Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 72
“Em ổn mà. Thật sự ổn mà. Nếu anh ở đây, em sẽ chuẩn bị bữa sáng. Dù không giỏi lắm, nhưng em sẽ cố hết sức.”
Khi hình ảnh bàn ăn đơn sơ hiện lên trong đầu – cơm trắng, kim chi xào đã hết hạn và ít rong biển khô – khóe mắt Si Yoon khẽ rũ xuống. Cậu biết anh trai mình chẳng đời nào ăn thứ cơm ấy. Cậu chợt nhớ đến bữa tối thịnh soạn đêm qua do người giúp việc mà cậu gọi bằng dì chuẩn bị.
“Dọn dẹp! Em có thể dọn dẹp…”
Si Yoon vội vàng lên tiếng, nhưng lời chưa kịp dứt thì Do Yoon bất ngờ ôm chặt lấy cậu. Si Yoon không thể nói tiếp. Cậu cảm thấy mình nên nói thêm gì đó, nhưng chỉ chuẩn bị bữa ăn hay dọn dẹp thôi thì liệu có đủ không? Làm gì để giúp được anh trai đây? Si Yoon nghĩ mãi mà chẳng ra. Rõ ràng cậu từng nghe anh bảo cứ nghỉ ngơi thoải mái là được, nhưng cậu đâu có ốm đến mức phải nằm yên một chỗ.
Không, vừa nãy cậu có hơi mệt thật, nhưng giờ đã ổn rồi. Vậy nên cậu phải tìm việc gì đó để làm, phải thực hiện trách nhiệm của mình.
“Không cần làm gì cả. Cũng chẳng cần phải làm gì hết. Chỉ cần em ở bên tôi và nghỉ ngơi thoải mái là đủ. Ăn những món ngon, đi những nơi em muốn, làm điều em thích, ngủ khi buồn ngủ, chỉ cần ở đây thôi cũng được.”
Nghe những lời anh trai thốt ra trong lúc ôm chặt mình, Si Yoon vẫn không thể hiểu nổi. Như vậy chẳng phải là kẻ ăn bám sao? Chẳng phải là hút cạn sức lực của anh sao?
“Làm sao được chứ? Hay là em ở nhà làm thêm việc gì đó để kiếm tiền tiêu vặt…”
Ra ngoài làm thêm chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn, nhưng anh đã bảo cậu ở đây, và cậu cũng sợ lỡ như mình đi lung tung sẽ gây phiền hà cho anh. Sau một thoáng suy nghĩ, Si Yoon kết luận rằng làm thêm ở nhà là lựa chọn tốt nhất.
Si Yoon nhớ chú nhỏ lúc khỏe mạnh cũng từng làm công việc đóng gói. Dù phần lớn thời gian cậu phải thức trắng đêm để hoàn thành phần việc chú nhỏ không làm nổi, nhưng nhờ thế mà cậu tự tin mình rất giỏi việc này.
Do Yoon mỗi lần nghe Si Yoon nói những lời như vậy lại cảm thấy lòng đau nhói, trái tim như bị bóp nghẹt. Sự khác biệt giữa ánh mắt cậu từng nhìn mọi thứ với lớp vỏ bọc cứng nhắc và khi biết được sự thật sao mà lớn đến vậy. Trước đây, những lời này chỉ làm Do Yoon nổi giận và khó chịu với Si Yoon, nhưng giờ cơn thịnh nộ ấy lại hướng về Choi Sung Wook và Ha Jae Hyun. Jae Hyun đã chết rồi nên chẳng thể làm gì được, nhưng Sung Wook, kẻ anh tạm tha mạng cho đến khi tìm được Si Yoon thì vẫn còn đó.
Do Yoon nghiến chặt răng, vỗ về Si Yoon và cố nuốt ngược tiếng thở dài đang chực trào. Anh biết nếu mình thở dài, Si Yoon chắc chắn sẽ tự trách rằng đó là lỗi của mình.
“Thay vì thế, sao không thử tìm xem em thực sự muốn làm gì? Nếu muốn học thì học, muốn vẽ thì vẽ, muốn chơi nhạc cụ thì… Thời gian bên nhau còn dài mà, cứ từ từ thử từng thứ một. À không, không cần phải tìm cũng được. Tôi không bắt em phải tìm ra đâu.”
Nói đến đây, vì sợ rằng lời mình lại vô tình thành áp lực cho Si Yoon, Do Yoon vội vàng chữa lời. Rồi anh đứng dậy, khoác chiếc áo choàng lên người cậu trước.
Dù hoang mang và kinh ngạc, Si Yoon không thể hoàn toàn từ chối hay ngăn cản hành động của anh. Đó là điều Do Yoon biết rõ. Và giờ là lúc anh tận dụng điều đó. Thời tiết đã ấm hơn, nhưng gió ngoài trời vẫn có thể khiến Si Yoon thấy lạnh. Anh cẩn thận buộc chặt áo choàng rồi bế cậu lên.
Quả nhiên, Si Yoon chỉ khẽ thốt lên “Ơ… em…” bằng giọng nhỏ xíu, mắt cụp xuống, cắn nhẹ môi dưới mà chẳng nói thêm gì. Do Yoon không đi xa, chỉ bước ra ban công trước phòng ngủ. Đặt cậu xuống chiếc ghế ngoài trời, anh quay vào trong lấy thêm vài tấm chăn.
Anh biết Si Yoon không khỏe trong người, nhưng cũng không thể để cậu nhịn đói. So với phòng ăn đầy mùi thức ăn, không gian thoáng đãng ngoài trời có lẽ sẽ dễ chịu hơn cho cậu.
Nhìn Si Yoon ngồi đó, bất an dõi theo từng bước chân anh, Do Yoon cuốn chăn quanh người cậu thật chặt rồi xoa nhẹ lên mái tóc nhỏ.
“Dạ dày em không ổn, tôi biết. Nhưng cố ăn một chút nhé.”
Do Yoon chưa kịp dứt lời mà cơ thể nhỏ bé của Si Yoon đã nhúc nhích như định đứng dậy chuẩn bị bữa ăn. Lần này anh quấn chăn chặt hơn, trói luôn cả hai tay cậu để cậu không thể cử động. Nhìn Si Yoon tròn xoe như kén tằm, Do Yoon bất giác bật cười. Chỉ cần nhìn cậu thế này thôi cũng đủ làm anh thấy vui rồi.
“Hôm nay tôi sẽ làm theo ý mình. Nhưng ngày mai em muốn gì cũng được, Si Yoon của tôi cứ tự do quyết định. Được không?”
Quỳ gối trước mặt ai đó là điều Do Yoon chưa từng nghĩ tới. Anh chỉ cúi người khi diễn xuất hoặc buộc dây giày. Vậy mà lúc này, khi quỳ trước Si Yoon, hạ mình để nhìn thẳng vào mắt cậu, anh lại chẳng cảm thấy khó chịu chút nào.
Thấy Si Yoon khẽ gật đầu với ánh mắt đầy bất an, Do Yoon mới đứng dậy.
Mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài, mùi canh rong biển lập tức ùa vào mũi. Hương thơm ngậy của cá nướng cũng thoảng qua, có lẽ sáng nay sẽ là canh rong biển, cá nướng và vài món rau thanh đạm. Ở bệnh viện lẫn đêm qua, dù Si Yoon có ăn ít vì khó chịu trong người, Do Yoon chưa từng thấy cậu khổ sở vì ốm nghén như vừa nãy. Đêm qua chẳng phải cậu còn ăn khá ngon lành món canh đậu phụ, thịt luộc và kim chi hấp sao?
Bác sĩ từng nói không ai biết ốm nghén bắt đầu hay kết thúc khi nào. Có thể dùng thuốc nếu nặng, nhưng nếu thuốc cũng không đỡ mà tình trạng Si Yoon thế này kéo dài thì chỉ còn cách truyền dịch. Nhưng mỗi lần truyền dịch, nhìn cậu yếu ớt đến mức y tá phải vất vả tìm mạch máu, lòng anh lại đau thắt. Mạch máu yếu đến nỗi không thể giữ kim truyền lâu. Nhưng mạch máu có là gì đâu? So với những vấn đề Si Yoon đang mang thì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Min Woo khuyên Si Yoon nên trị liệu tâm lý. Chuyên gia về pheromone thì bảo pheromone của cậu cần được tiếp xúc đều đặn và liên tục với pheromone của Do Yoon để ổn định. Ngoài ra, hồi phục thể lực cho cậu cũng quan trọng, nhưng giờ dinh dưỡng cho thai nhi cũng không thể xem nhẹ. Họ còn nói thẳng rằng chẳng ai biết thai nhi sẽ cầm cự được bao lâu. Không phải là cải thiện hay tốt lên, mà là cả thai nhi và Si Yoon đều phải “cầm cự”. Do Yoon chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn.
