Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 23

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Nếu miệng nhỏ thì dùng tay thử xem."

Wan dùng hai tay nắm lấy dương vật chưa thể cho vào miệng. Sau đó, cậu chà xát dương vật của Moo Jung-hoo như thể đang chà xát cành cây vào đá lửa. Moo Jung-hoo bật cười khi nhìn dương vật của mình vặn vẹo giữa lòng bàn tay Park Wan.

"Cậu đúng là gà mờ."

Cậu ta quá thiếu hiểu biết về tình dục. Không biết cậu ta đã được giáo dục giới tính khi còn nhỏ hay chưa. Jung-hoo tự hỏi liệu Park Wan có biết đúng cách tránh thai mà omega và alpha phải làm khi quan hệ hay không. Park Wan tỏ ra thông minh nhưng cậu ta chỉ là một trái thông rỗng ruột. Cậu ta chỉ biết một mà không biết hai. Nhưng cậu ta lại ưỡn vai và bước đi như một quý ông nhỏ tuổi. Khi nhớ lại Park Wan nhỏ bé mặc trang phục biểu diễn tài năng và chải tóc theo tỷ lệ 2:8, nụ cười cứ rỉ rả tuôn ra.

"Cậu đang ăn kem mút hả?"

Khi Moo Jung-hoo chế nhạo, Wan ngước nhìn Jung-hoo trong khi dùng hai lòng bàn tay chà xát dương vật của anh. Do đó, đôi môi đang ngậm lấy đầu khấc hơi hé ra. Đầu khấc nhô ra đập vào má cậu và trồi lên trên. Dương vật dính đầy nước bọt trượt trên mặt Wan một cách bóng loáng. Đó là một cảnh tượng thú vị đối với Jung-hoo. Moo Jung-hoo nắm lấy dương vật có các mạch máu phồng lên dày cộm và di chuyển nó trên mặt Wan. Đi tới đi lui.

Wan lặng lẽ nhắm mắt lại. Nước bọt dính trên dương vật đang xoa lên mặt cậu. Đầu khấc đang lắc lư ẩm ướt. Wan sợ rằng chất lỏng đó sẽ lọt vào mắt cậu. Dương vật của Moo Jung-hoo dài hơn mặt Wan. Dương vật bị xoa lên mặt còn che phủ được hơn cả mặt của Wan. Mỗi khi dương vật cương cứng mạnh mẽ lướt qua các đường nét trên khuôn mặt, mùi hương của một alpha trội từ dương vật tỏa ra ngày càng nồng nặc.

Wan cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo. Cậu không muốn chảy dãi và trợn ngược mắt như trước đây. Tuy nhiên, Moo Jung-hoo không phải là một tên côn đồ phát tán pheromone của mình như những tên côn đồ mà cậu đã gặp ở bữa tiệc. Moo Jung-hoo biết cách kiểm soát pheromone của mình một cách thích hợp. Các alpha trội được giáo dục một cách chắc chắn và đúng đắn từ khi còn nhỏ. Chúng không tùy tiện để lộ pheromone của mình trừ khi đang quan hệ có kế hoạch để mang thai. Nhưng Park Wan không biết sự thật đó, cậu bắt đầu run rẩy không liên tục vì lo sợ rằng Moo Jung-hoo sẽ rải pheromone của anh khắp nơi.

Moo Jung-hoo mỉm cười khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì dương vật đang di chuyển trên mặt cậu. Anh dùng đầu khấc gõ nhẹ vào đôi môi nhỏ nhắn và đầy đặn của Wan, và đôi khi anh chọc vào hàng mi đang run rẩy. Mỗi khi điều đó xảy ra, chóp mũi cậu lại nhăn lại, và khuôn mặt đó rất dễ thương. Cảm giác như thể anh vừa nhổ râu của một con vật dễ thương đang ngủ. Wan cảm thấy sức nặng của dương vật trên mặt mình ngày càng tăng lên. Ngay sau đó, Moo Jung-hoo nắm lấy thân dương vật của mình và đập nó vào mặt Wan. Wan cảm thấy một tác động đáng kể mỗi khi dương vật của Moo Jung-hoo đánh vào mặt mình. Ngay cả khi không mở mắt, cậu cũng có thể đoán được dương vật của anh đã cương cứng đến mức nào.

