Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 75

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 75

“Còn nước suối không anh?”

“Sao thế?”

“Tự nhiên em thèm uống bây giờ.”

“Đưa đây tôi rửa cho. Nếu thích loại xinh xắn thì có cả táo sao, còn muốn vị lạ thì có táo đào nữa. Quả thanh long ăn hết rồi à?”

Si Yoon đứng lặng, ánh mắt dõi theo bóng lưng ông chủ tiệm dần khuất dạng cùng hộp dâu tây đặt trước mặt. Cậu chợt giật mình bởi cảm giác quen thuộc từ bàn tay trên mái tóc mình. Cậu lùi lại theo bản năng, cố giữ khoảng cách với Do Yoon. Mải mê với dâu tây, cậu chẳng kịp nghĩ gì khác, nhưng khi nhận ra mình gần như bị kéo vào vòng tay của anh, Si Yoon vội dùng hai tay khẽ đẩy anh ra.

Ở nhà thì chẳng ai thấy, nhưng nơi đây đông người quá.

“Sao thế?”

Do Yoon chẳng hề nhúc nhích dù cậu đã dồn thêm sức vào cánh tay để đẩy. Anh chỉ cười, nụ cười nhẹ nhàng mà đầy ý tứ, làm nỗ lực của Si Yoon hóa thành vô nghĩa, chỉ như đang chạm vào cơ thể rắn chắc của anh mà thôi.

“Đây là… ngoài đường… mà.”

“Thì sao? Dù gì khi em khỏe lại, tôi cũng định công khai hết mà.”

“Nhưng mà…”

“Em ăn táo đào chưa?”

Vẫn bị giam trong vòng tay anh, Si Yoon còn đang lúng túng thì ông chủ tiệm quay lại. Một quả dâu tây được rửa sạch sẽ bất ngờ chạm môi cậu. Si Yoon chẳng kịp trả lời, chỉ biết ngậm lấy mà ăn. Mỗi lần định mở miệng nói gì đó với Do Yoon thì lại bị một quả dâu khác chặn lời.

“Còn cái bên cạnh là…”

“Bạn trai tôi đấy.”

Si Yoon đang mải mê nhấm nháp dâu tây thì câu nói vô tình lọt vào tai khiến cậu khựng lại, toàn thân cứng đờ. Do Yoon và ông chủ tiệm vẫn thản nhiên chọn trái cây và bỏ vào túi, chẳng màng đến cậu đang sững sờ bên cạnh.

“Thảo nào, tôi cứ tự hỏi sao anh chàng này chẳng thích hoa quả mà lại đi tìm hoa quả nhiều thế. Hóa ra là vì bạn trai thích nhỉ?”

“Em ấy thích hoa quả hơn cả cơm, thành ra hơi phiền. Ăn hết chưa em?”

Nghe Do Yoon thản nhiên gọi mình là “bạn trai”, rồi ông chủ tiệm cũng bình thản gật gù, Si Yoon chỉ biết ngẩn người. Cậu cảm thấy mình không nên nói gì trong tình huống này, dù vừa ăn hết mười quả dâu mà chẳng buồn mời anh một quả. Dâu tây ngon đến thế, cậu chỉ muốn ăn mãi thôi.

“Lần sau nếu rảnh, tụi tôi sẽ ghé lại.”

“Ừ, được. Đi cẩn thận nhé.”

Cúi đầu chào ông chủ tiệm, Si Yoon bước đi bên Do Yoon, lòng ngập ngừng chọn lời. Anh từng dặn cậu đừng bao giờ nói “cảm ơn” hay “biết ơn” mỗi khi anh làm gì đó. Nhưng hôm nay, chỉ vì cậu thèm dâu mà anh đã lặn lội đường xa và chọn những quả dâu tươi ngon nhất, lại còn mua thêm bao trái cây lạ lẫm khác. Ngoài “cảm ơn”, cậu chẳng nghĩ ra được gì khác.

“Ông ấy… ổn không anh?”

Sau một hồi đắn đo, câu hỏi bật ra lại liên quan đến mối quan hệ giữa hai người. Dù không cố ý nghe, cậu biết mấy người ở công ty anh chẳng ưa gì chuyện này. Do Yoon thì muốn công khai chuyện tình cảm và cả dự định kết hôn vào thời điểm thích hợp, còn Si Yoon chỉ muốn giấu kín, để mọi thứ chìm vào im lặng.

Si Yoon nghĩ chẳng cần phải công bố với truyền thông làm gì. nhưng cậu lại cảm thấy bất an vì lời anh vừa nói với ông chủ tiệm. Nếu mối quan hệ này lộ ra, người chịu thiệt lớn nhất chẳng phải là anh sao?