Dấu ấn, đứa bé ra đời từ những lần gần gũi không phòng tránh. Tất cả đều là lỗi của anh.
“Cậu dậy rồi à? Chuẩn bị bữa sáng ngay chứ ạ?”
“Vâng. Nhưng sáng nay chắc phải nhẹ nhàng một chút. Thay vì đồ ăn Hàn, làm kiểu brunch đi ạ.”
Dì giúp việc chắc hẳn đã tất bật nấu canh rong biển và nướng cá vì nghĩ đến Si Yoon. Nhìn dì tắt bếp với vẻ mặt ái ngại, Do Yoon khẽ nói:
“Ốm nghén à?”
“Vâng.”
“… Trời ạ. Giá mà chuyện này qua nhanh thì tốt. Cậu ấy muốn ăn gì không?”
“Trái cây đi ạ. Hình như em ấy ăn được kha khá trái cây.”
Do Yoon đứng trước tủ lạnh cùng dì, chợt nhớ đến hình ảnh Si Yoon ngồi lặng lẽ bóc quýt ăn từng miếng.
***
Bị Do Yoon quấn chăn chặt đến mức không nhúc nhích nổi, Si Yoon chỉ biết mở to đôi mắt long lanh. Cậu không dám cử động tay, sợ chăn tuột ra làm anh thất vọng nên đành ngồi im như tượng. Bầu trời xanh thẳm điểm vài đám mây trôi lững thững và nhịp sống hối hả của thành phố hiện ra trước mắt.
Đây có thật là không phải mơ không? Dù nhắm mắt hay mở mắt, Si Yoon vẫn không ngừng nghi ngờ hiện thực này. Điều cậu khó tin nhất… Tay cậu khẽ động đậy trong chăn, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới.
Có con sao? Con của mình và anh ấy?
Cảm giác khó chịu trong người, cơn buồn nôn sáng nay. Tất cả là vì đứa bé sao? Anh ấy thích đứa bé à? Anh vốn là người gần như chẳng dính scandal, vài lần hiếm hoi bị đồn thổi cũng đều được chứng minh là giả.
Vậy mà anh ấy lại cùng mình… Nhưng cả hai đâu đã kết hôn.
Nghĩ đến từ “kết hôn”, Si Yoon vội lắc đầu nguầy nguậy. Mình đang nghĩ gì vậy chứ? Chuyện đó quá viển vông, quá xa vời.
Anh ấy là anh trai mà…
Khi xem qua đống giấy tờ và biết Do Yoon chẳng có chút máu mủ nào với mình, Si Yoon từng cảm thấy trời đất sụp đổ. Kim Do Yoon là anh trai cậu, người mà chú nhỏ luôn tự hào, người mà cậu yêu quý đến thế. Dù mệt mỏi và kiệt sức, chỉ cần nghĩ đến việc mình có một người anh tuyệt vời như vậy, cậu đã cố gắng vượt qua. Dù bản thân tầm thường và nhỏ bé, cậu vẫn hạnh phúc vì nghĩ rằng mình mang chút dòng máu của anh.
Nhưng hóa ra chẳng chút máu mủ nào cả. Và ngay khi biết điều đó, mối quan hệ giữa hai người lại chuyển thành tình nhân. Ở bệnh viện, anh là người bảo hộ, quyết định mọi thứ, và mọi người xung quanh đều công nhận điều đó.
Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng thế. Anh thực sự dường như rất thích và trân trọng cậu. Tại sao chứ? Vì sao lại là mình? Hơn cả, mình nghĩ gì về anh đây? Nhìn anh còn chẳng dám, chạm vào anh cũng thấy sợ. Sợ sự dơ bẩn của mình sẽ làm vấy bẩn anh.
Nhưng liệu có đúng là tình nhân không? Anh thực sự thích mình sao? Cậu không đủ can đảm để hỏi. Anh bảo cậu cứ làm gì mình muốn, tìm điều mình thích, nhưng cậu lại càng hoang mang. Cậu chẳng giỏi gì cả, lỡ làm gì đó mà anh thất vọng hay ghét cậu thì sao?
Dù vậy, anh đã bảo thế thì cậu phải làm. Cậu chẳng thèm ăn gì, nhưng anh thích cậu ăn. Vô thức xoa bụng dưới, Si Yoon ngẩn ngơ nhìn trời cho đến khi tiếng động làm cậu giật mình. Si Yoon vội ngồi thẳng lưng và chỉnh đốn lại tư thế.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.