"Xong rồi."

Wan khẽ mở mắt theo lời của Junghoo. Thị lực cậu hơi mờ đi trong giây lát, không biết cậu đã nhắm mắt chặt đến mức nào. Junghoo có đôi má ửng đỏ vì uống rượu, đang cười tinh nghịch. Đó là một nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ. Anh nói trong khi dùng đầu khấc vẽ lại đường viền miệng của Wan, cậu đang ngước mặt lên nhìn anh từ bên dưới.

"Cậu muốn ăn kem mút mà."

"......"

"Hút hết đi."

Wan nhắm mắt lại và mở miệng trước giọng nói tràn ngập tiếng cười.

Chớp chớp.

Số lượng cánh hoa màu tím rơi vào lòng bàn tay Wan tăng lên theo số lần Wan chớp mắt. Những cánh hoa màu tím gần như muốn che phủ hết lòng bàn tay cậu. Ngày hôm đó, sau khi đã dí phần dưới của mình vào mặt cậu, bây giờ anh mới hỏi cậu thi cử thế nào sao. Ngay khi Wan duỗi thẳng đầu gối đã co lại, Trưởng phòng Kim bước vào nhà kính. Anh ta cầm trên tay vài tờ giấy. Những tờ giấy đó được đặt trên bàn trước chiếc ghế mà Junghoo đang ngồi. Moo Jung-hoo nói trong khi lách cách chiếc bút bi một chạm mà Trưởng phòng Kim đặt trên giấy.

"Phải đi du lịch tốt nghiệp chứ."

"......"

Tờ giấy mà Trưởng phòng Kim mang đến là thông báo hướng dẫn do trường phát.

"Cậu có muốn đi đâu khác không? Tôi cho đi cùng."

"Tôi không đi."

Wan nhét tay vào túi. Khi cậu mở bàn tay đang nắm chặt ra, tất cả các cánh hoa đều rơi vào trong túi trừ một vài cánh hoa dính vào bên trong cùng. Jung-hoo ngẩng đầu lên trước câu trả lời cộc lốc của Wan. Đầu bút bi mà anh cầm đang cắm vào ô trống cuối cùng - ô khác.

"Tại sao?"

"......"

Có tổng cộng hai tờ giấy trên bàn. Một tờ là của Moo Jung-hoo và một tờ là của Wan. Có lẽ trong phòng, chiếc cặp không có sự cho phép của chủ nhân đang mở toang một cách tùy tiện. Wan tự hỏi liệu mình có nên khóa cặp lại không.

Tạch tạch tạch. Moo Jung-hoo gõ đầu bút bi vào tờ giấy. Thông báo hướng dẫn mà trường phát là về chuyến du lịch tốt nghiệp. Cậu có thể đánh dấu vào ô có tên của nhiều quốc gia khác nhau. Nhưng Wan không có kỷ niệm nào về trường này, và cậu cũng không có gì phải tiếc nuối để thực hiện chuyến đi tốt nghiệp. Đặc biệt, không có ai đáng để vun đắp tình bạn. Hơn nữa, chi phí cho chuyến đi tốt nghiệp là một con số quá lớn. Wan không cảm thấy cần thiết phải đi một chuyến du lịch xa hoa.

"Cậu có làm vậy cũng chẳng ai ghi nhận đâu."

"Hả?"

"Trước khi bị vứt bỏ như một đôi dép cũ thì hãy cắm ống hút vào tôi đi."

Moo Jung-hoo vừa nói vừa cười.

"Thử nhờ tôi cho đi du lịch vòng quanh thế giới xem sao."

"Nuốt đi."

Ngay sau khi Wan nuốt tinh dịch của Moo Jung-hoo, cậu lại một lần nữa cảm thấy ruột mình cồn cào như thể nước đắng sắp trào ra. Junghoo theo dõi Wan đang đứng đó không một chút biểu cảm rồi dùng chiếc bút bi anh đang cầm đánh dấu chữ V vào thông báo của mình. Tiếng ngòi bút lướt nhanh trên giấy lọt vào tai Wan một cách rõ ràng. Anh lấy tờ giấy mới nằm dưới tờ giấy đã đánh dấu. Chủ nhân của tờ giấy nhàu nát ở cuối là thông báo của Wan.

"Cậu được nuôi nấng quá kỹ nên chỉ biết học thôi."

"Tôi không đi."

"Cần phải mở mang kiến thức chứ."

Junghoo bỏ ngoài tai lời của Wan một cách dễ dàng và đưa ngòi bút bi đen mà anh đang cầm lên trên thông báo của Wan. Anh vung chữ V một cách tự nhiên vào tờ giấy của Wan giống như cách anh đã đánh dấu vào thông báo của mình. Tờ giấy phấp phới bay về phía Trưởng phòng Kim.


[Trong khoảng thời gian ngắn thì ngắn mà dài thì dài, ba năm qua, các em đã tích lũy kiến thức với tư cách là học sinh. Trong quá trình học tập đó, chắc hẳn không chỉ có việc học mà còn có cả mối quan hệ bạn bè, tình thầy trò sâu sắc, sự tin tưởng lẫn nhau và tinh thần nhường nhịn và phục vụ khi hòa đồng với người khác. Nếu thời gian đã qua của các em là một quá trình rèn luyện thì thành quả của quá trình đó sẽ được phát huy trong xã hội sau này. Các em không chỉ đến trường để học tập. Tất cả những phẩm chất đạo đức tích lũy trong trái tim các em...]

Khuôn mặt của những học sinh tập trung trong hội trường tràn đầy sự nhàm chán. Hầu hết các học sinh đều ngáp đến mức ruồi bay vào cũng không biết. Cũng có những đứa gật gù ngủ gật. Tìm một đứa không ngáp hay không ngủ gật còn nhanh hơn. Những đứa ở phía sau thì công khai sử dụng điện thoại hoặc gọi điện cho bạn bè. Chỉ có những học sinh ở hàng đầu tiên mới giả vờ lắng nghe lời của chủ tịch hội đồng quản trị đang phát biểu. Nhìn gáy của những học sinh đang ngẩng đầu nhìn chủ tịch hội đồng quản trị từ hàng ghế đầu, Wan cảm thấy cổ mình càng mỏi hơn. Điểm chung của những người tập trung trong hội trường là họ đều là những người trưởng thành sắp bước chân vào xã hội như lời chủ tịch hội đồng quản trị vừa nói. Lý do mà chủ tịch hội đồng quản trị triệu tập các học sinh lớp 12 sắp tốt nghiệp đến hội trường là có một lý do riêng.

[Tất nhiên, tôi biết rằng số lượng học sinh không tham gia chuyến đi tốt nghiệp còn nhiều hơn, nhưng dù sao thì đối với những người tham gia chuyến đi tốt nghiệp...]

Những gì ông ta đã diễn thuyết từ trước đến nay trở nên vô nghĩa khi luận điểm chính của ông ta bây giờ mới bật ra. Cuối cùng thì chủ đề đã đi đến chuyến đi tốt nghiệp. Các học sinh cau mày trước giọng nói của chủ tịch hội đồng quản trị, ông bây giờ mới bắt đầu đề cập đến vấn đề chính. Ban đầu, chủ tịch hội đồng quản trị đã luyên thuyên nói những lời lẽ lẽ ra chỉ nên nói trong buổi lễ tốt nghiệp, chứ không phải trong một buổi lễ không phải là lễ tốt nghiệp, để chúc mừng các học sinh đã vượt qua một cánh cửa lớn của cuộc đời, nhưng bây giờ ông ta lại bắt đầu liệt kê những điều cần lưu ý về chuyến đi tốt nghiệp.

[Tôi hy vọng rằng những học sinh không tham gia chuyến đi tốt nghiệp cũng sẽ tận hưởng những giây phút nghỉ ngơi thích hợp ở không gian mà các em mong muốn...]

Wan ngậm miệng và ngáp. Mắt cậu rớm lệ. Vì cậu trằn trọc mãi đến khuya không ngủ được rồi dậy sớm nên số lần cậu há miệng ngáp còn nhiều hơn số lần cậu nói.

[Chuyến đi tốt nghiệp sẽ có các giáo viên và người hướng dẫn do trường chọn, và cả nhân viên bảo vệ đi cùng. Chúng tôi đang chú ý đến sự an toàn một cách triệt để, vì vậy những người tham gia chuyến đi...]

Wan xoa xoa cánh tay và nhìn xung quanh. Cậu cảm thấy ớn lạnh. Tất cả các cửa sổ của hội trường đều đóng kín nhưng cậu vẫn cảm thấy có gió. Những cơn gió mùa đông lạnh giá luồn qua khung cửa sổ và thâm nhập vào hội trường. Chỗ Wan đang ngồi là ngay bên cạnh Moo Jung-hoo. Vì Moo Jung-hoo và Wan đang ngồi ở hàng cuối cùng nên không có ai ở phía sau. Vì đó là một vị trí trống trải ở phía sau nên gió thổi mạnh hơn nhiều so với những nơi khác.

Sau khi cái nóng như thiêu đốt có thể làm tan chảy cả người biến mất, cái lạnh khắc nghiệt như cái nóng gay gắt liên tục kéo dài. Cậu khoanh tay và thu mình lại. Mặt cậu lạnh đến mức nước mắt trào ra khi ngáp có thể đóng băng trên lông mi như những viên đá. Ban đầu trời lạnh như vậy sao? Wan quan sát những học sinh khác đang ngồi xung quanh. Nhưng những người khác đều bình thản như thể đang sưởi ấm bằng lò sưởi cá nhân. Họ im lặng hứng chịu những cơn gió lạnh nhẹ nhàng đang len lỏi vào. Họ không thu mình lại vì lạnh, và mặt hay tay họ cũng không có vẻ gì là lạnh cả. Wan xoa xoa lòng bàn tay và nhẹ nhàng uốn cong các ngón tay tê buốt. Đầu ngón tay cậu đỏ ửng như thể bị cước. Wan chụm hai tay thành hình tròn và thổi những hơi ấm vào mỗi khi không ai nhìn thấy.

"Cậu làm gì đấy?"

"Hả?"

"Sao cậu cứ run một mình vậy?"

"......"

Thay vì trả lời, Wan kéo áo khoác đồng phục về phía giữa. Mặc dù cúc áo đã cài kín và không có vạt áo để kéo nhưng cậu vẫn kéo nó lại. Trong hội trường, giọng nói của chủ tịch hội đồng quản trị vẫn vang vọng không ngừng qua micro.

[Các em có xu hướng đánh giá thấp sự tồn tại của bản thân. Các em không biết mình là những người tuyệt vời đến mức nào, và các em đang cố gắng lãng phí tài năng mà mình có. Tuy nhiên, các em đã được sinh ra và sẽ để lại dấu ấn của mình trong xã hội này...]

"Cậu lạnh à?"

"Thì là..."

Moo Jung-hoo nhìn chằm chằm vào Wan đang có vẻ mặt mơ hồ. Wan xấu hổ khi nói sự thật cho Moo Jung-hoo biết. Khi lần đầu tiên may đồng phục, bảng câu hỏi mà nhân viên đưa cho cậu có một tùy chọn có nội dung [Thêm lớp lót vào đồng phục mùa đông]. Để giữ ấm cho mùa đông, cần phải đánh dấu vào ô đó trước khi đồng phục được may. Sau đó, đồng phục mùa đông sẽ được thêm lớp lót có lông cừu bao gồm cả lớp lót bên trong. Nhưng Wan đã không thêm vào vì cậu tiếc tiền ngay lúc đó. Bởi vì cậu cảm thấy rằng việc thêm lớp lót ngay cả vào đồng phục mà cậu sẽ mặc chỉ vài tháng rồi vứt bỏ cũng là một sự lãng phí vô ích.

Nhưng suy nghĩ của Wan đã quá thiển cận. Có lẽ Wan là người duy nhất trong toàn trường mặc đồng phục không có lông cừu. Nếu là học sinh mặc đồng phục có thêm lớp lót bên trong và lông cừu thì họ không thể cảm thấy lạnh chỉ vì một cơn gió nhẹ như thế này. Wan đỏ bừng mặt vì xấu hổ và lẩm bẩm cho qua chuyện.

"Thỉnh thoảng thì..."

Cậu không thể nói thẳng với Moo Jung-hoo rằng cậu đã không thêm lớp lót lông cừu vào vì tiếc tiền. Anh đưa tay ra và thò sâu vào bên trong áo khoác mà Wan đang mặc. Khoảng trống giữa các cúc áo hé ra khiến phần giữa của áo khoác căng phồng lên.

"Anh, anh làm gì vậy."

"......"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo