Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 76

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 76

“Sao tâm trạng lại tệ đi thế nhỉ?”

Si Yoon chống cằm lên bàn, ánh mắt Do Yoon nhìn cậu chằm chằm cùng câu nói ấy làm cậu thấy ngột ngạt. Cậu khẽ rút bàn tay đang bị anh nắm, chẳng muốn nói gì thêm. Càng bảo anh đừng làm, anh càng làm quá lên. Lòng cậu trào lên một chút bực dọc vì cái ý nghĩ ấy. Trong cơn bốc đồng, tay cậu vươn lên, túm lấy vành mũ lưỡi trai của Do Yoon và kéo mạnh xuống.

Thế là đôi mắt đang nhìn cậu bị chiếc mũ che khuất hoàn toàn.

“Ơ…”

Si Yoon giật mình, vội rụt người lại sau khi gây ra “tội ác” là phủ kín trán và mắt anh bằng chiếc mũ vốn được đội ngay ngắn. Thật ra cậu chẳng định làm thế đâu. Hành động này quá đỗi bồng bột, quá mức thiếu suy nghĩ. Chỉ là ánh mắt anh cứ dán chặt vào cậu, vừa khiến cậu xấu hổ, vừa bối rối, vừa khó chịu, đến nỗi cậu chỉ muốn trốn tránh bằng bất cứ giá nào. Và đây là hậu quả.

“…Phì.”

Thứ đáp lại là tiếng cười sảng khoái của Do Yoon. Trong khi cậu còn đứng hình, hai má và tai đỏ ửng, chẳng biết phải làm gì thì bát mì nóng hổi vừa nấu xong đã kịp thời “cứu” cậu. Chẳng kịp nghĩ ngợi, Si Yoon lao vào đối diện với bún nước ấm áp, bún trộn chua ngọt và đĩa bánh hải sản đầy ắp. Cậu quên luôn cả sự tồn tại của anh, chỉ chăm chú vào món ăn trước mặt.

Bún trộn chua cay vừa miệng, đến khi thấy hơi gắt thì cậu chuyển sang húp bún nước đậm đà. Mì trơn tuột, chẳng cần nhai nhiều, nhưng khi miệng bắt đầu nhạt, cậu lại với tay xé một miếng bánh hải sản.

Có bao giờ cậu ăn gì mà ngon và hạnh phúc thế này chưa? Nhai miếng bánh có con mực dai dai, Si Yoon chợt khựng lại khi thấy lon nước có ga được đặt trước mặt.

À, anh…

Trước mặt cậu là hai tô mì to hơn cả khuôn mặt, giữa bàn là đĩa bánh hải sản bị cậu xới tung, còn mấy món ăn kèm thì nằm ngay ngắn trước mặt Do Yoon, chưa hề được đụng đến.

“Nước có ga không tốt bằng mấy loại khác, nhưng ăn mấy món này thì hợp nhất.”

Nhìn đống thức ăn bị cậu làm loạn, Si Yoon tái mặt. Chẳng phải anh đã dọn sẵn để ăn đâu, tất cả là do cậu tham lam phá hỏng cả.

“Em… em xin lỗi… Tại ngon quá nên… Mình gọi lại được không anh?”

Dù nói vậy, Si Yoon vẫn không khỏi nặng lòng khi nghĩ mọi thứ đều là tiền của anh. Đặt đôi đũa vừa hoạt động hết công suất xuống, cậu mới nhận ra mình đã ăn quá nhiều. Bình thường đến gói mì gói cậu còn chẳng ăn hết, vậy mà giờ gần nửa mỗi món trước mặt đều đã vào bụng cậu. Trước đó còn ăn dâu tây nữa, giờ bụng căng tròn, chắc chắn đã phình ra như quả bóng rồi.

“Thấy em ăn ngon là tôi vui rồi.”

Nếu anh không lên tiếng, có lẽ cậu sẽ ăn tiếp, và chắc chắn sẽ no đến mức nôn hết ra mất. Vừa nãy còn chẳng nhận ra mình no, giờ thì cảm giác thức ăn nghẹn đến tận cổ. Câu “no đến không thở nổi” bỗng trở nên dễ hiểu lạ thường.

“Tôi muốn để em ăn thêm, nhưng sợ em mệt. Mang về thì mì sẽ nở, bánh hâm lại cũng chẳng ngon nữa. Nhưng nếu em muốn ăn, lúc nào cũng có thể quay lại, đừng lo.”

“Nhưng anh chưa ăn gì mà…”

Mặt cậu nóng bừng vì xấu hổ, hai tay áp lên má ấn mạnh.

“Nhìn em ăn là tôi no rồi. Uống đi kẻo nước hết ga.”

Dù bụng no căng, Si Yoon vẫn nhấp một ngụm nước vị dứa anh đưa. Cảm giác tắc nghẽn trong bụng dịu đi đôi chút, cậu khẽ thở ra.

“Nhưng… vì em mà anh phải dậy từ sáng sớm. Giờ gọi thêm, chờ một chút là…”

Dâu tây cậu ăn hết, thức ăn này cũng cậu ngốn sạch. Anh đang ngủ ngon lành thì vì cậu mà phải dậy sớm và vất vả thế này. Chờ anh ăn có là gì đâu. Nếu anh muốn, cậu sẵn sàng chờ một giờ, hai giờ, thậm chí cả đời.

“Anh ơi!”

Đang định tự mình gọi món thì cậu bật ra tiếng gọi gấp gáp. Do Yoon cầm tô mì cậu vừa ăn dở, thản nhiên ăn phần còn lại của cậu.

“Món mới… gọi món mới đi…”

“Để đồ ăn thừa là có tội đấy.”

