Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Việc đổi mùa đồng nghĩa với nhiều dòng chảy đang trôi qua. Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, nhưng để chuẩn bị cho khoảng thời gian đó, cần phải có sự chuẩn bị. Như gấu chuẩn bị ngủ đông để ngủ đông, như đàn chim di cư bay đến những vùng đất ấm áp hơn. Trong khi con người và động vật chuẩn bị cho mùa đông phù hợp với khí hậu, thì khu vườn của dinh thự cũng khoác lên mình một chiếc áo mới. Thay vì những bông hoa rực rỡ, đầy màu sắc, những loại cây trồng có thể chịu được mùa đông lạnh giá đang lớn lên ở khắp mọi nơi. Một số cây hoa thậm chí còn được trồng cả gốc lẫn thân cây đồ sộ.
Ngay cả trong mùa đông, nơi được chăm chút kỹ lưỡng nhất vẫn là vườn hoa trong nhà kính mà thiếu gia của dinh thự thường xuyên lui tới bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Từ khi còn nhỏ, Moo Jung-hoo đã thường xuyên vào đó một mình để chơi với đất, và câu tục ngữ "thói quen từ bé sẽ kéo dài đến già" đúng với anh, trò chơi đó vẫn tiếp diễn cho đến tận bây giờ. Khi cảm thấy đầu óc rối bời hoặc cần nghỉ ngơi, anh sẽ vào nhà kính để tìm kiếm sự an yên trong tâm hồn và chợp mắt. Anh không còn nghịch đất hay đào bới bằng xẻng đồ chơi như khi còn nhỏ, nhưng mỗi khi ngửi thấy mùi đất ẩm ướt thấm vào mũi, anh lại cảm thấy một hương thơm ấm áp.
Những bông hồng đã quấn quýt khu vườn rộng lớn bên ngoài như những con sóng suốt mùa hè, đã trốn vào nhà kính ấm áp. Bên trong nhà kính được sử dụng để vượt qua mùa đông, một thiết bị điều chỉnh nhiệt độ cho nhà kính đang hoạt động ồn ào để đối phó với thời tiết lạnh giá. Bên trong nhà kính rất rộng lớn có nhiều loại hoa khác nhau được trồng theo từng khu vực. Trần của nhà kính có hình vòm tròn. Moo Jung-hoo tận dụng lợi thế của ánh nắng mặt trời chiếu vào tốt và trồng cây cọ dọc theo cửa sổ kính suốt. Cây cọ càng lớn, những chiếc lá lớn càng tạo ra bóng râm. Giống như những chú ếch nghỉ ngơi dưới tán lá cọ khi trời mưa, khi ngồi trong nhà kính và nghe thấy tiếng những giọt nước va vào đài phun nước nhỏ bên ngoài, cảm giác như đang ở trên thiên đường trần gian.
Nhà kính được bao quanh bởi những tấm kính dày, vì vậy mọi cảnh diễn ra bên ngoài đều có thể nhìn thấy hết từ bên trong. Ngay cả những loại cây nhạy cảm không thể trồng bên ngoài, chỉ cần vào bên trong nhà kính là sẽ lớn nhanh như thể được ăn no tình yêu và sự quan tâm. Các nhân viên của dinh thự cảm thấy tiếc nuối vì sự thật rằng vườn hoa trong nhà kính chỉ mở cửa cho những người ở đây.
Chậu hoa trà đã phát triển khá lớn. Moo Jung-hoo chuyển cây hoa trà đã phát triển tốt sang một chậu sạch sẽ hơn. Anh định sẽ chuyển nó đến ban công trong phòng.
"Đó là Dendrobium."
Moo Jung-hoo nói khi nhìn Wan đang nghịch bông hoa. Cánh hoa bóng loáng. Những cánh hoa màu tím nhạt có màu trắng ở trung tâm, có những cánh hoa mang màu nước như thể màu tím được pha loãng trong nước, và cũng có những cánh hoa có màu tím rất đậm.
"Thi có tốt không?"
Moo Jung-hoo hỏi khi phủi đất dính trên tay. Anh ngồi xuống và uống một ngụm nước mát trên bàn. Hôm nay là tròn một tuần kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc. Ở lối vào địa điểm thi, một biểu ngữ với dòng chữ dễ nhìn "Hãy thể hiện hết khả năng của bạn!" đang phấp phới trong gió. Cậu đã cố gắng hết sức để thể hiện khả năng của mình, nhưng phải chờ xem kết quả thi mới biết được. Wan giữ bình tĩnh để không quá phấn khích. Đúng như lời Moo Jung-hoo, so với khi làm bài kiểm tra tuyển sinh dự bị ở trường Oham, số lượng trường có thể nộp đơn và số lượng trường có khả năng trúng tuyển cao rất đa dạng.
