Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
“Cháu thì sao cũng được.”
“Khi nào miệng thấy nhạt nhẽo thì ăn sống ớt chuông, dưa chuột hay cà rốt cũng tốt.”
Bên cạnh dì giúp việc đang chọn rau củ, Si Yoon khẽ gật đầu rồi lại đưa mắt nhìn quanh. Chợ chiều đông đúc người đi mua sắm chuẩn bị cho bữa tối. Mọi thứ ở đây đều đắt đỏ hơn nhiều so với những gì cậu quen thuộc, nhưng với dì giúp việc đang đứng ngay bên cạnh và cả những người đang mua sắm nơi này, giá cả dường như chẳng phải điều đáng bận tâm.
“Ăn rau cũng được, mà thịt thì dì đã mua đủ loại rồi nên cháu cứ thử mỗi thứ một chút nhé. Hiểu không?”
“Dạ.”
Cuộc trò chuyện chẳng có gì đặc biệt. Nhưng việc cùng ai đó chia sẻ một ngày thường nhật thế này vừa lạ lẫm vừa dễ chịu. Và cảm giác như đây không phải lần đầu tiên trải qua chuyện này làm Si Yoon thoáng chút an lòng.
Mỗi khi nghĩ đến khoảng thời gian mà mình không thể nhớ nổi, lòng Si Yoon luôn dậy lên nỗi bất an và lo lắng. Liệu cậu có làm gì sai với anh mình không? Có gây phiền hà cho ai khác không? Hay liệu chú lớn có bất ngờ xuất hiện và gây rắc rối gì không? Tất cả những suy nghĩ ấy đều bắt nguồn từ việc cậu cảm thấy mình chưa đủ ngay thẳng, còn quá nhiều thiếu sót.
Nhưng nhìn cách dì giúp việc dịu dàng đối xử với cậu cùng việc đi chợ thế này chẳng hề khiến cậu khó chịu, có lẽ Si Yoon đã từng sống trong những ngày bình dị như vậy. Thỉnh thoảng khi cậu hỏi anh về khoảng thời gian đã quên, anh luôn nói rằng chính anh mới là người mắc lỗi nhiều hơn. Nhưng với Si Yoon, anh không bao giờ là người như thế. Chỉ cần nhìn cách anh đối xử với cậu lúc này thôi cũng đủ hiểu rồi.
Trong lúc đặt mớ rau dì giúp việc chọn vào giỏ, Si Yoon thoáng liếc về phía Do Yoon đang đứng nói chuyện điện thoại cách đó không xa. Dáng người cao lớn vạm vỡ, nhưng khó mà nhận ra khuôn mặt anh vì chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp. Chắc chẳng ai ngờ rằng người đàn ông đang đứng giữa siêu thị trong khu trung tâm này lại là diễn viên nổi tiếng Kim Do Yoon. Kim Do Yoon đi chợ ở siêu thị vào giờ này ư? Ngay cả cậu cũng thấy điều đó chẳng hợp với anh chút nào.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh. Có người chỉ lướt qua một lần rồi đi tiếp, nhưng cũng không ít kẻ nhìn liên tục, thậm chí thì thào to nhỏ với người bên cạnh. Dù vậy, chẳng ai dám tiến đến bắt chuyện. Anh không chỉ nổi bật vì là người của công chúng, mà anh cũng là người khiến người khác phải ngoái nhìn ở bất cứ đâu. Như một người lạ tình cờ lướt qua trên phố, nhưng đủ để ta vô thức quay đầu lại chỉ để nhìn thêm một lần nữa.
“Chắc là mua đủ rồi đấy. Cháu có muốn lấy thêm bánh snack hay gì không?”
Ban đầu chỉ thoáng liếc anh, nhưng chẳng mấy chốc Si Yoon đã mải mê nhìn đến mức quên cả xung quanh. Nghe tiếng dì gọi, cậu vội đưa mắt xuống giỏ hàng rồi lặng lẽ với tay lấy một gói củ cải muối. Cậu chợt nhớ đến lần anh lên talk show, bảo rằng ăn thịt cùng củ cải muốn thì hợp nhất.
“Do Yoon bảo có việc phải ghé chỗ khác một lát, lát nữa mới về. Dì cháu mình cứ về trước chuẩn bị bữa tối là được, cậu ấy nói thế.”