Dù vậy thì cũng không nên ăn đồ cậu để lại chứ… Chỉ vài lần đũa, anh đã xử lý hết phần mì còn sót rồi với tay sang bánh hải sản. Si Yoon vội rót nước ga còn lại trong lon ra cốc, đặt trước mặt anh.

“Em… xin lỗi…”

“Đã bảo không dùng từ đó mà.”

Hết lời để nói, Si Yoon đan hai tay đặt lên đùi, mắt cụp xuống nhìn bàn. Cậu cứ liên tục làm anh thất vọng, toàn làm mấy chuyện đáng ghét. Sao cậu lại thế này chứ?

Anh từng bảo cậu hãy tìm thứ mình muốn làm. Mấy ngày qua, cậu thử chút này chút kia. Cậu từng muốn học nhạc cụ, nhưng cây đàn piano to lớn, thanh tao chỉ phát ra mấy âm thanh kỳ quặc dưới tay cậu. Cậu nhớ lại nốt nhạc và phím đàn từ thời đi học, cố gõ từng ngón. Dù lạ lùng, tiếng đàn vang lên vẫn khiến cậu thích thú. Cậu mày mò thêm, cuối cùng cũng đánh được một bài đồng dao ngắn bằng tay phải.

Trong căn phòng ngăn cách bằng kính, Si Yoon vật lộn với cây đàn hồi lâu. Rồi cậu chợt thấy anh đang đọc kịch bản ở phòng bên. Si Yoon lập tức ngừng chơi. Anh vào đó từ bao giờ vậy? Đáng lẽ cậu phải giúp anh tập trung, vậy mà lại làm phiền anh bằng tiếng ồn.

Thế là Si Yoon chuyển sang vẽ. Ngồi trước giá vẽ và tấm toan trắng dưới ánh nắng, cậu cầm cọ rồi nhúng màu trắng. Toan đã trắng, màu trắng chẳng nổi bật, nhưng cậu không dám vẽ gì rõ ràng bằng màu khác. Dù vậy, cọ của cậu cũng chẳng vẽ nổi hình thù gì dù chỉ bằng màu trắng. Cuối cùng, khi cậu rời đi, tấm toan vẫn trắng xóa như cũ.

Vẽ chẳng phải để ngắm sao? Vậy mà cậu chỉ tạo ra thứ vô hình. Từ đó, Si Yoon không cầm cọ nữa.

Nhạc cụ, hội họa, cậu thử một lần rồi thôi. Thứ duy nhất cậu còn làm là đọc sách. Không phải triết học hay kinh tế khó nhằn, mà là “Romeo và Juliet” quen thuộc. Nhưng ngay cả cuốn sách mỏng ấy, cậu cũng mất cả ngày để đọc hết.

Anh thì đọc kịch bản dày cộp nhanh như gió.

Nhưng nếu cứ ngồi không, anh sẽ không thích, nên cậu vẫn cố cầm sách.

Si Yoon thoát khỏi dòng suy nghĩ. Ở khu chợ sáng, thời gian quý như vàng. Người ta ra vào quán nhỏ liên tục, gọi món, ăn nhanh trong mười phút rồi đi. Chỉ có cậu và Do Yoon ngồi lâu, chiếm một bàn giữa tiếng ồn ào của tiếng gọi món, tiếng ăn vội, tiếng rời đi.

“Về thôi nhé?”

Gật đầu với lời anh, Si Yoon bước bên anh, vai kề vai. Cậu cứ nghĩ mình phải làm gì đó nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cậu đã thử vẽ, thử chơi đàn như anh nói, nhưng lại chẳng biết mình làm vậy có đúng không.

Si Yoon chưa từng trăn trở thế này, cũng không quen hỏi ai hay tìm người sẻ chia. Cậu chỉ biết cắn môi dưới, lòng rối bời. Cậu không hiểu mình nghĩ gì về anh, có đáng được anh đối xử tốt không. Mọi thứ đều mơ hồ, mà người duy nhất cậu có thể hỏi lại là anh. Nhưng lời nói lại chẳng thể thốt ra.

“Em làm được gì chứ?”

“Gì cơ?”

“Với điểm số của em thì vào đại học kiểu gì? Làm gì được? Nếu vào đại học thì em có tiền đóng học phí không? Im lặng mà tốt nghiệp rồi tìm việc ở nhà máy hay đâu đó hợp với hoàn cảnh của em. Đó là thứ em làm được. Sao lại chọn học trường phổ thông chứ? Với tình cảnh của em thì phải học nghề mới đúng.”

“…”

“Sao? Không thích nhà máy à? Vậy thì nghiến răng học cho giỏi đi. Thời buổi này chẳng còn chuyện cá chép hóa rồng đâu. Muốn làm đuôi rồng cũng phải học giỏi, thi đỗ kỳ thi lớn, nhưng có vẻ em chẳng làm được. Em nghĩ sao?”

Lời thầy giáo trong buổi tư vấn hồi cấp ba chợt ùa về. Thầy ném tập hồ sơ xuống bàn, khoanh tay và thở dài nhìn cậu.

“Tư vấn gì nổi. Đợi kết quả thi thử lần sau rồi nói tiếp. Nếu vẫn thế này thì chẳng có gì để bàn nữa, hiểu chưa?”

Từ đó Si Yoon chẳng còn buổi tư vấn nào. Bạn bè nói chuyện với thầy cả buổi, còn cậu thì chỉ nghe: “Có gì muốn nói không?”, “…”, “Ừ. Đừng gây rắc rối đến khi tốt nghiệp, biết chưa?”

“Anh…”

Im lặng đến bãi đỗ xe, anh hỏi cậu có ổn không, Si Yoon gật đầu. Lên xe, cậu khẽ gọi anh, lòng run rẩy.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo