Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Quả bóng ném đập trúng thẳng vào mặt một người. Khuôn mặt của Wan trở nên trắng bệch như quả bóng ném khi mục tiêu mà cậu định ném trúng bị thay đổi. Cậu không muốn tạo thêm kẻ thù nữa. Hơn nữa, cậu nhóc đó tách biệt với đám Choi Gil-hyun và không hề quan tâm đến Wan.
"À, tôi xin lỗi..."
Ngay khi cậu định xin lỗi vì bối rối, cậu nhóc bị đánh vào mặt đỏ mặt và chửi rủa Wan.
"Đồ chó chết!"
Cậu ta hành xử như thể đây là lần đầu tiên cậu ta bị ai đó đánh trúng trong đời. Khuôn mặt đầy tức giận của cậu ta lao về phía Wan. Wan nhắm chặt mắt lại khi nhìn thấy nắm đấm chắc nịch trong tay cậu ta và nghĩ rằng mình sẽ bị đấm vào mặt ở đây mất. Tuy nhiên, tiếng còi lại vang lên. Giáo viên thể dục đã nhanh chóng lao đến chỗ Wan và túm lấy vai của cái thằng đang lao đến tấn công Wan một cách đáng sợ.
"Các em không nghe bảo chơi bóng ném à?"
Thầy ấy xoay lưng của gã đang định lao vào Wan ngược lại. cậu ta trừng mắt nhìn Wan với khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng và nói bằng khẩu hình miệng.
"Mày liệu hồn đấy."
Wan ước rằng thời gian sẽ ngừng lại ở đây mãi mãi. Wan đang nghỉ ngơi một mình trên khán đài cách xa giáo viên thể dục. Lẽ ra mình nên mang theo quyển từ vựng tiếng Anh. Thật lãng phí thời gian. Đồng hồ treo trên tường phòng tập thể dục báo còn 5 phút nữa là hết giờ giải lao. Các học sinh trong lớp tụ tập thành một vòng tròn. Giáo viên thể dục mặc áo khoác gió nhìn ra cửa sổ phòng tập thể dục, nơi mặt trời đang bắt đầu ló dạng, và hét lên với các học sinh.
"Vì trời đã tạnh mưa rồi nên tiết sau tập trung ở sân vận động!"
Ngay lập tức những tiếng la ó vang lên từ miệng những đứa trẻ trong lớp. Sau đó, giáo viên thể dục túm lấy một đứa ở trước mặt và đặt nó đứng cạnh mình.
"Nhìn cái mặt trắng bệch này xem. Đến mùa hè rồi mà cũng phải phơi nắng lên chứ!"
Dù vậy, những tiếng la ó vẫn không ngớt. Chuông trường báo hiệu giờ giải lao đã vang lên. Những đứa trẻ trong lớp lần lượt rời đi. Có đứa mang tiền đi để đến căng tin, có đứa nằm dang tay chân trên sàn nhà cứng đờ. Hầu hết những đứa trẻ trong lớp rời khỏi phòng tập thể dục đều vỗ vai Wan đang đứng đầu hàng.
Wan không muốn ở một mình ở một nơi chỉ có những con linh cẩu đang rình mò cậu. Nếu Wan ở trong phòng tập thể dục với các học sinh, chúng chắc chắn sẽ bắt bẻ và khinh miệt mọi hành động, hơi thở và cách nói của Wan.
Vì đang là giờ giải lao nên giáo viên thể dục cũng đã lên phòng giáo viên.
"Cái thằng Omega không biết thân biết phận mà..."
Những lời lăng mạ Wan cay độc tuôn ra từ miệng của đứa trẻ đã bị Wan đánh trúng bóng. Wan nhanh chóng rời khỏi phòng tập thể dục trước khi bị đánh vào sau gáy. Cậu hướng đến tòa nhà phía sau khu chính, nơi ít người qua lại. Chỉ có phòng y tế và thư viện ở đó. Tòa nhà phía sau luôn bị bao phủ trong bóng tối. Lượng ánh sáng mặt trời chiếu vào tòa nhà này ít hơn so với các tòa nhà khác, vì vậy máy điều hòa không hoạt động.
Wan đi dọc hành lang vắng lặng và hướng đến nhà vệ sinh. Vì số lượng người ra vào phòng y tế và thư viện ít nên nhà vệ sinh ở đây luôn đầy xà phòng và giấy vệ sinh được chất đống trong kho. Wan rửa tay bằng nước lạnh và chỉ nghĩ đến những ưu điểm mà cậu đã đạt được khi đến ngôi trường này. Mình phải nghĩ tích cực thì mọi chuyện mới suôn sẻ được. Khuôn mặt của bố cậu vui mừng khôn xiết khi cậu được học ở một ngôi trường tốt. Một môi trường trong nhà dễ chịu, không hề đổ mồ hôi. Ánh mắt của người khác nhìn cậu với sự ngưỡng mộ khi cậu đi lang thang trên đường phố trong bộ đồng phục đắt tiền mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết. Một môi trường tối ưu để học tập và một phương pháp giáo dục chất lượng.
À, bỏ qua môi trường tối ưu để học tập đi. Vì những thứ sống động luôn để mắt đến Wan để quấy rối cậu. Cậu nặn xà phòng tạo bọt và chà xát tay mạnh mẽ. Những bong bóng nhỏ từ từ nổi lên. Trong khi đang chà xát mạnh mẽ đôi tay phủ đầy bọt, những giọt máu đỏ bắt đầu rơi vào bồn rửa. Cậu cảm thấy một cảm giác khó chịu từ nhân trung. Wan lập tức ngẩng đầu lên và giật lấy giấy vệ sinh. Máu mũi đỏ tươi chảy ra khỏi khóe miệng cậu.
Cậu nhét giấy vệ sinh thô ráp vào lỗ mũi. Nước còn sót lại trên tay trượt xuống cổ tay và cánh tay cậu. Wan dùng tay còn lại giữ mũi và rửa lại tay dính xà phòng. Sau khi rửa xong, cậu lau tay kia. Vết máu loang dần trên tờ giấy vệ sinh trắng toát thò ra khỏi lỗ mũi cậu.
"A... không đủ rồi."
Cậu ta rút tờ giấy ăn đã nhét trong mũi ra. Lấy một tờ giấy ăn mới tinh rồi quấn hẳn vào mũi.
"Có phải là do lúc nãy bị bóng đập vào gáy không nhỉ."
Đầu óc cậu choáng váng. Cậu tưởng tượng ra cảnh mình sẽ lại trở thành tấm bia cho người ta ném trong giờ học tiếp theo, và cảm thấy chán ghét việc phải bước ra sân vận động. Hơn nữa, bên ngoài còn là buổi chiều cuối hè với ánh nắng chói chang. Wan thở dài và sờ vào phía dưới mũi trong lớp giấy ăn. Máu đang dần ngừng chảy. Khi cậu nhẹ nhàng gỡ giấy ăn ra, có vẻ như không cần phải bịt nữa là đủ rồi. Cậu cúi người xuống để vứt giấy ăn đi. Lúc đó, bụng cậu đau nhói như thể bị bầm tím vì trúng quả bóng ném của Choi Gil-hyun. Cậu vứt rác vào thùng rác dưới bồn rửa mặt và ngẩng người lên, nhưng một tiếng động bất ngờ vang lên khiến cậu giật mình lùi lại.
"Á, giật cả mình."
Moo Jung-hoo lặng lẽ bước vào và dựa vào cửa nhìn Wan. Cậu hạ tay đang ôm bụng xuống. Cái tên này đã không xuất hiện từ trước giờ thể dục rồi. Vậy mà không biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt cậu, đúng là một tên thần thông quảng đại. Wan thầm ghen tị với Moo Jung-hoo hành động theo ý mình. Từ thái độ của giáo viên, những người bỏ qua một cách dễ dàng dù anh ta biến mất không một lời báo trước trong giờ học, cho đến những hành động không chút ngần ngại của anh ta, người xuất hiện bất cứ khi nào anh ta muốn.
"Cậu có biết tại sao có nhiều hoạt động thể chất không?"
Moo Jung-hoo nói với Wan, cậui đang tỏ vẻ chán ghét việc phải ra ngoài. Đúng như lời anh ta nói, mỗi tuần có hai buổi thể dục, tổng cộng bốn tiếng. Thông thường, giờ thể dục của một thí sinh dự thi đại học chỉ khoảng một tiếng một tuần. Thời gian còn lại phải dành cho việc học các môn khác. Thật ra, việc nhét giờ thể dục vào chương trình học, dù chỉ một tiếng một tuần, cũng chỉ là cho có lệ. Trước đây, ở trường Oham, giáo viên thể dục còn được gọi là một công việc nhàn hạ, và khung thành bóng đá ở sân vận động tồi tàn thực tế chỉ là một mô hình. Không có nhiều học sinh chơi bóng đá trên sân vận động đầy đá dăm.
"..."
Moo Jung-hoo từ từ bước về phía sau Park Wan, cậu không hề đáp lại.
"Để làm cho bọn trẻ kiệt sức."
Bàn tay to lớn che phủ bờ vai gầy guộc. Moo Jung-hoo nhìn Wan qua gương. Wan trông yếu ớt đến mức chỉ cần tác động một chút lực thôi thì chân cậu sẽ khuỵu xuống và cậu sẽ ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh. Một cậu bé gầy gò với vẻ mặt tái nhợt đang đứng trước mặt anh. Mái tóc đen bù xù chưa được chải chuốt khiến khuôn mặt tái nhợt của cậu càng trở nên trắng bệch. Không biết có phải cậu ta bị chảy máu mũi hay không, nhưng có một vết máu đỏ còn sót lại dưới mũi cậu. Moo Jung-hoo cúi người xuống và ghé môi vào tai Wan. Anh ta giữ chặt bờ vai đang cố gắng thoát ra.
"Toàn là những đứa trẻ tràn đầy nhiệt huyết và sung mãn."
"..."
Wan cố gắng gạt tay anh ta ra. Bờ vai nơi tay anh ta chạm vào trở nên nặng trĩu. Moo Jung-hoo nhìn Wan như thể đang nhìn xuống đáy vực thẳm bằng đôi mắt vô cảm. Sau đó, anh ta lại mở đôi môi đỏ thắm để tiếp tục những lời nói bị gián đoạn.
"Do đó, cũng có nhiều tai nạn và sự cố xảy ra."
Lời nói của Moo Jung-hoo ám chỉ rằng tất cả những hành vi sai trái và tai nạn xảy ra ở trường này đều xảy ra nhiều hơn so với những gì người ta thấy. Jung-hoo bắt đầu cảm thấy khó chịu với Park Wan không nói một lời nào trong suốt thời gian anh nói.
"Cậu cứ lờ tôi đi như vậy hả? Tôi cũng là người, tôi cũng bị tổn thương đấy."
"Đừng nói chuyện với tôi. Tôi không biết mục đích của anh khi lôi kéo tôi vào trường này là gì, nhưng nếu đến cả anh cũng dính vào thì sẽ rắc rối lắm."
Đó là sự thật. Moo Jung-hoo ở vị thế cao hơn những đứa trẻ khác. Điều đó là chắc chắn. Việc bọn chúng tụ tập thành băng đảng và tạo ra cảm giác xa lạ là do bọn chúng có bố mẹ chống lưng nên mới hành xử như côn đồ như vậy. Nhưng ngay cả Choi Gil-hyun cũng không thể làm gì và phải rút lui trước một lời nói mà Moo Jung-hoo buột miệng thốt ra. Cậu sẽ thấy đau đầu chỉ khi nghĩ đến việc nếu cả Moo Jung-hoo cũng dính vào trong tình huống tất cả học sinh trong trường đều đang theo dõi cậu, và sự thật rằng cậu đã vào trường này như một kẻ nhảy dù bị phanh phui. Cậu thậm chí không muốn bị phát hiện khi đang nói chuyện với Moo Jung-hoo. Cậu đã cố gắng không tạo ra bất kỳ rắc rối nào.
Trong trường này, tất cả mọi người trừ Park Wan đều là alpha và omega có phẩm chất tốt. Những alpha không thèm nhìn đến những kẻ không có hệ trội như Park Wan. Cậu có thể là món đồ chơi lục lạc mà con chó dùng để chơi. Đa số mọi người ghét không chỉ là nói chuyện với những người không có hệ trội, mà còn là chạm vào da thịt của họ. Câu chuyện Lọ Lem trong phim truyền hình là một câu chuyện viễn tưởng không có tác dụng trong xã hội thực tế. Những alpha hệ trội cao quý chỉ nói chuyện và quan hệ tình dục với những omega hệ trội cao quý. Không có chỗ cho những người không có hệ trội chen chân vào giữa họ.
Wan cố gắng nhanh chóng rời khỏi đó. Moo Jung-hoo nhìn vết máu đỏ ửng dưới mũi Wan và mở miệng.
"Chu kỳ của cậu là như thế nào?"
"Gì cơ?"
Cơ thể của Wan cứng đờ lại trong giây lát.
"Cậu lúc nào cũng nhạy cảm như thế này, những omega chỉ trở nên nhạy cảm vào thời điểm đó thôi mà."
"..."
"Trong cặp cũng không có thuốc."
"Anh lục cặp của tôi hả?"
Giọng Wan run rẩy. Moo Jung-hoo nghiêng đầu và trả lời với vẻ mặt không hài lòng.
"Không có mà."
"..."
"Phải nói là 'Jung-hoo à, anh lục cặp của tôi hả?' chứ."
"Đồ điên."
Việc ở một mình với Moo Jung-hoo trong một không gian vắng vẻ còn nguy hiểm hơn cả việc đối đầu một chọi một với Choi Gil-hyun. Cậu sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thà bị đánh đến bầm dập còn hơn là ở trong cùng một không gian với anh ta, dù có bao nhiêu lần đi nữa. Mỗi khi Moo Jung-hoo thốt ra một lời, nắm đấm của Wan lại run lên. Cậu cảm thấy rằng nếu cứ phải đối phó với Moo Jung-hoo, thì cậu có thể sẽ đấm vào mặt anh ta mất. Cậu nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh để tránh những chuyện không hay xảy ra. Đó là sự phản kháng tốt nhất mà Park Wan có thể làm trong tình huống này.
Một vòng tròn lớn lại được tạo ra trên sân vận động. Bóng đổ tụ lại bên trong vòng tròn. Ánh nắng nóng rát tụ lại trên đỉnh đầu. Wan đứng ở phía sau cùng và nghiến ngấu những lời nhục nhã mà cậu đã nghe được từ Moo Jung-hoo trong nhà vệ sinh. Giáo viên thể dục bước lên cầu thang và tiến đến.
"Nào, bắt đầu từ bây giờ..."
Lời của giáo viên thể dục vừa dứt thì Moo Jung-hoo bước lên cầu thang và đi về phía nơi tụ tập thành vòng tròn. Tiếng bước chân vang lên làm giáo viên thể dục liếc nhìn Moo Jung-hoo. Ông ta không hề cằn nhằn khi thấy Moo Jung-hoo gia nhập muộn. Có vẻ như ông ta cũng không có ý định lấy sổ điểm danh mà ông ta đã gọi một giờ trước ra để kiểm tra lại.
"Hãy làm những gì các em có thể làm trên sân vận động đi. Chơi bóng ném mà các em đã chơi lúc nãy, hoặc chơi bóng đá."
Giáo viên thể dục nói một cách vô trách nhiệm như một giờ trước và lại trốn vào bóng râm. Một bãi cỏ xanh mướt trải dài mềm mại trên sân vận động. Một quả bóng trắng lăn đến chân Wan, cậu dùng đầu ngón chân ấn xuống bãi cỏ mềm mại. Lại bắt đầu rồi. Cậu yếu ớt ngẩng đầu lên. Choi Gil-hyun và một vài người khác đang tụ tập thành một hình tam giác. Bơ đi là liều thuốc tốt nhất. Wan quay người đi trong trạng thái buông xuôi. Tuy nhiên, không chắc chắn rằng việc bơ đi sẽ có tác dụng như một liều thuốc tốt nhất đối với những tên không biết lẽ phải. Quả nhiên là không. Một cơn đau nhức nhối xuất hiện ở xương bả vai. Bọn chúng ném bóng thẳng vào lưng Wan một cách tàn nhẫn. Cậu suýt khóc mỗi khi những quả bóng trắng liên tiếp đập vào xương bả vai, lưng, xương chậu, mông và đùi rồi rơi xuống chân cậu.
Nếu chỉ có người ném và người bị ném trên sân vận động rộng lớn trải cỏ, thì cậu đã có thể chịu đựng và nhẫn nhịn được. Tuy nhiên, sự thật rằng những đứa trẻ khác đang đứng nhìn và cười khúc khích khiến cậu vô cùng khó chịu. Cậu cảm thấy khá tủi thân khi có mặt trong đám đông khán giả. Cậu im lặng chịu đựng và bước đi. Cậu lên kế hoạch tản bộ trên sân vận động nóng nực và trốn thoát khỏi bọn chúng.
"Dừng lại đi. Bụi bay mù mịt rồi."
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Wan. Tuy nhiên, cậu không thể chào đón giọng nói đó một cách vui vẻ. Vì đó là giọng của Moo Jung-hoo, người luôn chọn những lời nói gây tổn thương mỗi khi cậu đối mặt với anh ta. Anh ta không làm phiền cậu một cách nhỏ nhen như những đứa trẻ khác mà chọn những lời nói khoét sâu vào trái tim cậu. Bằng một giọng điệu tự nhiên và vô hại, như thể anh ta đã được giáo dục như vậy từ đâu đó.
Wan đã tuyên chiến với Moo Jung-hoo trong nhà vệ sinh. Cậu đã nói anh ta đừng can thiệp vào chuyện của cậu. Điều đó có nghĩa là ngay cả khi anh ta chứng kiến ai đó bắt nạt cậu, anh ta cũng không được ra mặt giống như trong phòng thí nghiệm khoa học. Nếu những tình huống như vậy cứ tiếp diễn, cậu chắc chắn sẽ bị coi là giẻ rách dù cậu không muốn điều đó. Wan quyết định giải thích rõ ràng lại cho Moo Jung-hoo một lần nữa để anh ta hiểu được. Cậu quay lại trong khi hồi tưởng lại những lời cậu định trút ra cho anh ta. Tuy nhiên, mọi chuyện đã kết thúc đến đó. Wan ngã gục xuống bãi cỏ nhân tạo mềm mại, và cậu đối diện với ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua mí mắt đang khép lại như một cái bóng dài.
"Sao cậu ta ngất xỉu thường xuyên thế nhỉ."
Moo Jung-hoo lẩm bẩm một mình. Anh ta đứng thẳng người và dùng ngón trỏ gõ mạnh vào trán Wan. Cộc cộc, có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Trưởng phòng Kim đứng ngay trước cửa, nhanh chóng mở cửa ra. Một bác sĩ mặc áo blouse bước vào phòng bệnh để nói chuyện với bệnh nhân.
"Xin chờ một chút."
Trưởng phòng Kim đóng cửa lại và bước ra.
"Không, tại sao..."
Vị bác sĩ bị chặn đường hỏi với vẻ mặt bối rối.
"Cậu chủ muốn ở một mình."
"Khụ, vâng."
Bác sĩ hắng giọng. Về nguyên tắc, ông ta phải vào phòng bệnh để thảo luận về tình trạng của bệnh nhân với người bảo hộ. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp bác sĩ của mình, ông ta phải nói về bệnh danh với một người không phải là người bảo hộ của bệnh nhân. Tuy nhiên, không còn cách nào khác. Ông ta chỉ là một nhân viên ăn lương phải làm theo những gì được bảo.
"Bệnh nhân đó..."
Trưởng phòng Kim lắng nghe với vẻ mặt quyết tâm không bỏ sót một lời nào của bác sĩ. Anh ta phải truyền đạt mọi thứ cho cậu chủ mà không được sai sót một chữ nào.
Bên trong phòng bệnh, Moo Jung-hoo vẫn đang dùng ngón tay mân mê các đường nét trên khuôn mặt của Wan. Ngón tay của Moo Jung-hoo vô nghĩa di chuyển trên vầng trán tròn trịa, đôi mắt đang nhắm nghiền và đầu mũi tròn.
"Cậu chủ."
Trưởng phòng Kim kết thúc cuộc tư vấn với bác sĩ, thận trọng bước vào phòng bệnh.
"Bác sĩ nói sao?"
Moo Jung-hoo đút tay vào túi và ném mình xuống chiếc ghế sofa dựa vào tường. Bình thường, một ngày 24 tiếng trôi qua rất nhanh, nhưng hôm nay thời gian trôi qua rất dài như thể nó không trôi chút nào. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Sau khi nghe vào buổi sáng, anh đã đến xem nơi ở của Park Wan, và sau đó anh phải đưa Park Wan bị ngất xỉu đến bệnh viện.
"Tôi pha cho cậu một tách cà phê nhé?"
"Không cần."
"Vậy thì mình tôi uống vậy."
Trưởng phòng Kim vừa điều khiển máy pha cà phê vừa nói.
"Bác sĩ bảo cậu ta bị suy dinh dưỡng."
"Suy dinh dưỡng?"
"Vâng. Bác sĩ bảo cậu ta thiếu chất dinh dưỡng trầm trọng..."
Trưởng phòng Kim lặp đi lặp lại những gì anh đã nghe được từ bác sĩ. Anh ta nhẹ nhàng rửa cốc rồi đặt nó dưới vòi cà phê đang chảy ra. Moo Jung-hoo giơ tay lên trước khi Trưởng phòng Kim có thể đưa ra một lời giải thích chuyên môn và khá dài về những chất dinh dưỡng nào cần phải bổ sung. Đó là một dấu hiệu cho thấy anh ta muốn Trưởng phòng Kim dừng lại. Anh hạ tay xuống và lẩm bẩm một cách lặng lẽ. Vẻ mặt của anh ta giống như vẻ mặt của một người vừa nghe được một tin vô lý rằng người ta đã phát hiện ra người ngoài hành tinh.
"Suy dinh dưỡng à?"
"..."
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người mắc bệnh đó đấy."
Anh ta ngạc nhiên nhìn Park Wan đang nằm thẳng đơ trước mặt. Kể từ khi gặp cậu, cuộc sống đơn điệu của anh đã thay đổi. Anh đã đặt chân đến một khu phố mà anh có lẽ đã không bao giờ đến trong đời, anh đã đến thăm một ngôi nhà khiến anh nghĩ rằng có những người sống như thế này, và anh đã đích thân vận chuyển ai đó bị ốm lần đầu tiên trong đời. Hơn nữa, anh đã trải nghiệm một người thực sự mắc một căn bệnh mà anh chỉ nhìn thấy trong sách.
"Cậu ta cũng bị bệnh đấy..."
Tất cả chỉ là những điều mới lạ. Một ngôi sao băng vụt qua trong mắt Moo Jung-hoo, anh đang nhìn Park Wan như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ. Nó lóe lên nhanh chóng rồi biến mất. Đột nhiên anh nghĩ rằng "Sống chung với cậu ta sẽ thú vị hơn đấy." Những cảnh giống như những cảnh hài hước trong phim liên tục xảy ra trong cuộc sống buồn tẻ và tẻ nhạt của anh, và đối với anh, nó không có gì ngoài sự thú vị.
Khi hơi nước trắng bốc lên nghi ngút và tan biến khỏi máy tạo độ ẩm đặt cạnh giường, Park Wan cựa mình và đảo mắt. Cậu nắm nhẹ chiếc chăn đang chạm vào đầu ngón tay khi vẫn nhắm mắt. Cậu chưa bao giờ đến phòng y tế kể từ khi đến trường này, vì vậy cậu thậm chí không biết đây có phải là phòng y tế hay không. Khi cậu mở mắt hoàn toàn, cậu nhìn thấy một tầm nhìn đầy khói trắng. Cậu chỉ nhận ra rằng đó là hơi nước bốc ra từ máy tạo độ ẩm sau khi nghe thấy giọng của Trưởng phòng Kim.
"Cậu tỉnh rồi sao?"
Trưởng phòng Kim tiến lại gần giường và hỏi. Anh ta quan sát sắc mặt của Wan. Môi cậu khô khốc và đầy những lớp da bong tróc.
"Vâng, cảm ơn..."
Wan đang nói thì đột ngột im bặt. Cậu phát hiện ra Moo Jung-hoo đang ngồi thoải mái trên ghế sofa. Anh ta đang chống khuỷu tay lên đùi và cúi người xuống, rồi từ từ đứng dậy. Tiếng bước chân của anh ta vang vọng như tiếng tử thần mở đường xuống địa ngục và vẫy tay giục cậu nhanh lên. Anh ta gọi tên Wan một cách dịu dàng.
"Wan à."
"..."
"Hãy đến và sống trong phòng của tôi đi."
Những mạch máu nổi lên trên mu bàn tay của Wan nơi kim truyền dịch đang cắm vào.
Lòng tham của con người là vô đáy.
Một khi nhận được một thứ, người ta sẽ muốn hai hoặc ba, và khi nhận được một trăm, người ta sẽ muốn một nghìn, thậm chí còn hơn thế nữa. Vì vậy, Moo Jung-hoo đã đưa ra lời đề nghị. Lúc đầu, anh đã cho cậu vào một ngôi trường tốt hơn. Anh đã nâng hạng cậu từ một trường trung học gần như đổ sập được xây bằng gạch sang một trường trung học mà người ta khó có thể vào được. Những người thuộc về thế giới mà Moo Jung-hoo đang sống, bao gồm cả Moo Jung-hoo, đánh giá con người theo cấp bậc như lợn. Nếu Moo Jung-hoo là loại nhất phẩm với nhãn dán màu vàng kim dán trên hộp táo mà Park Wan đã mua vào một ngày nào đó, thì Park Wan là quả táo bị bầm dập lăn lóc trên sàn nhà.
Khi theo học một ngôi trường tốt, người ta sẽ tự động nâng cao tiêu chuẩn. Moo Jung-hoo nhớ Park Wan đã thầm ngưỡng mộ trong bộ đồng phục. Vì vậy, lần này anh muốn cho cậu một môi trường tốt hơn. Anh đã cho cậu một thứ, vì vậy cậu sẽ muốn hai, và nếu anh cứ cho cậu, Wan sẽ do dự trước khi từ chối. Tuy nhiên, Park Wan vẫn chưa đánh giá được mức độ quan trọng của món quà mà cậu đã nhận được. Thậm chí cậu còn thiếu thốn sao? Cậu đã phớt lờ lời đề nghị ngọt ngào mà anh đã đưa ra và bỏ đi mất rồi. Sau khi Park Wan bỏ đi như vậy, Moo Jung-hoo cảm thấy như thể bộ phim mà anh đang xem một cách say sưa đã bị tắt do mất điện.
Trong xã hội này, ranh giới giữa người vị thành niên và người trưởng thành là không rõ ràng. Con người được sinh ra với bản năng. Họ muốn ăn những thứ ngon, mặc những thứ đẹp, đi những thứ tốt, thích những thứ thoải mái và muốn chia sẻ tình yêu với những người họ thích. Tình dục không phải là đặc quyền riêng của người trưởng thành. Không phải khi trở thành người trưởng thành, người ta mới có thể bị thu hút bởi khái niệm về tình dục, có tình dục an toàn và chia sẻ tình yêu trọn vẹn. Alpha và omega đều được giáo dục giới tính khi đến tuổi biết đọc chữ.
Vấn đề là ngay cả khi họ được giáo dục giới tính an toàn từ các chuyên gia từ khi còn nhỏ, thì giới tính của họ vẫn hỗn loạn. Ngay cả alpha và omega chưa qua tuổi trưởng thành cũng có thể tổ chức những buổi thác loạn tập thể nếu họ muốn. Những cuộc sống như vậy diễn ra thường xuyên trong xã hội mà Moo Jung-hoo đang sống, giống như việc ăn cơm khi mở mắt.
Tất nhiên, cũng có rất nhiều người không thể làm như vậy. Ngay từ đầu, những người nhút nhát sẽ không bao giờ mơ đến những buổi thác loạn tập thể. Chi phí phá thai, lên đến hàng triệu won cho một lần vui vẻ, là một cái giá quá đắt đối với họ. Thay vào đó, họ uống những loại thuốc rẻ tiền để ức chế hormone.
"Trải nghiệm càng nhiều càng tốt. Nó sẽ làm cho con trở nên chín chắn và dày dặn hơn."
Moo Jung-hoo lớn lên khi học triết lý của bố mình. Anh lớn lên một cách cởi mở về tình dục. Vấn đề là anh không hề ngần ngại. Điều đó cũng tương tự với thái độ của anh khi đối xử với mọi người. Anh lớn lên trong vòng tay của những người chỉ cần anh ngáp một tiếng và vươn tay ra là đã có người bưng nước rửa mặt đến tận nơi và lau người bằng khăn ấm. Khi Moo Jung-hoo quyên góp số tiền lẻ mà anh không dùng hết, tất cả các cá nhân và tổ chức đều rơi nước mắt vì cảm động và vồ vập muốn bắt tay anh, cúi người tỏ lòng cảm kích. Moo Jung-hoo không biết đó là cảm xúc gì, nhưng anh ngậm miệng lại và im lặng đồng ý với lời nói của họ trong khi nhìn hàng trăm chiếc máy ảnh đang chĩa vào mình. Hình ảnh Moo Jung-hoo được phát sóng đã được ghi nhớ là một alpha hệ trội đặc biệt ngay từ khi còn là một mầm non và vẫn được duy trì ổn định cho đến tận bây giờ. Càng ban phát, Moo Jung-hoo càng nhận được những cái cúi đầu cảm tạ, những nụ cười và những giọt nước mắt.
Tuy nhiên, Park Wan lại khác. Lúc đầu, cậu đã mua một hộp táo đến vì cậu đã giúp cậu ta một vài việc ở trường - dù cậu ta thường xuyên mang cái túi rỗng đi khắp nơi - và điều đó khiến anh cảm thấy cậu ta thật đáng yêu. Tuy nhiên, kể từ đó, Park Wan cau mày và nhếch mép mỗi khi anh chỉ vừa mới bắt chuyện với cậu ta, và cậu ta đã luôn đáp trả một cách kiêu ngạo để bảo vệ lòng tự trọng ít ỏi của mình. Vẻ ngoài đó của Wan không khiến anh cảm thấy tồi tệ mà khiến anh cảm thấy buồn cười.
Dù sao thì kết quả cũng đã được định trước rồi. Dù cậu có lạc đường và đi lòng vòng, hoặc con đường bị cắt đứt và cậu phải đi đường vòng rất lâu, thì cuối cùng cũng sẽ giống nhau thôi. Việc mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý muốn của Moo Jung-hoo là một điều hiển nhiên.