Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 97

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 97

Người đầu tiên nhận ra Do Yoon đang tiến đến gần là Kkami. Hai bóng hình nhỏ bé và tròn trịa ấy dường như đang chìm đắm trong một cuộc trò chuyện bí mật, mắt chỉ hướng về nhau, chẳng màng đến thế giới xung quanh. Anh còn phải bước thêm khoảng hai mươi bước nữa mới đến được chỗ họ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt đen láy của Kkami xoay phắt về phía anh, và anh bỗng chốc hóa thành tượng băng.

Con chó nhỏ dường như còn hoảng sợ hơn cả anh, vội vàng chạy ù về chỗ cũ, quay lưng lại và co mình thành một cục tròn.

“Ơ? Ơ… Kkami à.”

Thấy anh cẩn thận chạm vào mũi Kkami, Si Yoon bị bỏ lại đằng sau lúng túng gọi tên con cún. Kkami ngẩng khuôn mặt bé xíu đầy bụi lên, nhưng vừa nhìn thấy anh đứng sau lưng Si Yoon, nó lập tức rúc đầu đi và giấu mặt lần nữa.

“Si Yoon.”

Bị chú chó phớt lờ nhưng không muốn bị cả Si Yoon xa lánh, Do Yoon khẽ gọi tên cậu bằng giọng trầm ấm.

“Anh.”

Khi ánh mắt của Si Yoon vốn chỉ chăm chú nhìn chú cún cuối cùng cũng chạm vào mình, Do Yoon quên hết mọi thận trọng trước đó. Chỉ một bước, anh đã đứng trước mặt Si Yoon, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên và chăm chú nhìn vào gương mặt ấy. Mũi đỏ ửng hơn thường lệ, vành tai, đôi môi, đôi má cũng hồng rực. Nhưng hơn tất cả, đôi lông mi ướt át của cậu làm tim Do Yoon như ngừng đập.

Anh chậm rãi quan sát gương mặt cậu, nhưng Si Yoon đột nhiên cúi đầu để che giấu đi ánh mắt. Dù vậy, Do Yoon vẫn kịp nhận ra gương mặt ấy rõ ràng đã đẫm lệ.

“…Em khóc à?”

“À, không ạ. Bụi. Bụi bay vào mắt thôi.”

Si Yoon lắc đầu nguầy nguậy, đôi tay nhỏ bé cũng vung vẩy theo, cố gắng phủ nhận. Nhưng cậu vốn không giỏi nói dối. Có lẽ “bụi vào mắt” là cái cớ hợp lý nhất cậu nghĩ ra được. Biết rõ đó chỉ là lời bào chữa, nhưng Do Yoon không truy hỏi thêm. Thay vào đó, anh chuyển ánh nhìn sang chú chó nhỏ đang rúc rích, len lén quan sát cả hai.

“Vậy à? Giờ ổn chưa? Trong xe có lọ nước mắt nhân tạo, để tôi lấy cho nhé?”

“Không sao đâu.”

Si Yoon vẫn không ngẩng mặt lên, nhưng bàn tay cậu khẽ nắm lấy vạt áo của Do Yoon. Trái tim anh vừa mới ngừng lại, giờ lại bắt đầu đập rộn ràng. Những ngón tay đầy lưỡng lự của cậu kéo nhẹ áo anh, và cái đầu nhỏ bé cố tình cúi thấp để tránh ánh mắt anh khẽ nghiêng về phía Kkami. Do Yoon lặng lẽ quan sát, không nói gì.

“Em xem mấy chú cún kỹ chưa? Nghe nói trong nhà còn có mèo và thỏ nữa đấy.”

“Vâng…”

“Hử?”

“Dạ… Kkami ở kia kìa.”

Si Yoon hiếm khi chủ động bắt chuyện trước. Một tay cậu nắm chặt vạt áo anh, tay kia khẽ chỉ về phía Kkami như đang giới thiệu chú cún với anh. Sự chân thành trong hành động ấy trong suốt đến mức khiến Do Yoon không khỏi xúc động.

“Con chó đó tên Kkami à?”

“…Nhưng mà thời gian không còn nhiều đâu. Họ bảo nếu những đứa trẻ ở đây không tìm được gia đình tốt đúng lúc thì chúng có thể sẽ hóa thành sao mất.”

“…”

“Họ nói Kkami bị đau, cả thể xác lẫn tâm hồn.”

Giọng Si Yoon dần nhỏ đi, mơ hồ, ánh mắt cậu không dám nhìn anh mà chỉ chăm chăm hướng về chú chó. Bàn tay khẽ run nắm lấy áo anh như đang thay cậu nói ra những lời còn lại. Không cần phải thốt ra thành lời, bởi mỗi cử chỉ nhỏ bé của cậu đã là một cách bộc lộ ý chí, cảm xúc và suy nghĩ.

“Nhưng chắc chắn nó rất ngoan và xinh đẹp, đúng không?”

Những chú cún hoạt bát và tràn đầy năng lượng có lẽ sẽ khiến Si Yoon mệt mỏi. Do Yoon từng chứng kiến không ít lần cậu bị chú chó nhà hàng xóm kéo đi khắp nơi, chơi đùa một lúc là đã ngồi bệt xuống đất, chỉ còn đủ sức ném đĩa vài lần.

“Nếu em thích, và nếu Kkami cũng thích chúng ta, tôi tin chúng ta sẽ trở thành một gia đình tuyệt vời.”

Chỉ cần là điều Si Yoon mong muốn, dù là gì đi nữa, Do Yoon cũng không có lý do hay ý định từ chối. Với anh, lựa chọn vốn không tồn tại.

“Anh, Kkami khác với những chú chó kia. Nếu nhìn gần…”

“Nó sẽ càng xinh đẹp hơn. Nhưng liệu Kkami có chọn chúng ta không? Phải hỏi ý nó đã chứ.”

“À…”

Si Yoon ngẩng lên nhìn anh, gương mặt thoáng chút bối rối.

“Đợi chút nhé, em sẽ đi hỏi nó.”

“…”

Hỏi một chú cún thì liệu nó có trả lời không? Nhưng Do Yoon giữ kín suy nghĩ ấy trong lòng. Anh chỉ lặng lẽ dõi theo Si Yoon khi cậu buông vạt áo anh ra và tiến về phía Kkami. Nhìn cậu ngồi xổm xuống, cuộn mình như một quả bóng nhỏ bên cạnh chú cún, Do Yoon chợt nghe thấy một tiếng động khẽ bên cạnh.

“Anh muốn xem qua đơn xin nhận nuôi không?”

Do Yoon đã được nghe giải thích chi tiết về quy trình nhận nuôi qua cuộc gọi đặt lịch trước, lặng lẽ nhận lấy tờ đơn từ nhân viên trung tâm. Anh chậm rãi điền thông tin, đồng thời lắng nghe câu chuyện về quá trình giải cứu Kkami.

Kkami là một chú chó lai khoảng 5 đến 6 tháng tuổi, được sinh ra từ sự bất cẩn của người quản lý một trại chó giống. Không có giá trị thương mại, Kkami bị dùng làm chó thực hành cho các thợ làm đẹp thú cưng. Sống một cuộc đời chẳng khác gì chờ chết, cơ thể nó đầy những vết cắt từ những bàn tay vụng về của các thợ học việc, thậm chí vành tai cũng bị cắt mất một mẩu, nhưng Kkami vẫn sống sót.

Nhưng điều tồi tệ nhất luôn kéo theo những điều tồi tệ hơn. Một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi nơi Kkami sống. Trong góc tàn tích cháy đen, người ta tìm thấy Kkami chỉ còn thoi thóp, mình mẩy phủ đầy muội than và bùn đất. Dù trải qua những đợt điều trị đau đớn, nó vẫn kiên cường sống sót.

Nhưng vết thương tâm hồn thì không dễ lành. Với ngoại hình kém thu hút và tính cách không gần gũi, chẳng ai muốn nhận nuôi Kkami. Nhân viên trung tâm cho biết dù đã được chữa trị phần nào, Kkami vẫn yếu ớt vì hít phải quá nhiều khói độc trong vụ cháy, đường hô hấp bị tổn thương và khó có thể chạy nhảy như những chú chó khác. Họ chỉ biết xót xa cho số phận của nó.

Kkami, một sinh linh kiên cường vượt qua bao đau đớn, giờ đây chỉ đang chờ ngày hóa thành ngôi sao trên bầu trời theo cách vận hành của trung tâm.

Trong hoàn cảnh ấy, nhân viên trung tâm rất trân trọng việc có người để ý đến Kkami dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi.

“Dù chúng tôi rất muốn, nhưng cũng không thể cứ thế nhốt Kkami vào lồng và mang đi. Phải để Kkami tự quyết định chứ.”

Chỉ còn thiếu chữ ký cuối cùng trên tờ đơn, Do Yoon thở dài với cảm giác đắng chát. Anh từng nói hãy tìm một chú cún khiến trái tim rung động. Nhưng khi thấy Si Yoon dành tình cảm cho một sinh linh đầy thương tích đang chờ ngày rời xa thế gian, anh không biết phải nói gì. Cả hai, cậu và Kkami, đều mang những nỗi đau không thể diễn tả, và có lẽ chính vì thế, họ là những người đồng hành lý tưởng nhất cho nhau.

“Dù sao thì Kkami mở lòng mới là điều quan trọng nhất, đúng không?”

“Trước giờ đã có ai quan tâm đến Kkami chưa?”

“…Không chỉ không có gia đình nào để ý đến Kkami, mà chính nó cũng chẳng quan tâm đến con người. Dường như nó thờ ơ với mọi thứ—con người, những chú chó khác, hay bất kỳ động vật nào.”

Nghe lời nhân viên trung tâm thở dài, khóe môi Do Yoon khẽ nhếch lên. Si Yoon vốn cuộn mình như một quả bóng nhỏ, giờ đang chậm rãi đứng dậy. Và trong vòng tay cậu, Kkami đang được ôm chặt. Dù nó rúc mặt vào nách Si Yoon, không để lộ rõ khuôn mặt, nhưng rõ ràng nó đang yên ổn trong vòng tay cậu.

Và một nụ cười rạng rỡ nở rộ trên gương mặt Si Yoon.

“Trên đường về, có vẻ chúng ta phải ghé thêm vài chỗ nữa rồi.”

Do Yoon xoay cây bút trên tay, ký nốt chữ ký cuối cùng vào tờ đơn và đưa lại cho nhân viên. Không phải vài ngày sau mới đón Kkami về. Nhìn Si Yoon và Kkami đã quấn quýt như một, Do Yoon nhanh chóng cầm theo lon thức ăn mà Kkami chịu ăn, một ít thức ăn khô, vài tấm lót vệ sinh và túi đựng phân rồi rời khỏi trung tâm.

Kkami ngẩng đầu nhìn quanh khi rời khỏi trung tâm. Mỗi khi ánh mắt nó chạm vào Do Yoon, nó lại rúc vào nách Si Yoon, nhưng chỉ vài giây sau, nó lại tò mò ngó nghiêng.

Bàn tay Si Yoon không rời Kkami dù chỉ một khoảnh khắc. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ, chạm vào bộ lông khô xơ, đôi môi khẽ bĩu ra. Khi những ngón tay mảnh mai của cậu lướt qua vết sẹo dài trên cơ thể Kkami, Do Yoon chỉ biết nuốt một tiếng thở dài vào lòng. Nhưng có lẽ, việc tìm được một sinh linh khiến trái tim rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng là một điều tốt đẹp.

Kế hoạch ban đầu là đi dạo, hít thở không khí trong lành, ghé một quán ngon trên đường về. Nhưng giờ đã hoàn toàn thay đổi. Họ cần đến bệnh viện thú y với hồ sơ sức khỏe của Kkami rồi mua thêm những thứ cần thiết ngay lập tức.

“Em đói chưa? Hay ghé tiệm cà phê gần đây ăn gì đó nhé?”

Do Yoon vừa lái xe chậm rãi vừa hỏi, nhưng không nghe thấy câu trả lời. Anh liếc nhìn Si Yoon, rồi khi dừng xe ở đèn đỏ, anh quay sang nhìn cậu kỹ hơn. Đây là chuyến đi chơi hiếm hoi sau thời gian dài của Si Yoon. Mất hơn một tiếng rưỡi để đến đây, rồi gần hai tiếng ở trung tâm, chắc hẳn cậu đã mệt lắm…

Si Yoon đang ngủ thiếp đi với gương mặt bình yên. Kkami khẽ cựa mình trong vòng tay cậu. Chú cún vốn luôn tìm cách tránh mặt Do Yoon giờ đang nhìn thẳng vào anh.

“…Sao thế?”

“Myang!”

Không phải tiếng sủa “gâu gâu” hay “ăng ẳng”, mà là một âm thanh ngắn ngủi, nhỏ xíu. Do Yoon bật cười đầy bất lực. Người ta bảo nó sợ con người, trốn tránh con người, hóa ra chỉ là kén chọn thôi sao?

“Si Yoon là người của tao.”

Do Yoon đùa cợt, nhìn vào đôi mắt tròn xoe và đen láy đang dò xét anh.

“Myang!”

Kkami chiếm trọn vòng tay Si Yoon, nhìn anh và phát ra một tiếng kêu đầy kiêu hãnh. Do Yoon khẽ gật đầu. Có lẽ, chú chó này sẽ hòa nhập và sống tốt nhanh hơn anh nghĩ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo