Yoon”.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.