Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 81

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 81

“Ở trong lều cũng thích thật, nhưng cắm trại thì phải đón chút gió, thịt nướng xong ăn ngay mới ngon. Cứ mặc tạm cái này đi nhé.”

Si Yoon cứ đứng im như một con bù nhìn, lặng lẽ nhìn anh trai cởi áo khoác ra và khoác lên người mình. Chiếc áo mang đậm pheromone và hơi ấm của anh nên cậu có cảm giác như đang được anh ôm chặt trong vòng tay.

“Nghe nói em vừa về nhà là lao ngay vào tô màu, chẳng thèm ăn vặt gì cả hả?”

Si Yoon được đặt ngồi lên chiếc ghế cắm trại bằng gỗ, tựa lưng ngả ra sau bên chiếc bàn gỗ thô mộc. Cậu chỉ biết cắn chặt môi dưới, chẳng dám hé lời. Si Yoon sợ rằng niềm vui đang trào dâng trong lòng sẽ khiến khóe môi cứ nhếch lên, rồi cậu sẽ bật cười ngớ ngẩn mất thôi. Hạnh phúc là cảm giác như thế này sao? Hóa ra “hào hứng” là từ dùng cho những khoảnh khắc như thế này.

Nếu bây giờ cậu mở miệng, chắc chắn tiếng cười sẽ bật ra mất.

Vì quá vui. Quá đỗi vui.

Dù ngay lúc này trái tim có nổ tung thành trăm mảnh, cậu cũng chẳng thấy lạ lùng chút nào.

Giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng vang vọng, Si Yoon khẽ nhún nhảy đầu ngón chân, để làn gió mơn man lùa qua gương mặt. Đôi mắt cậu cong lên như vầng trăng khuyết, khép lại dịu dàng. Tiếng nhạc làm tai cậu rộn ràng, làn gió khiến cậu như đang lơ lửng giữa không trung, và rồi mùi thơm của thịt nướng thoảng đến. Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở to đầy háo hức. Thịt! Món thịt mà từ đầu giờ chiều cậu đã thèm thuồng, nhưng vì mải mê với những thứ khác mà quên béng đi mất.

Si Yoon ngoảnh đầu về phía mùi hương ấy theo bản năng, và từ miệng bất giác bật ra tiếng “Ôi…” đầy kinh ngạc. Không phải ngẫu nhiên mà ánh mắt cậu lại bị hút ngay vào miếng thịt đang nướng vàng ươm giữa vỉ, nổi bật hơn cả những món rau củ đủ màu sắc bên cạnh. Đúng lúc ấy, đầu ngón tay anh trai khẽ động, rắc vài hạt muối trắng thô lên miếng thịt nâu óng ánh.

Khi miếng thịt vừa chín tới được gắp lên bằng kẹp, mắt Si Yoon cũng theo đó mà chuyển động. Và ngay khi miếng thịt được đặt xuống đĩa trước mặt, đôi đũa trên tay cậu đã nhanh chóng hoạt động.

“….”

Rõ ràng Si Yoon vừa ăn thịt, vậy mà thịt biến mất đâu mất. Chẳng kịp nhai mà hương vị đậm đà đã tràn ngập trong miệng. Tay cậu vô thức vươn tới miếng thịt khác trên vỉ.

Thịt không được đặt đầy vỉ để nướng một lần mà chỉ vài ba miếng mỗi lượt, vừa chín là lập tức được Si Yoon cho vào miệng. Do Yoon còn chẳng kịp đặt miếng thịt xuống đĩa trước mặt cậu.

“Ăn từ từ thôi.”

Lời nói của Do Yoon mang theo chút ý cười, nhưng Si Yoon đang mải mê với thịt nên chẳng nghe trọn vẹn.

Lần đầu tiên cậu nhận ra, cùng là thịt bò, nhưng mỗi miếng lại có hình dáng hơi khác nhau. Hương vị cũng vậy, tinh tế mà đa dạng. Có miếng béo ngậy và ngập dầu, có miếng thanh đạm mà nhẹ nhàng có miếng tan chảy ngay khi chạm lưỡi, và cũng có miếng cần nhai kỹ mới thấm.

Đang mải miết gắp thịt ăn, Si Yoon thở ra một tiếng “Ha…” đầy thỏa mãn, ngẩng lên thì bất ngờ chạm mắt với anh trai đang nhìn mình. Đôi mắt cậu vừa lấp lánh vì đồ ăn ngon, bỗng run rẩy trong giây lát.

“Ơ… em… em phải nướng chứ… ơ…”

Sao lại thế này chứ? Hễ thấy đồ ăn ngon là mắt cậu sáng rực, trước mặt anh mà cậu lại ăn ngấu nghiến hết những miếng thịt anh tỉ mỉ nướng mà chẳng thèm chờ anh mời. Si Yoon hoảng hốt đặt đôi đũa xuống, định với tay lấy cái kẹp trong tay anh, nhưng thứ đáp lại chỉ là tiếng cười vui vẻ của anh.

“Ngon không?”

“Dạ…”

Và rồi cậu nhận ra, từ lúc anh đến, hai người vẫn chưa trò chuyện tử tế với nhau lần nào.

“Yoonie của tôi thấy ngon là được rồi. Lần này thử miếng này nhé?”

“Để em nướng cho.”

“Người nướng giỏi thì phải nướng chứ. Nhiệm vụ của tôi hôm nay là cho em ăn ít nhất một miếng mỗi loại thịt ở đây, còn nhiệm vụ của em là nếm hết và nói xem cái nào ngon nhất. Hiểu chưa?”

“Dạ? Không. Mấy cái vừa ăn đều ngon hết mà…”

“Hy vọng mấy miếng sắp tới cũng ngon như vậy.”

Rồi một miếng thịt nữa được đặt xuống đĩa cậu. Si Yoon ngước nhìn anh.

“Anh cũng ăn đi…”

“Tôi nhìn em ăn là no rồi.”

“Làm gì có chuyện đó. Không ăn thì làm sao no được.”

“Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng giờ mới biết chẳng cần ăn mà vẫn no là có thật. Ăn đi, thịt nguội là hết ngon đấy.”

Nghe anh nói, Si Yoon nhìn miếng thịt trước mặt rồi với tay lấy một lá vừng. Cậu đặt lên đó miếng sâm bổ lượng mà anh thích, thêm miếng thịt từ đĩa mình rồi gói lại gọn gàng. Xong xuôi, cậu ngẩng lên nhìn anh đang đặt thêm thịt lên vỉ.

Giờ chỉ cần đưa cho anh là được, nhưng tay cậu ngắn nên không với tới đĩa của anh. Si Yoon định đứng dậy trong tư thế lóng ngóng để đưa thì khựng lại khi anh khẽ nghiêng người, há miệng đón lấy.

“Ừm. Si Yoon của tôi làm nên ngon hơn hẳn.”

Tai cậu đỏ bừng lên trong chớp mắt. Nóng ran cả mặt, Si Yoon khẽ quay đầu về phía làn gió thổi tới để che giấu.

Lại một miếng thịt được đặt trước mặt, kèm lời anh giục “Ăn nhanh kẻo nguội”. Si Yoon vội cho vào miệng, trong khi Do Yoon nhìn cậu, cố nén cười, giả vờ hờn dỗi:

“Tôi cũng biết ăn thịt mà.”

Nghe vậy, Si Yoon hoảng hốt uống ngụm nước trước mặt. Từ đó, mỗi miếng thịt cậu ăn, cậu lập tức gói một miếng chả cho anh. Nhờ thế mà cậu khám phá thêm bao điều về anh: anh rất thích sâm bổ lượng, mê cả tỏi nướng, thích chút mù tạt hơn là chấm tương, và rau củ, nấm, kim chi nướng trên vỉ phải giòn tan mới ngon.

“Bảo là ăn thịt thôi, ai ngờ lại thành thế này.”

“Nướng trên than với vỉ cũng thú vị đấy chứ, nhưng khói nhiều nên chẳng thể nướng ít một để ăn ngay được. May mà có lò sưởi kia, cũng ổn đúng không?”

“Thần kỳ thật.”

“Hử?”

“Chỉ cần nói là mọi thứ thành hiện thực. Ban công này thoắt cái thành khu cắm trại. Ở đây với anh cũng kỳ diệu, thịt ngon thế này cũng kỳ diệu. Cả việc em ở đây nữa… tất cả đều kỳ diệu.”

Lòng Si Yoon lại rạo rực. Không đau đớn, không mệt mỏi, mà như có chiếc lông vũ mềm mại khẽ cù vào tim. Khóe môi cậu cứ run run muốn nhếch lên, tiếng cười chỉ chực bật ra.

“Ừ. Cứ nói như bây giờ là được. Si Yoon muốn gì, ăn gì, chỉ cần nói, tôi sẽ làm tất cả…”

‘Quá thích. Anh tuyệt quá. Em hạnh phúc lắm’. Những lời ấy suýt nữa tuôn ra. Si Yoon vội nhét miếng chả vừa làm vào miệng anh để chặn lại. Như vậy sẽ tạm ngăn được những lời ngọt ngào của anh. Rồi cậu nhanh chóng cho miếng thịt vừa đặt trước mặt vào miệng mình. Không được cười ngớ ngẩn đâu.

Do Yoon dường như hiểu ý, chỉ lặng lẽ cười.

“…Em muốn ăn canh kim chi.”

Đang mải ăn thịt, Si Yoon vô tình lẩm bẩm. Dù có rau tươi, dưa cải chua ngọt và hành ngâm, nhưng thịt béo ngậy làm cậu thèm một món canh cay nồng và mặn mà, kích thích vị giác.

“…Anh?”

“Em bảo muốn ăn canh kim chi mà.”

Nhìn anh đứng dậy khỏi chỗ nướng thịt, Si Yoon ngẩng đầu theo, mới nhận ra mình vừa buột miệng nói ra. Tưởng chỉ nghĩ trong đầu thôi. Thấy anh định bước vào nhà, cậu cũng vội đứng lên.

“Không. Ý em không phải nhất định muốn ăn đâu. À, trong tủ lạnh có nguyên liệu, để em nấu…”

“Ừ? Không sao đâu. Ngồi nghỉ đi, tôi nấu nhanh thôi.”

“Không được đâu. Anh hầu như chẳng ăn gì vì lo cho em. Để em nấu được mà.”

“Tôi nấu canh kim chi giỏi lắm.”

“…Dù vậy thì…”

Cậu lẽo đẽo theo anh vào bếp, cố đòi làm, nhưng cuối cùng đành thỏa hiệp cùng nấu. Cả hai lục tung tủ lạnh tìm nguyên liệu. Thấy Do Yoon cầm thớt và dao, Si Yoon định giành lấy nhưng rồi bị anh giao cho việc tìm gia vị.

Do bình thường mọi việc nấu nướng đều do dì giúp việc lo, cả hai phải lục lọi khắp bếp mới tìm được cái nồi đất vừa ý. Dù vừa ăn thịt bò no nê, anh vẫn khăng khăng canh kim chi phải có thịt lợn. Si Yoon đành gật đầu.

Cậu đề nghị dùng bột ớt và nước kim chi thay vì tương ớt đặc, thế là nước dùng được quyết định theo ý cậu.

“Mùi ổn không?”

“Ổn ạ.”

Si Yoon chẳng ngờ nấu ăn lại vui đến vậy. Tìm một thứ gì cũng phải cùng nhau lục lọi, lâu hơn bình thường, nhưng cậu thích cả điều đó.

Sau khi làm loạn cả căn bếp, nồi canh kim chi cuối cùng cũng hoàn thành, bốc khói nghi ngút trên bếp ga nhỏ đặt ở ban công, tỏa mùi thơm ngát. Trước mặt hai người là hai bát cơm trắng nóng hổi vừa nấu xong.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo