Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 96
Quả nhiên, dường như tâm ý vẫn chưa thể truyền đạt tới. Khi nhìn Kkami càng co rúm mình lại và nép sát vào góc tường, Si Yoon bất chợt “Ơ?” một tiếng rồi chạm lên má.
Không buồn, không vui, chẳng hề đau đớn, vậy mà đầu ngón tay lại vương chút ẩm ướt.
“Ơ… ơ?”
Sao mình lại khóc nhỉ? Ban đầu tưởng có giọt mưa nào rơi xuống, Si Yoon ngước nhìn trời thì chợt nhận ra bầu trời đang trong xanh rực rỡ, và hơn thế nữa, cậu còn đang đội mũ. Sờ lên má lần nữa, cậu mới biết mình đang khóc.
Tại sao nước mắt lại rơi?
Vội vàng dùng hai tay quệt nước mắt, Si Yoon xoa xoa ngực trái với một cảm giác kỳ lạ. Nhớ sao? Nhớ gì? Nhớ ai? Cậu vừa chớp mắt, nước mắt lại lăn dài trên má. Hình ảnh Kkami đang cuộn tròn thu mình như chồng lên cảnh chú chó nhỏ màu nâu nhạt đang hăm hở chạy nhảy điên cuồng trên bãi cát rồi lăn lộn khắp nơi.
Cậu chưa từng nuôi chó, cũng chưa bao giờ nhìn ngắm chúng gần đến thế. Thế mà sao lại có thứ cảm xúc này? Si Yoon hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lần nữa lấy tay lau mặt, dùng vạt áo thấm khô những giọt nước mắt còn vương lại.
Và khi cậu ngẩng đầu lên, một tiếng “Hơ…” tự nhiên thoát ra khỏi miệng Si Yoon. Bởi lẽ chú chó vừa nãy chỉ quay lưng lại, giờ đây đã ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cậu.
Ánh mắt đen láy như hạt đậu biếc và chiếc mũi nhỏ xíu ấy chợt khiến thứ cảm xúc vừa kìm nén lại trào dâng. Thế là cậu lại đưa tay áo lên lau mắt.
Có biết bao chú chó con khỏe mạnh, vui vẻ, chơi đùa giỏi giang. Tiếng nô đùa rộn rã của chúng và cả tiếng cười của anh trai vẫn văng vẳng bên tai cậu. Thế mà giờ đây, cậu lại ngồi trước một chú chó sợ hãi con người.
Người ta nói kể từ ngày được cứu về, sau khi được tắm rửa và điều trị lần đầu, chú chó chưa từng để bất kỳ ai khác chạm tới vì quá sợ người, chỉ có các bác sĩ thú y mới chạm vào để chữa bệnh. Họ còn nói chú trông nhếch nhác, ăn uống kém, cần được hòa nhập xã hội rất nhiều…
Thế nhưng, ánh mắt Si Yoon đơn giản chỉ bị chú chó ấy thu hút. Định bụng đứng dậy và tìm về phía anh trai, Si Yoon lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu chỉ biết lẩm bẩm. “Này…”
Liệu có tốt hơn không nếu như cả hai vô tình chạm mắt khi đổi tư thế? Thật lòng mà nói, cậu cũng muốn nhìn thấy mặt chú chó. Bởi từ đầu, nó chỉ luôn quay lưng lại, chỉ cho thấy dáng hình nhỏ bé ấy mà chẳng để lộ khuôn mặt.
Thế nhưng giờ đây, nó đang cuộn tròn ở một khoảng cách gần hơn lúc nãy, nơi chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới, và vẫn quay lưng lại. Những điều không nhìn rõ khi chú còn ở xa giờ đây hiện ra vô cùng rõ nét.
Bộ lông màu vàng nhạt chỗ thì vón cục. Lớp lông xơ xác, khô không có chút bóng mượt nào, cùng với một vết sẹo trông như đã bị cứa và lành lại hút chặt lấy ánh nhìn của Si Yoon. Họ nói nó làm nhân viên trại cứu hộ lo lắng vì không chịu ăn uống. Quả thật, xương sườn và xương sống gồ lên rõ rệt.
“Mày… sao không ăn cơm?”
Hôm nay, chỉ vừa nhìn thấy cảnh này trong chốc lát thôi mà cậu đã thấy khó chịu rồi, huống chi những người đã cứu hộ, điều trị và chăm sóc nó. Nghĩ vậy, cậu vô thức buột miệng cằn nhằn. Và khoảnh khắc ấy, Si Yoon đã chạm mắt với chú chó.
Kkami vừa đứng yên như pho tượng trong giây lát, khẽ xoay người lại và ngồi đối diện với Si Yoon. Cái đuôi đang nằm yên trên mặt đất dường như khẽ rung động.
“…Giờ thì mày chịu ăn nhé?”
Thật lòng mà nói, ngay cả tao cũng nhiều lúc chẳng muốn ăn. Vì anh tao, vì dì tao bảo phải ăn. Và có những lúc tao ăn chỉ vì không thể không ăn. Thế nên mày cũng ăn đi. Ăn thật nhiều, khỏe mạnh lên, rồi như những đứa khác ở đằng kia, phải năng động, vui vẻ chạy nhảy như thế mới gặp được chủ tốt.
Dù không thể nói hết những suy nghĩ trong lòng, Si Yoon vẫn cẩn thận xòe bàn tay về phía chú chó sau khi chạm mắt với nó.
Dường như nó khẽ cúi đầu, đưa mũi tới gần tay cậu, nhưng chỉ loanh quanh gần đó mà chẳng ngửi ngửi gì cả, rồi khẽ phát ra tiếng “khiếng” nhỏ và nằm sấp xuống. Tuy nhiên, nó không quay lưng lại như ban nãy mà chỉ nằm yên trên đất, cụp mắt xuống.
“Ai đã làm mày bị thương à?”
Si Yoon hỏi. Ánh mắt lại chạm nhau lần nữa. Nhưng lần này vẫn là chú chó né tránh ánh nhìn trước. Ngồi lặng lẽ nhìn, Si Yoon liên tục bắt gặp những cái liếc mắt nhìn trộm đầy lén lút.
“Họ bỏ mày một mình, làm khó mày, làm mày đau ư?”
Cứ như cậu đang nhìn thấy chính mình. Lời nhân viên trại cứu hộ nói ban nãy cứ văng vẳng bên tai. Rằng lúc đầu, vì bám đầy bụi bẩn và chất thải, chú chó trông như màu đen, thế nên gọi là Kkami, chứ họ không biết nó là một đứa bé có màu lông đẹp đến vậy. Nó… giống cậu quá.
“…Tao chưa nuôi chó bao giờ nên không biết phải làm thế nào mới tốt cho mày.”
Lần này, hình như nó không muốn nhìn cậu, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng đầu tai lại khẽ động đậy.
“Tao cũng phải hỏi anh trai nữa.”
Và cả những người chăm sóc ở đây nữa.
“Mà này, chính tao cũng đang đau nên thật sự không biết phải làm thế nào để đối xử tốt với mày. Nhưng anh trai tao là một người tốt. Nên tao nghĩ anh trai tao có thể giúp được mày, mày thấy sao?”
Vẫn giữ nguyên bàn tay xòe ra trước mặt chú chó, Si Yoon chăm chú nhìn ngắm nó.
Trong khi đó, Do Yoon đã cầm sẵn đồ ăn vặt và bước vào giữa bầy chó trước, đề phòng lũ chó quá khích ùa tới vây lấy Si Yoon cùng lúc.
Anh nhớ lại lời Min Woo nói. Một phần do hoàn cảnh lớn lên, một phần do bản tính trời sinh, Si Yoon là một đứa trẻ rất cẩn trọng và suy nghĩ nhiều. Min Woo bảo rằng thay vì vội vàng tiếp cận, sẽ tốt hơn nếu để mọi chuyện thấm dần như áo thấm sương khuya, từ từ dẫn tới một mối quan hệ sâu sắc. Dù là người giám hộ, nhưng anh không được biết cụ thể Min Woo trị liệu cho Si Yoon ra sao, hay những cuộc trò chuyện giữa hai người.
Ngay từ đầu, anh đã không nghĩ rằng tình trạng của Si Yoon sẽ khá hơn sau vài buổi trị liệu ngắn ngủi. Cả Min Woo, anh, và ngay cả Si Yoon cũng chẳng có lý do gì để vội vã tìm kiếm kết quả tức thì. Và ngày hôm nay, trước những điều Si Yoon từ từ hé mở trong buổi trị liệu, tất cả những gì Do Yoon có thể làm chỉ là mỉm cười tán thành hay thêm vào vài lời động viên để khuyến khích Si Yoon nói nhiều hơn.
Kết quả sau bốn buổi trị liệu ngắn, Min Woo đã đề xuất việc để Si Yoon tiếp xúc với động vật. Chó, mèo, thỏ, chuột hamster hoặc chim. Anh ta nói rằng sẽ rất tốt nếu Si Yoon có thể tìm thấy một người bạn, một thành viên trong gia đình để có thể gắn bó và sẻ chia.
Điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là Gwi Ri. Có lẽ đó là người bạn duy nhất mà Si Yoon có thể trút bầu tâm sự, cùng cười đùa, trò chuyện và lăn lộn. Dù nghĩ rằng nên sắp xếp cho Jang Hye Ryeon và Gwi Ri gặp cậu, nhưng việc anh vẫn trì hoãn liên lạc hoàn toàn là vì sự ích kỷ của bản thân.
Ngay cả lúc này, khi đang tiếp xúc với những chú chó, anh vẫn sợ. Sợ rằng thông qua chú chó, Si Yoon sẽ nhớ lại Gwi Ri, nhớ lại Jang Hye Ryeon và tìm lại khoảng thời gian đã lãng quên. Để che giấu sự lo lắng và bất an trong lòng, anh càng lấn sâu vào đám đông chó ồn ào và náo nhiệt hơn.
Cùng lúc đó, anh không quên liếc mắt nhìn trộm Si Yoon. Do Yoon vừa ném bóng và đĩa bay ra xa để kéo dài thời gian, quan sát Si Yoon đang nói chuyện với một nhân viên trại cứu hộ ở một bên. Và khoảnh khắc nhìn thấy chú chó nằm trong tầm mắt của Si Yoon, anh bỗng nghẹt thở.
Nhỏ hơn, gầy gò và kém sắc hơn Gwi Ri, cùng bộ lông xù xì lộn xộn. Anh không thể chắc chắn, nhưng trông nó rất giống một giống chó săn mồi. Đó là Golden Retriever với bộ lông dày mượt như Gwi Ri hay Labrador lông ngắn thì phải nhìn gần hơn hoặc hỏi nhân viên trại cứu hộ mới biết.
Giữa những đứa trẻ năng động và vui vẻ chơi đùa thế kia, chú chó lọt vào mắt Si Yoon lại giống cậu đến kỳ lạ. Bị tổn thương, tự cô lập… liệu nó đã từng một lần nhe nanh với kẻ đã hành hạ nó chưa?
“…”
Do Yoon nhìn Si Yoon trong chốc lát, rồi khi bị bầy chó đang hăm hở xông tới vây quanh, anh vội vàng nhận lấy quả bóng và chiếc đĩa bay chúng vừa tha về rồi ném thật xa. Trong lúc ấy, dường như cuộc trò chuyện đã kết thúc, Si Yoon đang ngồi xổm ở chỗ đó. Lúc nào anh cũng thấy cậu nhỏ bé, nhưng hình dáng co ro khi ngồi xổm ấy lại càng trông nhỏ bé hơn bao giờ hết. Si Yoon và chú chó ấy, cả hai đều cần thời gian.
Để không làm phiền khoảng thời gian riêng của Si Yoon, Do Yoon càng tích cực hơn trong việc chơi đùa với bầy chó, đề phòng những con chó khác có thể chú ý đến phía đó. Và thỉnh thoảng, một vẻ phức tạp khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Do Yoon khi anh liếc nhìn hai người.
Khoảng cách giữa chú chó và Si Yoon dần dần được rút ngắn lại. Hai người chạm mắt nhau.
Và giờ đây, mũi chú chó đã chạm vào đầu ngón tay Si Yoon.
Có lẽ… hôm nay, một gia đình mới sẽ được hình thành.
“Người đến cùng anh hình như rất quan tâm đến Kkami. Kkami cũng vậy.”
“Nó tên là Kkami à?”
“Có lẽ hôm nay việc nhận nuôi sẽ hơi khó khăn, làm sao đây ạ?”
“Có vấn đề gì sao à?”
“Kkami rất sợ người. Nó không có biểu hiện hung hăng hay gì, nhưng nó bị biếng ăn, dù đã khá hơn một chút nhưng cần theo dõi liên tục và thường xuyên đến bệnh viện. Ngay cả khi mang nó về, có thể thời gian ở bên nhau sẽ không kéo dài.”
“…Nếu trong thời gian này nó không khá hơn, và không có ai nhận nuôi thì kết quả cũng như nhau thôi.”
Những đứa trẻ ở trại cứu hộ không có đủ thời gian. Và chú chó ấy, đứa trẻ đã bắt đầu giao tiếp với Si Yoon, rõ ràng sẽ khó có thể mơ về tương lai hơn những đứa khác.
“Nếu Kkami, Si Yoon và cả những người ở đây đều đồng ý, có lẽ chú chó ấy sẽ trở thành gia đình của tôi. Dù không phải ngay hôm nay, dù có thể sẽ mất một chút thời gian đi nữa.”
Nói rồi, Do Yoon chầm chậm tiến lại gần hai người đang chìm đắm trong khoảnh khắc riêng của mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.