Khi giáo viên chủ nhiệm với ánh mắt coi thường in ra một danh sách dài các trường đại học có thể đăng ký với vẻ mặt thờ ơ, Wan đã cố gắng không thể hiện sự vui mừng khi nhìn thấy tên các trường đại học được viết trên giấy A4. Sau đó, cậu lẻn vào nhà vệ sinh và reo hò vui mừng một mình. Bởi vì tên của những trường đại học mà cậu chưa từng nghĩ đến cũng được viết đầy trên bản in. Trong số đó, có cả "trường đại học mơ ước" mà cậu đã luôn muốn vào từ khi còn nhỏ. Tất nhiên, ngay cả khi đậu vào trường đó, cậu cũng không có khả năng trả học phí. Cậu sẽ không thể đi học. Nó chỉ là bánh vẽ. Nhưng khoảnh khắc trường đó nằm trong phạm vi lựa chọn của mình, Wan đã có thể quên đi tất cả những nỗi buồn mà cậu đã cảm thấy kể từ khi chuyển đến trường này. Khi còn học ở trường Oham, giáo viên chủ nhiệm đã lắc đầu và dập tắt hy vọng của cậu khi Wan nói tên trường này, nói rằng đó là một ngọn núi quá cao để cậu có thể leo lên. Ngay từ đầu, việc trường Oham không thể đưa ra danh thiếp cho trường đó là điều hợp lý hơn.
"Cũng tàm tạm."
Vào ngày kỳ thi kết thúc, Wan đã mút dương vật của Moo Jung-hoo thêm một lần nữa. Cậu không còn cảm thấy ghê tởm như khi lần đầu tiên bị Moo Jung-hoo yêu cầu oral sex. Rõ ràng là cậu đã quen với nó. Con người là động vật của kinh nghiệm mà. Wan nghĩ rằng nếu cậu chỉ cần bước chân vào một trường đại học tốt, thì oral sex mà Moo Jung-hoo yêu cầu sẽ chẳng là gì cả. Đúng như lời cậu, việc mút chim giữa hai chân của người khác một lần không có nghĩa là cậu sẽ xuống địa ngục, cuộc đời cậu sẽ thay đổi hay lưỡi cậu sẽ mòn đi. Chỉ cần coi như giẫm phải cứt thôi. Tuy nhiên, oral sex diễn ra vào giữa đêm có vẻ hung hăng hơn một chút so với lần đầu tiên cậu ngậm lấy dương vật của anh. Không giống như lần đó, cậu hoàn toàn có thể từ chối, nhưng Wan đã chấp nhận nó một cách bình thản.
Một cánh hoa màu tím nhạt rơi xuống yếu ớt. Wan liếc nhìn Moo Jung-hoo đang ngồi phía sau. Cậu chỉ vừa nghĩ về chuyện đó và siết chặt ngón tay, nhưng cánh hoa đã rơi xuống quá dễ dàng. Cậu giấu cánh hoa màu tím đã bị mình làm hỏng vào lòng bàn tay để không bị phát hiện.
Hôm đó, Moo Jung-hoo đã say bí tỉ. Vào ngày thi xong, người ta thường đi uống rượu hoặc xả hơi với bạn bè. Nghe có vẻ hơi buồn cười khi nghĩ đến việc học sinh chưa đủ tuổi vị thành niên uống rượu và xả hơi, nhưng bọn trẻ ngày nay đều chơi như vậy. Hầu hết bọn trẻ ở trường Oham cũng vậy. Họ lén lút mở tiệc trên sân thượng chung cư mà không để ý đến chú bảo vệ, hoặc làm giả chứng minh thư để mua rượu và thuốc lá. Bọn trẻ học ở trường Oham còn chơi như vậy, nên sẽ kỳ lạ hơn nếu Moo Jung-hoo có thể gọi rượu vang ở nhà hàng một cách dễ dàng, lại không làm vậy.
Ngay sau khi kỳ thi quan trọng kết thúc, Wan đã gặp Park Gwangcheol. Nơi mà Park Gwangcheol đưa cậu đến là một quán sườn heo mà họ thỉnh thoảng ghé thăm mỗi khi thi xong.
"Dạo này bố làm gì vậy? bố cũng không hay ra vườn nữa."
"Chỉ là..."
Park Gwangcheol lẩm bẩm và đặt miếng thịt có nửa là mỡ lên vỉ nướng. Tiếng xèo xèo vang lên và khói bốc lên.
"Nhưng bố vẫn biết hôm nay là ngày thi mà."
"Cả nước rùm beng lên thì sao mà không biết được."
Khuôn mặt của Park Gwangcheol mà cậu đã lâu không gặp trông gầy hơn rất nhiều.
"bố cãi nhau với chú à?"
"Cãi nhau gì chứ."