“Hả?”

“Chuyện của em…”

“À, hồi trước tôi quay một bộ phim có cảnh liên quan đến hoa quả. Lúc đó tôi quay cả cảnh đấu giá trái cây rồi quen ông ấy. Ông ấy tốt lắm. Dù sao chuyện của mình cũng sẽ công khai, vài người biết trước thì có sao đâu. Với lại, em nhìn xem, giờ có ai nhận ra tôi không?”

Đúng như Do Yoon nói, chẳng ai ở đây để ý đến anh. Mọi người bận rộn mua bán, vận chuyển hoa quả và lo việc của riêng mình. Những người mặc đồ thoải mái, đội mũ lưỡi trai như anh nhiều vô kể. Lúc mới đến, khu chợ còn đông đúc vì phiên đấu giá, nhưng giờ khi phiên kết thúc, các tiểu thương kéo đến mua hàng và làm không gian càng chật chội hơn.

May mà Do Yoon cũng hiểu tình hình. Thay vì ôm chặt cậu như mọi khi, anh chỉ nắm tay cậu kéo đi. Si Yoon không rút tay ra, để yên trong tay anh.

“Đã đến đây thì phải ăn một món, em ăn được không?”

“Món gì ạ?”

“Thứ mà ăn vào sáng sớm là ngon nhất.”

Nơi anh dẫn cậu đến là một quán ăn nhỏ. Quán cũ kỹ với năm chiếc bàn tròn bằng sắt, bán bún trộn, bún nước, bánh hải sản và bánh hẹ, kèm rượu với nước ngọt. Mùi nước dùng thơm lừng hòa quyện cùng mùi bánh chiên ngập không gian chật hẹp. Chỉ còn đúng một chỗ trống, Do Yoon siết chặt tay Si Yoon rồi kéo cậu về phía đó.

“Em ổn không?”

Chắc anh nghĩ cậu bị ngợp bởi mùi thức ăn. Nhưng dù vừa ăn dâu no, Si Yoon vẫn thấy đói. Thay vì trả lời, cậu dán mắt vào tấm thực đơn cũ kỹ dán trên tường. Bún nước nóng hổi chắc ngon lắm, mà bún trộn chua ngọt cũng hấp dẫn không kém.

“Ăn gì đây?” Anh hỏi, nhưng cậu chỉ lặng ngắm thực đơn. Cậu muốn ăn hết mọi thứ. Từ bao giờ cậu lại tham ăn thế này nhỉ? Nhưng cứ nghĩ đến là thấy ngon.

“Không chọn được thì ăn hết là xong.”

Do Yoon bật cười, gọi luôn bún trộn, bún nước, bánh hải sản lẫn bánh hẹ, thêm cả nước ngọt có ga. Nghe anh gọi món, khóe môi Si Yoon khẽ cong lên. Anh chẳng bao giờ do dự. Quyết định nhanh gọn, cũng chẳng hối hận về lựa chọn của mình. Còn cậu thì luôn chọn sai, làm hỏng việc rồi day dứt mãi.

Quả nhiên anh thật tuyệt. Hình ảnh anh trên sân khấu cuối năm ở các lễ trao giải đã rất cuốn hút, nhưng ngay cả trong khu chợ nhỏ bé, cũ kỹ và đầy mùi người này, anh vẫn vô cùng hòa hợp. Đội mũ lưỡi trai che gần hết mặt và khoác áo khoác đen đơn giản mà anh vẫn toát lên vẻ cuốn hút lạ kỳ.

“Ai đây ta?”

“Dạo này cô khỏe không ạ?”

Dù đội mũ kín mít, cô chủ quán vẫn nhận ra Do Yoon. Anh cười đáp lại, trò chuyện thoải mái. Chắc hồi quay phim anh cũng hay ghé đây. Si Yoon liếc quanh, bắt gặp chữ ký của anh treo trên tường, bất giác mỉm cười. Một ngôi sao hàng đầu, nhưng lại gần gũi và dễ hòa nhập với bất kỳ ai. Đó chính là anh.

Chẳng trách anh được yêu mến đến vậy. Từ ông chủ tiệm hoa quả đến người ở quán ăn này, ai cũng chào đón anh nồng nhiệt. Họ hỏi han nhau, trao đổi vài câu đùa nhẹ nhàng. Nhìn cảnh ấy, Si Yoon lặng lẽ đan chặt hai tay dưới gầm bàn.

“Giờ này đến đây làm gì thế?”

“Dạ, mua ít hoa quả ạ.”

“Người bận rộn như cậu mà có thời gian đi mua hoa quả? Không lên sóng thật à?”

“Dạ, không ạ.”

“Định để phí cái mặt đẹp trai đó hả? Phải xuất hiện thường xuyên cho cô còn được ngắm chứ. Để xem nào, người đi cùng là… diễn viên mới à? Lần đầu thấy đấy.”

Si Yoon đang mải nhìn mấy món ăn phụ được dọn ra thì giật mình. Cảm giác lạc lõng, chẳng thuộc về đâu bỗng trỗi dậy. Si Yoon chợt hoảng sợ. Cậu không hợp với nơi này. Cậu chỉ muốn trốn vào một góc khuất mà chẳng ai để ý.

“Không phải đâu ạ. Bạn trai cháu đấy.”

Nghe anh nói “bạn trai”, bàn tay anh nắm lấy tay cậu dưới gầm bàn, Si Yoon ngẩng lên từ mấy đĩa đồ ăn phụ, khẽ nhìn quanh.

“Ơ, sao lại dẫn một cậu nhóc trẻ trung, xinh xắn thế này đến đây? Để cô nhìn lại nào. Ôi, dễ thương quá. Đẹp thế này làm diễn viên được đấy!”

Nghe cô khen mình xinh, đẹp, Si Yoon vội cúi mặt để tránh ánh mắt của người phụ nữ tóc đã điểm bạc.

“Xinh đẹp thế này thì phải giữ trong lòng mà ngắm một mình thôi ạ.”

Nghe anh nói, Si Yoon khẽ ngẩng lên nhưng rồi lại cúi xuống ngay.

“Trời ơi, khéo mồm khéo miệng ghê. Đẹp mà còn trẻ nữa. Cháu bao nhiêu tuổi?”

Nói tuổi sao? Phải làm sao đây? Chưa quen với ánh mắt tò mò của người lạ, Si Yoon siết chặt tay dưới bàn, môi mím lại rồi khẽ hé ra. Không trả lời người lớn là bất lịch sự mà.

“Dạ, hai mươi mốt ạ.”

“Ôi trời. Còn Do Yoon, cậu bao nhiêu?”

“Ba mươi… ba ạ.”

“Thế này là tên trộm già chính hiệu rồi!”

Do Yoon đáp thay cậu rồi câu chuyện tiếp diễn. Si Yoon chỉ biết đảo mắt nhìn cô và anh, chẳng nói gì.

“Thì ra là vậy. Thế cô phải giữ bí mật nhé.”

“Cô nói ra ai tin? Chờ chút, cô làm nhanh cho ngon nhé. Ôi, nhìn cứ như em bé ấy. Đối xử tốt với cậu ấy nhé!”

Cô vừa nói vừa nhìn Si Yoon rồi vỗ vai Do Yoon một cái. Anh bật cười lớn. Khi cô quay vào bếp, ánh mắt cô vẫn liếc cậu một lần nữa. Si Yoon vội cúi đầu.

“Dễ thương xinh xắn thế này, ai mà chẳng muốn giữ trong nhà mãi.”

Do Yoon nhại lại lời cô bằng giọng đùa cợt. Si Yoon nghe xong, mặt thoáng nhăn lại. Cậu chẳng biết nên khóc hay cười, lòng vẫn bất an chẳng thể giấu nổi. Cậu tự thấy mình thiếu sót quá nhiều, vậy mà phải gặp gỡ những người quen của anh thế này, cậu sợ lắm.

Chắc vì có anh mà người ta mới khen cậu xinh, cậu đẹp. Những lời ấy chẳng hợp với cậu chút nào. Giờ cậu không biết anh nghĩ gì, nhưng lòng người dễ đổi thay. Đến lúc đó, anh sẽ hối hận vì đã dẫn cậu đi khắp nơi thế này mất…

“Đừng nói vậy mà.”

Si Yoon nhìn Do Yoon, khẽ lắc đầu.

“Đừng nói gì?”

“Nói em là… bạn trai…”

“Sao thế?”

“Người ta không tin đâu.”

“Em thật sự nghĩ vậy à?”

“Làm sao em với anh…”

“Ừ, tôi đúng là tên trộm già. Người ta bảo tôi phải tốt với em, mà tôi không biết làm sao cho tốt hơn nữa đây?”

Do Yoon vẫn cười, ánh mắt trêu đùa của anh làm Si Yoon bối rối. Cuối cùng cậu đành ngậm miệng. Niềm vui từ những quả dâu ngon lành ban nãy bỗng tan biến như bóng bay xì hơi.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo