Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Hãy đến và sống trong phòng của tôi đi."
Không phải nhà mình mà lại còn phải sống trong phòng người ta. Quả nhiên là cái kiểu diễn đạt cũng khác người. Wan hét lên "Tôi không thích!" với Moo Jung-hoo, rồi hùng hổ trở về nhà và ăn ngấu nghiến món canh kim chi mà Park Gwang-cheol đã nấu. Cậu gắp nấm xào và cắn cả đũa. Wan ôm lấy chiếc răng cửa như muốn vỡ tan của mình và lăn lộn trên sàn nhà. Khi những đau đớn về thể xác ập đến, những lời nói của Moo Jung-hoo hiện lên rõ ràng và khiến cậu tức sôi máu.
Người có nhiều chia sẻ là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên, không có nghĩa là người không có gì phải chấp nhận vô điều kiện khi người đó chia sẻ. Moo Jung-hoo nhìn Wan từ chối "Tôi không thích!" như thể cậu là một sinh vật kỳ dị. Ánh mắt đó như đang nói thẳng ra "Người không có gì như cậu thì phải biết ơn mà nhận lấy khi tôi cho chứ, ở đâu ra mà lắc đầu?" Cái cách suy nghĩ cũng khó ưa như cái cách hắn ta nói chuyện vậy.
"Bộ người ta sống chỉ cần có tiền là được hết à?"
Wan vừa càu nhàu vừa xúc canh kim chi. Park Gwang-cheol vừa múc cơm nguội vào bát vừa trả lời.
"chứ còn gì! Được hết chứ!"
"..."
Wan liếc xéo Park Gwang-cheol đang xen vào một cách vô duyên. Sau đó, cậu múc một thìa cơm trắng nóng hổi rồi nhét vào miệng.
"Bộ nghĩ con sẽ mừng rỡ cảm ơn rồi vào đó mà sống chắc."
Cậu lại múc canh kim chi để chan vào bát cơm. Thịt được vớt lên cùng với nước canh. Miếng thịt trên thìa toàn mỡ, không biết là nhặt lại từ đâu. Wan khuấy khuấy bát canh kim chi. Không có miếng thịt nạc nào cả, chỉ toàn mỡ thôi.
"..."
"Sao ăn được nửa chừng lại bỏ?"
Wan mất cảm giác thèm ăn và đặt chiếc thìa đang ăn ngon lành xuống bàn. Trong tuần, cậu đã được ăn những món ăn chất lượng trong năm ngày. Những món ăn đó sánh ngang với những món ăn ở nhà hàng mà Moo Jung-hoo từng đưa cậu đến. Tuy nhiên, khi nhìn cơm nguội với cơm cháy của Park Gwang-cheol và món canh kim chi toàn mỡ với ớt bột nổi lềnh bềnh, cậu cảm thấy ngực mình nghẹn ứ. Nếu có ai mà cậu ghen tị nhất vào lúc này thì đó là những nhân viên làm việc trong nhà hàng. Sau khi giờ ăn trưa kết thúc, họ sẽ gói ghém những món ăn và nguyên liệu còn thừa mang về. Nếu Wan cũng không có ai ở nhà hàng, cậu sẽ mang theo cái hộp đựng thức ăn lớn nhất mà họ dùng để muối kim chi mùa đông và quét sạch tất cả những món ăn để cho bố cậu. Wan cảm thấy có lỗi vì chỉ một mình cậu được ăn ngon và mặc đồng phục đẹp. Cậu cố tình trút giận lên Park Gwang-cheol vì cảm thấy có lỗi.
"Ai toàn mang đồ ăn thừa về thế? Thịt gì mà thế này."
"Thì lợn phải có mỡ chứ, mỡ. Cứ nghĩ là thịt ba chỉ rồi ăn thử xem."
Park Gwang-cheol gắp miếng mỡ mà Wan vừa bỏ vào canh kim chi và ăn ngon lành. Nhìn khuôn mặt đen sạm hơn năm ngoái của Park Gwang-cheol, cậu cảm thấy xót xa. Chắc hẳn sau khi trả tiền mua đồng phục cho cậu, Park Gwang-cheol không còn một xu dính túi.
"Dạo này bố còn tiền xe không? Không phải đi bộ đấy chứ?"
Wan vừa nhìn sống mũi đen sạm của Park Gwang-cheol vừa hỏi. Wan có một khoản tiền bí mật mà Park Gwang-cheol không hề hay biết. Đó là số tiền mà cậu đã tích cóp được bằng cách làm thêm ở hội trường đám cưới hoặc phụ bếp trong nhà hàng vào những ngày cuối tuần. Đôi khi nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, Park Wan sẽ lấy một ít từ khoản tiền dự phòng mà cậu đã tiết kiệm được. Cậu định lấy ra một ít tiền để đưa cho Park Gwang-cheol nếu ông ấy than thở về những khó khăn, vì cậu cảm thấy có lỗi vì chỉ một mình cậu sống sung sướng.
"Sao lại không có tiền xe? Cậu chủ cũng mua đồng phục cho con rồi mà."
"Bố đang nói gì vậy? Tiền đồng phục là con trả mà. Anh ta chỉ cho con vay số tiền còn thiếu thôi."
"..."
"Sau đó con đã trả lại hết rồi mà."
"Không phải. Lần trước cậu chủ gọi bố đến và đưa cho bố một xấp tiền mặt bảo đó là tiền đồng phục mà con đã trả à?"
Wan bật dậy khỏi chỗ ngồi. Chiếc thìa bị hất văng ra khỏi đầu gối và rơi xuống sàn nhà. Lúc nào cũng vậy. Mỗi khi cậu cảm thấy thương xót bố mình, thì cái tính luôn tự nhận mình là người yếu thế của bố lại khiến cậu hết thương.
"Bố nhận rồi à?"
"Thì bố nhận chứ sao!"
Wan cảm thấy đầu mình choáng váng khi nghe câu trả lời của Park Gwang-cheol. Lẽ ra cậu nên truyền nước biển cho hết rồi về thì hơn. Cậu hối hận vì đã từng cảm thấy thương xót Park Gwang-cheol.
"Ôi, điên mất thôi. Ai lo cho ai chứ."
Moo Jung-hoo cho tiền để cậu ăn sung mặc sướng. Wan đứng dậy và đi về phía góc phòng. Cậu lấy chiếc bàn học chân thấp đang dựng ở tường ra. Vì chiều rộng của chiếc bàn hẹp nên cậu không thể ngồi xếp bằng mà phải duỗi thẳng chân ra. Làm như vậy sẽ khiến cậu bị đau lưng và mỏi cổ. Park Gwang-cheol vừa lẩm bẩm vừa ăn cơm và nói với Wan đang ngồi quay lưng lại với ông.
"Không ăn cơm à?"
"Không ăn! Bố ăn đi!"
Bằng cách này, cậu đã nhận được tổng cộng ba thứ từ Moo Jung-hoo.
Ru ru ru. Wan cảm thấy điện thoại mình rung trong túi quần. Cậu nhăn nhó lấy điện thoại ra.
[này]
"Cái tật xấu chẳng kéo dài được vài tuần."
Wan nhấn nút xác nhận tin nhắn.
[Có mấy người đáng sợ đi ô tô đến trước nhà!!!]
Nội dung mà bố cậu gửi khác hẳn so với bình thường. Bố cậu vốn không quan tâm đến dấu câu, lại dùng đến ba dấu chấm than trong tin nhắn. Chắc chắn không phải là một trò đùa. Chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ học. Wan bồn chồn rung chân và chờ đợi giờ học kết thúc. Cậu cắn móng tay một cách ngon lành, và ngay khi chuông reo, cậu chạy ngay đến phòng giáo viên. May mắn thay, giáo viên chủ nhiệm của cậu đang ngồi ở bàn.
"Em có việc gấp nên xin thầy cho em ra ngoài ạ."
"Có việc gấp gì?"
"Bố em gọi điện đến ạ. Có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra ở nhà."
"Nếu là vấn đề cần chứng minh sau này thì mang giấy tờ chứng minh đến."
Cậu không quan tâm đến những thứ như vậy. Giáo viên chủ nhiệm nhăn nhó và bắt đầu nguệch ngoạc viết giấy xin phép ra ngoài và lý do vào một tờ giấy từ tập hồ sơ. Cậu không biết thầy ta chậm chạp đến mức nào, mà Wan suýt chút nữa đã túm lấy cổ tay thầy ta và bảo thầy ta làm nhanh lên.
"Giờ sau là giờ của tôi nên không có gì để nói thêm."
"Vâng. Cảm ơn thầy ạ."
"Phải đến trong vòng một tiếng đấy."
"Vâng."
Nhiệt độ trong phòng giáo viên lạnh đến mức mọi người phải đắp chăn lên vai và đầu gối, nhưng đầu óc của Wan lại đẫm mồ hôi. Wan nhanh chóng rời khỏi cổng trường và bắt taxi ở ngã tư đường trước trường. Đó là một hành động mà cậu không bao giờ dám tưởng tượng đến với cái thói tiêu tiền của mình.
"Xin chào quý khách ạ."
"Xin hãy đưa cháu đến Dong Song ạ."
Wan đọc địa chỉ nhà mà không thở. Cậu đang chạy hết tốc lực qua sân vận động rộng lớn nên mồ hôi đang chảy trên mặt cậu. Trong taxi không bật điều hòa nên nhiệt độ oi bức. Cậu mở hé cửa sổ và một cơn gió mạnh thổi qua khe hở đó. Vô vàn suy nghĩ hiện ra trong đầu Wan khi cậu nhìn khung cảnh bên ngoài đang lướt nhanh qua.
Người đáng sợ, cậu đã nói vậy. Cậu đã nhìn thấy những người đáng sợ đến phát ngán khi lớn lên. Tuy không có những vụ tai nạn lớn, nhưng khi tiền lãi từ một khoản vay nhỏ từ các tổ chức tài chính phi ngân hàng tăng lên nhiều hơn cả tiền gốc và những người xăm trổ đầy mình tìm đến tận nhà, cậu nhớ lại những người từng làm việc ở công ty cũ của Park Gwang-cheol đã kéo đến như ong vỡ tổ vì không nhận được tiền cho vay của Park Gwang-cheol. Tuy nhiên, đó không phải là một khoản nợ lớn như vậy và cũng không phải là một sự kiện nghiêm trọng đến mức phải cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng mà phải dùng đến ba dấu chấm than. Vấn đề tiền bạc hầu như không xảy ra kể từ khi cậu định cư ở khu phố này, nhưng ba dấu chấm than của Park Gwang-cheol đã khiến Wan cảm thấy bất an.
"Ui chà, khó mà vào được đây."
Tài xế taxi cầm vô lăng và lẩm bẩm một mình. Dù muốn đi đường khác, nhưng khi nhìn vào bản đồ thì không có con đường nào khác để đi. Lùi xe lại cũng không dễ, và việc đi qua một con hẻm hẹp với những bức tường dày đặc cũng không hề dễ dàng. Đây là một con đường dễ xảy ra tai nạn nếu một người mới lái xe. Tài xế taxi liếc nhìn Wan qua gương chiếu hậu. Chiếc xe dần leo lên dốc. Wan cảm thấy như cơ thể mình đang bay lên khi lưng cậu ngả ra phía sau. Cuối cùng chiếc taxi cũng đến được khu đất hoang vắng nơi có nhà của Wan.
"Ở đây ạ!"
Ngay khi Wan nhìn thấy bức tường container quen thuộc, cậu đã lấy tiền ra và đưa cho chú tài xế.
"Cậu học sinh! Tiền thừ..."
Cửa đã đóng lại rồi. Chiếc taxi mà Wan vừa đi đã nhanh chóng quay đầu lại, gây ra một đám bụi đất, như thể sợ cậu sẽ mở cửa ra để lấy tiền thừa.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều người tập trung ở khu đất hoang vắng này như vậy. Tất cả những người sống ở khu phố dưới đều đã kéo nhau lên đây. Có vẻ như những người ngồi trước cổng nhà lúc cậu đi taxi đến đều đang tập trung ở đây. Cậu chạy về phía nơi đông người.
Lời nói của Park Gwang-cheol không hề sai. Cậu cảm thấy ớn lạnh hơn cả khi những người có vấn đề tiền bạc kéo đến. Không chỉ đơn thuần là mang theo gậy gỗ hoặc gậy bóng chày để đe dọa, mà còn có cả những người hung dữ đang canh gác với một chiếc máy xúc mà nếu người ta bị đè lên thì sẽ chết ngay lập tức. Nhìn thoáng qua cũng biết là một công ty dịch vụ được thuê. Chỉ cần cầm vô lăng và quay bánh xe của máy xúc, các hộp container sẽ đổ sập như domino. Một việc bất ngờ như sấm sét giữa trời quang đãng bỗng dưng xảy ra.
"Bố!"
"Wan à!"
Park Gwang-cheol chạy ngay đến chỗ Wan.
"Sao tự nhiên lại thế này?"
"Biết làm sao đây, Wan à! Họ bảo đây là đất tư nhân và chủ sở hữu của khu đất này biết chúng ta đang sống ở đây."
Park Gwang-cheol giải thích đầu đuôi câu chuyện với đôi mắt ngấn lệ. ông ta cũng không biết chi tiết cụ thể. Tuy nhiên, nếu kết hợp chủ sở hữu, đất tư nhân và container trái phép, cậu có thể nhanh chóng hiểu được tình hình. Tức là đây là đất tư nhân, ai đó biết rằng có người đang dựng container trái phép để sinh sống, và họ không thể bỏ qua việc đó được nữa. Vì vậy, họ đã thuê những công ty dịch vụ để đuổi người và tái phát triển khu đất - đó là tóm tắt tình hình hiện tại.
Wan nhìn chiếc máy xúc khổng lồ và không nói nên lời. Đây là ngôi nhà mà cậu đã quen thuộc ít nhiều. Dù chật hẹp, nhưng cậu đã sống ở đây lâu nhất và cậu thường ngồi trên chiếc bàn mà cậu nhặt được ở đâu đó vào ban đêm và nhìn xuống khung cảnh về đêm và tập thể dục. Mặc dù không có một cái mái nhà đàng hoàng và những đôi giày cậu để bên ngoài bị ướt khi trời mưa, nhưng những kỷ niệm mà cậu đã trải qua với bố cậu ở đây là dài nhất. Nó không khác gì quê hương của cậu.
"Chúng ta đã sống tốt ở đây lâu đến thế rồi mà. Nhưng chủ sở hữu đó..."
Bất chợt giọng nói của Moo Jung-hoo vang lên bên tai cậu.
"Hãy đến sống trong phòng của tôi."
"Không lẽ..."
"Sao, sao vậy Wan à!"
"Không thể nào."
Cậu hy vọng rằng anh ta không phải là một kẻ xấu đến thế. Tuy nhiên, nếu là Moo Jung-hoo mà cậu đã từng trải qua thì anh ta là một tên có thể thực hiện hành động này mà không hề thương xót. Wan nhìn từng người trong số những người hàng xóm đang nhìn khu dân cư nơi họ đã từng sống, bao gồm cả Park Gwang-cheol. Tất cả đều đang ngồi bệt xuống với ánh mắt như thể họ đã mất cả thế giới. Đôi mắt trống rỗng của họ không hề có ý chí sống, đã được Wan nhận ra.
Người cô đang cột tóc gọn gàng và ngồi ngoài kia đã từng mang bánh tteok đến nhà họ và nói rằng gần đây con trai cô đã đỗ vào một trường đại học tốt sau ba lần thi lại và cô đã thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhớ nụ cười cay đắng của cô khi nói rằng cô phải sống trong ngôi nhà này cho đến khi con trai cô tốt nghiệp đại học và thành công. Người chú đang ngồi thất thần trên một tảng đá tròn đã không thể chuyển đi ngay cả khi có tiền vì con gái ông ấy đã bỏ nhà đi và ông ấy không biết khi nào con gái mình sẽ trở về. Nếu con gái ông ấy thay đổi ý định và quay trở lại, nhưng container đã biến mất, thì có lẽ con gái ông ấy sẽ không bao giờ gặp lại người chú đó trong suốt quãng đời còn lại của mình. Wan nhớ khóe miệng đang mỉm cười của người chú đó khi khoe bức ảnh chụp con gái mình khi còn bé, bức ảnh duy nhất còn sót lại sau khi ông ấy đã mất tất cả.
Anh ta không thể tàn nhẫn đến thế được.
Sự nghi ngờ của Wan bùng cháy như lửa đốt.
"Bố cứ ở đây đi. Tiếp tục báo cáo tình hình cho con."
"Con định đi đâu?"
"Con có chỗ để đi."
"Nhà cửa thành ra thế này rồi mà? Con cũng phải đứng lên cùng với mọi người ở đó chứ! Thêm một người cũng thêm sức mạnh mà!"
Park Gwang-cheol túm lấy Wan và ngăn cậu đi. Wan tàn nhẫn gạt tay Park Gwang-cheol đang bám riết lấy mình ra. Thay vì cầm cờ biểu tình ở đó, cậu nghĩ rằng nên xử lý cái tên đứng đầu hơn.
"Wan à!"
Park Gwang-cheol hét lên về phía bóng lưng của con trai mình đang rời đi. Wan không hề quay đầu lại và chạy xuống dốc. Ngược lại với những người hiếu kỳ đang đi lên dốc, cậu bắt nhanh một chiếc taxi đang lăn bánh chậm chạp ở phía trước.
Nơi Wan tìm đến sau khi đến trường là nơi Moo Jung-hoo đang ở. Trước tiên cậu đến lớp học. Đúng như dự đoán về cái tên hay xuất hiện một cách bất ngờ này, anh ta không có ở đó. Nơi mà Moo Jung-hoo đến lớp học bất cứ khi nào anh ta thích, có thể ở là rõ ràng. Lần trước cậu đã nghe Moo Jung-hoo trả lời "Phòng y tế" với ai đó đã hỏi "Cậu đã ở đâu vậy?" khi cậu đi ngang qua. Wan đi về phía phòng y tế với một tốc độ vừa phải, không nhanh cũng không chậm. Hành lang của phòng y tế mát mẻ dù không bật điều hòa. Cậu đứng im trước cửa phòng y tế màu trắng.
Đóng cửa
Một tấm biển ngắn gọn với dòng chữ màu đỏ được treo chính giữa cửa. Không cần phải nhìn thêm nữa, cậu mở cửa và bước vào. Bên trái khi vào phòng y tế là sáu chiếc giường có trải ga trải giường. Xung quanh khu vực giường có rèm trắng. Không có ai trong phòng y tế.
"Bợp, bợp."
Thay vào đó, cậu nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Tiếng mút mát. Cậu từ từ bước về phía nơi phát ra tiếng ồn. Tiếng mút mát đột ngột dừng lại khi Wan bước tới. Wan cúi đầu xuống dưới rèm. Cậu nhìn thấy đôi đầu gối đang quỳ giữa hai chân. Người đang quỳ đang chống tay xuống sàn, và cậu có thể nhìn thấy đế giày của người đó ở phía dưới mông.
Wan không do dự vén rèm lên. Moo Jung-hoo đang ngồi trên chiếc giường êm ái và được một người khác đang ngậm dương vật cho. Cái tên phát ra âm thanh tục tĩu không hề cảm thấy xấu hổ khi có một cảnh tượng trần trụi, mà còn nhìn chằm chằm vào Wan. Người omega đang quỳ dưới dáng vẻ kiêu ngạo của Moo Jung-hoo đảo mắt nhìn quanh. Moo Jung-hoo giữ gáy đối phương đang mút dương vật của mình và chào Wan.
"Chào cậu. cậu khỏe không?"
Một cậu bé nhỏ nhắn đang quỳ trên sàn và mút dương vật của anh ta đảo mắt nhìn Moo Jung-hoo. Wan mím chặt môi và nhìn chằm chằm vào Moo Jung-hoo. Cậu không muốn nói chuyện khi có người khác ở đó. Moo Jung-hoo cho phép sự im lặng của Wan. Sau đó, anh ta búng má omega mà cậu mới gặp lần đầu trên hành lang hôm nay, người đang quỳ giữa hai chân anh ta.
"Đi ra ngoài đi."
Ngay sau khi Jung-hoo nói xong, omega há miệng và lấy dương vật ra. Một dòng nước bọt dính nhớp rơi xuống sàn phòng y tế. omega chỉnh lại chiếc áo sơ mi đang cởi cúc và rời khỏi phòng y tế. Cửa phòng y tế đóng lại và cuối cùng chỉ còn lại hai người. Wan nhìn chằm chằm vào Moo Jung-hoo đang cài khóa quần như thể cậu đã quên cả chớp mắt.
"Là anh làm đúng không."
"cậu đang nói gì vậy?"
Moo Jung-hoo đáp lại với vẻ mặt như thể anh ta không hiểu cậu đang nói gì. Wan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Moo Jung-hoo. Trong ánh mắt cậu có đầy những độc địa không thể tha thứ. Moo Jung-hoo trơ tráo nhìn Wan và đảo mắt. Anh ta giả vờ như đang suy nghĩ để nhớ ra điều gì đó. Giọng nói phát ra sau đó đầy vẻ trêu chọc như thể anh ta đang chế giễu cậu.
"Ừm..."
"..."
"Đến thời điểm thì phải dọn dẹp chứ."
"..."
"Sao một đứa hiểu chuyện như cậu lại thế này?"
Anh ta đang chế giễu công việc làm vườn của Park Gwang-cheol trong dinh thự của anh ta. Wan không thể xua tan được luồng khí nóng đang lan tỏa từ đầu ngón chân. Cậu nắm chặt tay và lao về phía Jung-hoo đang ngồi trên giường. Cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc trong một tuần dù không ăn tối nếu có thể tát vào má anh ta một cái.
"Sao anh lại làm thế với tôi!"
Thật không dễ dàng. Bàn tay mà Wan vung ra đã lọt thỏm vào lòng bàn tay của Moo Jung-hoo như thể đang chơi trò ú òa. Bàn tay chặn lại nắm đấm của cậu rất chắc chắn. Moo Jung-hoo ôm lấy nắm đấm của Wan trong tay. Anh ta dùng đầu ngón tay gãi gãi mu bàn tay mềm mại của cậu.
"Tôi đã bảo cậu đến sống trong phòng của tôi rồi mà."
"Câm miệng."
"Tôi muốn ở bên cậu."
Wan rũ tay ra một cách thô bạo như thể có ruồi đang đậu trên mu bàn tay cậu. Muốn ở bên cạnh mình ư? Vậy nên anh ta mới phá bỏ nơi ở của người ta một cách trắng trợn như vậy à? Wan cảm thấy Moo Jung-hoo nói những suy nghĩ của mình một cách thản nhiên trở nên xa lạ hơn bình thường. Đơn giản chỉ vì lý do đó, chỉ vì lý do cậu từ chối lời đề nghị của anh ta, mà anh ta lại chơi trò phá nhà có người đang sống một cách tùy tiện như chơi trò xếp hình ư? Cậu ngày càng cảm thấy sợ hãi. Liệu việc mà anh ta có thể làm còn có giới hạn nào nữa không.
"Anh có phải là con người không?"
"cậu không đến cầu xin tôi à?"
"Cái gì?"
"Tôi không biết, có vẻ như có khá nhiều người sống ở đó nhỉ?"
"Hãy dừng lại khi tôi vẫn còn nói chuyện tử tế. Những người khác không liên quan gì cả."
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Moo Jung-hoo vừa cười vừa nói. Nếu cậu không đến đây, không tìm Moo Jung-hoo, và tham gia vào cuộc vận động phản đối việc phá dỡ nhà như lời bố cậu nói thì sao? Wan cảm thấy thấm thía. Để không cho những người đang sống tốt đẹp bị tước đoạt đi nơi sinh sống, cậu phải nhảy theo điệu nhạc của Moo Jung-hoo.
"Tôi sẽ quyết định sau khi xem những gì cậu làm."
"Đồ rác rưởi. Anh, anh, đồ khốn nạn, anh không có một chút lương tâm nào-"
Wan quá tức giận nên thậm chí không thể nói hết câu.
"Á!"
Moo Jung-hoo ngắt lời Wan đang nói một cách nhàm chán và đứng dậy khỏi giường. Anh ta phủi phủi quần và tiến đến gần Wan đang đứng gần rèm. Wan lùi lại khi Moo Jung-hoo tiến đến gần. Mành rèm mỏng chạm vào cơ thể cậu.
"Tôi có tất cả khi sinh ra, nhưng tôi lại bỏ lỡ một thứ."
"..."
"cậu có biết đó là gì không?"
Khoảng cách giữa Moo Jung-hoo và Wan không còn đến nửa bước chân. Wan không thể cử động như thể cơ thể cậu đã đóng băng khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy vẻ trêu đùa. Moo Jung-hoo cúi người xuống. Những sợi lông tơ trên tai cậu sắp chạm vào và cù đôi môi trên của Moo Jung-hoo.
"Lương tâm."
"..."
Wan run rẩy. Cậu lại nắm chặt tay đến mức nổi cả gân xanh, nhưng cậu không vung tay lần nữa. Sự thật rằng dù cậu có vùng vẫy như thế nào cũng vô ích vì cậu không muốn dính dáng đến anh ta đã đứng sừng sững trên mu bàn chân cậu. Moo Jung-hoo vuốt tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Wan như vuốt lông chó và thì thầm.
"Vì vậy, hãy nhẫn nhịn vì cậu là một người có lương tâm."