Nghe dì nói sau khi kiểm tra điện thoại, Si Yoon gật đầu. Vừa nãy cậu đã thấy anh bước vội đi đâu đó mà chẳng thèm ngoảnh lại. Liệu anh cố tình dành thời gian đến đây giúp cậu hay chỉ tiện đường ghé qua rồi tranh thủ chút ít thôi? Cậu chẳng thể nào biết chắc được.
Trên đường về cùng dì, ngồi trong xe, Si Yoon nghĩ anh giống như cơn gió. Một cơn gió chẳng thể thấy, chẳng thể nắm, nhưng luôn cảm nhận được sự hiện diện bên cạnh. Có lúc gió lặng lẽ đến mức chẳng biết có tồn tại hay không, nhưng đôi khi lại mạnh mẽ cuốn bay mọi thứ. Và cậu dường như đang đứng giữa trung tâm của cơn gió ấy.
Giờ đây gió đang yên ả, nhưng chỉ cần đổi hướng một chút, Si Yoon sẽ bị cuốn theo. Có thể chỉ là làn gió nhẹ thoảng qua và khẽ lay động vạt áo, nhưng cũng có thể là cơn bão dữ dội quét sạch tất cả.
Mỗi lần Si Yoon bất an và hỏi anh rằng liệu anh có thật lòng thích cậu không, anh luôn đáp lại bằng sự chân thành rằng anh quý cậu, yêu thương cậu và muốn ở bên cậu. Sự quan tâm của anh không cần lời nói cũng đủ khiến cậu cảm nhận bằng cả trái tim. Vậy nỗi bất an và trống rỗng chợt ùa đến này là gì?
Những ánh mắt của đám đông nhìn anh, cuộc điện thoại anh nghe trong lúc giữ khoảng cách với cậu, rồi tin nhắn gửi cho dì giúp việc trước khi rời đi… Ngồi ở ghế phụ và nhìn ra cửa sổ, Si Yoon bất giác nhận thấy một luồng khí lạnh. Cậu ôm lấy thân mình, chậm rãi xoa hai tay lên cánh tay như muốn xua tan cái lạnh vô hình ấy.
***
Về đến nhà, Si Yoon định giúp dì giúp việc chuẩn bị bữa tối nhưng lại bị đẩy ra phòng khách cùng khay trà bánh. Dì bảo chẳng có gì nhiều để làm, còn đưa thêm cuốn sách tô màu mới mua và bảo cậu cứ thử làm cho khuây khỏa.
Cuối cùng, ngồi trước bàn phòng khách và bày hết đống đồ vừa mua ra, Si Yoon thở dài thườn thượt. Ai mà làm hết chỗ này chứ? Ban đầu cậu chỉ định mua thử một cuốn thôi mà. Đã thế còn có bộ bút chì màu 120 cây nữa chứ. Anh từng nói nếu không làm hết thì sẽ giúp cậu, nhưng…
Trề môi nhìn đống đồ một lúc, Si Yoon chọn cuốn sách trông dễ nhất, cẩn thận mở ra và rút một cây bút chì màu. Khi đầu bút lướt trên giấy, một vệt vàng nhạt hiện lên. Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên theo từng nét tay, đôi cánh của chú gà con dần được phủ vàng. Môi cậu bất giác thu lại.
Tay cậu nhanh dần khi tô màu cho thân hình nhỏ nhắn đáng yêu của chú gà. Từ vàng nhạt, Si Yoon chuyển sang vàng đậm rồi thêm chút cam nhạt. Chỉ một chú gà thôi mà đã dùng đến mấy cây bút. Ban đầu cậu còn loay hoay không biết tô thế nào, màu này có hợp không, lỡ hỏng thì sao. Nhưng dần dần, mọi lo lắng tan biến, Si Yoon chìm vào thế giới của cuốn sách tô màu.
Si Yoon không ngồi ở bàn học, cũng chẳng phải trên sofa, mà là trước chiếc bàn thấp dưới sàn phòng khách. Cậu bày sách và bút chì màu la liệt, cúi người xuống đắm mình trong thế giới riêng. Đột nhiên, một loạt âm thanh ồn ã kéo cậu giật mình ngẩng lên.
“Chuẩn bị ở ban công bên kia nhé.”
Dì giúp việc bước ra từ bếp, trên người vẫn còn chiếc tạp dề, giọng nói của dì vang lên. Mắt Si Yoon hướng về ban công. Một nhóm người lạ lướt qua trước mặt cậu, mang theo đủ thứ đồ ra khoảng ban công rộng nhất phía trước phòng khách. Cậu khẽ “À” lên một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy.
Chỉ trong chớp mắt, chiếc giường nhỏ, ghế và bàn ngoài ban công đã bị dọn đi. Những người kia bắt đầu bày biện đồ đạc họ mang đến. Si Yoon đứng ngẩn ngơ giữa phòng khách. Cảm thấy mình cũng nên làm gì đó, cậu bèn tiến lại gần dì giúp việc đang trò chuyện với mấy người kia.
“Dạ, cháu cũng…”
“Ừ? Thôi, không cần đâu. Cháu cứ đứng đây lảng vảng lại thành vướng víu đấy. Dì còn tưởng cháu đang chăm chỉ làm gì, hóa ra ngay cả bánh cũng chưa động đến.”
“Dạ…”
“Dì dọn cái này đi nhé. Ăn mấy thứ lặt vặt này làm gì cho no, lát nữa ăn thịt ngon hơn. Do Yoon đang trên đường về, khoảng 30 phút nữa là về, cháu nghỉ thêm chút đi.”
“Nhưng cái kia là…”
“Lát ăn thịt nướng ngoài trời, phải có chút thú vị thế này chứ. Dì sẽ chuẩn bị để khi Do Yoon về là bắt đầu ăn được luôn.”
Không kịp giữ dì lại khi dì cầm khay trà bánh vào bếp, Si Yoon đành quay ra nhìn đám người đang tất bật ngoài ban công. Từ một góc ban công bình thường, giờ đây một chiếc lều được dựng lên, bàn ghế cắm trại, ánh đèn xinh xắn và cả lò sưởi nhỏ cũng xuất hiện. Tiếng nhạc cổ điển êm dịu trong phòng khách giờ vang vọng ra ngoài. Dây đèn lấp lánh như chuỗi ngọc được giăng giữa các bức tường và cột lều.
Ánh hoàng hôn đỏ dần nhạt đi, bóng tối buông xuống và những đốm sáng cam từ đèn bắt đầu le lói trong không gian ngoài trời. Ban công quen thuộc đã biến thành một khu cắm trại hoàn hảo trong chưa đầy 30 phút. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức như có phép màu. Giống như chỉ cần vung đũa phép lên không trung là mọi mong muốn đều thành hiện thực, chẳng khác nào bước vào một câu chuyện cổ tích.
Dì giúp việc vừa ở trong bếp giờ đã ra ngoài trò chuyện với mọi người. Dù công việc ngoài kia đã xong, họ vẫn tất bật vào bếp rồi lại mang ra một đống đồ khác. Si Yoon đứng giữa phòng khách, lặng nhìn mọi thứ thay đổi cho đến khi một vòng tay từ phía sau ôm lấy cậu. Si Yoon giật mình cứng người.
“Thích không?”
Cảm giác quen thuộc từ cơ thể và giọng nói ấy làm trái tim Si Yoon thoáng chấn động, rồi một nụ cười dịu dàng lan tỏa trên khuôn mặt cậu.
Mọi thứ đã sẵn sàng – một không gian hoàn hảo với những món ăn tuyệt vời. Và giờ cậu đang đứng trên ban công thoáng đãng, làn gió mát lành lùa qua.
“Ăn gì trước đây?”
“Dạ…”
“Gió hơi mạnh, em chịu được không?”
Nhìn anh vừa nói vừa đặt rau củ lên hai bên chiếc vỉ nướng điện rộng lớn, Si Yoon lắc đầu. Từ khoảnh khắc mở mắt trong bệnh viện đến giờ, mọi thứ đều mờ ảo như giấc mơ. Cậu thật sự cảm thấy mình như nhân vật chính trong một bộ phim hay cuốn tiểu thuyết.
Thay vì bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng, một giai điệu pop rộn ràng và tươi vui vang lên, khẽ làm cậu rạo rực. Dù chẳng phải bãi cỏ, bờ sông hay rừng sâu, nhưng khung cảnh cắm trại hoàn hảo mà Si Yoon từng mơ ước giờ đang hiện hữu trước mắt.
“Em muốn vào trong lều không?”
Nghe anh hỏi, Si Yoon nhìn về chiếc lều phía sau anh, mắt tròn xoe ngạc nhiên. Cậu còn chưa kịp ngắm nghía từng chi tiết nhỏ mà nhóm người kia đã tỉ mỉ sắp đặt. Bên trong lều rộng lớn là một thế giới khác – có giường, có lò sưởi… Tất cả đều như mơ. Si Yoon khẽ cử động đầu ngón tay, len lén véo nhẹ đùi mình để chắc rằng mình không đang mơ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.