Câu trả lời của Park Gwangcheol khiến Wan cảm thấy bực bội hơn. Thịt đang chín tới. Park Gwangcheol đặt miếng thịt nướng kỹ lên đĩa của Wan. Nếu là trước đây, cậu sẽ nhồi nhét thịt đến mức phải về nhà uống thuốc tiêu hóa, nhưng hôm đó thì khác. Lý do lớn nhất là nó không ngon. Đó là một quán quen mà họ thường ăn ngoài mỗi khi Park Gwangcheol có tiền hoặc điểm thi tốt, nhưng hương vị khác với khi cậu ăn nó trước đây. Mỗi miếng cậu ăn đều có gân, và nước sốt không ngấm đều vào sườn. Khói cứ bay về phía mặt cậu, và xung quanh ồn ào và lộn xộn đến mức muốn xé toạc màng nhĩ. Đó không phải là một nơi thích hợp để ăn uống. Nhưng Wan đã không thể hiện cảm xúc đó trước mặt Park Gwangcheol. Bởi vì việc ăn ngoài với Park Gwangcheol vào những dịp nhất định là một loại nghi lễ thông thường.
Moo Jung-hoo và Wan tham gia mỗi buổi tụ tập khác nhau, đã gặp lại nhau khi đã quá nửa đêm. Bỏ mặc bầu trời tối đen như mực đến nỗi không có ngôi sao nào tỏa sáng, Moo Jung-hoo trở về dinh thự. Mặc dù đã muộn, nhưng ánh đèn trong vườn vẫn sáng. Các nhân viên cúi gập người dọc theo lối vào vườn. Như thường lệ, không thấy bóng dáng Park Wan đâu cả. Cơn say khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Moo Jung-hoo cởi áo khoác, cởi áo vest, cởi giày và ném chúng đi khi tiến vào dinh thự. Các nhân viên bắt lấy quần áo và giày mà anh ném đi như một trò chơi bóng rổ.
Moo Jung-hoo bước lên cầu thang, vào phòng và đóng cửa lại. Bức tường đang mở. Jung-hoo chớp mắt và bước vào bên trong bức tường đang mở. Khi nhìn thấy Wan đang ngủ yên trên giường, ham muốn tình dục của anh bỗng trỗi dậy. Một thằng ngốc chỉ biết ăn mặc bảnh bao và đi lại xung quanh, nghĩ rằng mình là người giỏi nhất. Moo Jung-hoo muốn quan hệ tình dục với tên ngốc đang ngủ say.
Đang ngủ thì bỗng cảm thấy má nhột nhột. Wan vô tình mở mắt ra. Bên trong căn phòng tối. Cậu nhìn thấy hai con mắt sáng rực bên cạnh giường. Wan giật mình ngồi dậy và giật sợi dây đèn bàn. Ánh đèn sáng rực chiếu sáng Moo Jung-hoo.
"Anh đến khi nào vậy?"
Park Wan không vội vã ngồi dậy. Cậu đặt chân xuống và ngồi đại lên giường. Mùi rượu phảng phất từ người anh đang đứng. Nhìn kỹ thì thấy khóe mắt anh hơi lờ đờ. Wan nhìn vào đôi mắt đó rồi khẽ cụp mắt xuống. Cậu nhìn thấy ngón chân đang cựa quậy của mình. Bỗng cậu nhớ đến Choi Gil-hyun. Choi Gil-hyun đang làm gì nhỉ? Cậu ta đã biến mất ở đâu đó sau khi hành hung Wan trong nhà vệ sinh. Chân của Moo Jung-hoo tiến thêm một bước. Wan ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy khóa quần âu của Moo Jung-hoo ngay trước mắt. Chiếc túi mà Moo Jung-hoo đang đút tay vào phồng lên. Phần phía trước còn phồng hơn nữa thu hút ánh nhìn.
Ngay khi Park Wan chuyển tầm mắt đi và quay đầu, cằm cậu đã bị túm lấy. Moo Jung-hoo túm lấy cằm Wan và nâng lên. Đuôi mắt của Wan vừa mới tỉnh giấc trông như thể bị ướt nước. Moo Jung-hoo cảm thấy một cảm xúc ẩm ướt khi nhìn thấy khuôn mặt dường như ướt đẫm của Wan.
"Mút đi."
Anh thốt ra một cách tùy tiện. Giọng nói chậm rãi lọt vào tai Wan. Bàn tay đang do dự trên đùi cậu hướng về phía khóa quần mà Jung-hoo đang mặc. Tiếng khóa quần vang lên, nghe như một âm thanh giải trừ vũ khí. Tất cả vũ khí mà Wan chĩa vào Junghoo đều đã hạ nòng. Wan không phản kháng Junghoo. Có lẽ mọi chuyện đã như vậy kể từ thời điểm chiếc vòng cổ được đeo vào cổ cậu. Trong thời gian ở dinh thự này, tâm trạng buông xuôi là phù hợp nhất. Cậu quyết định sẽ làm theo những gì Moo Jung-hoo bảo.
Chẳng lẽ không có kỹ sư nào trên thế giới này có thể tháo được chiếc vòng cổ này sao? Cậu định sẽ rời khỏi dinh thự ngay sau khi đậu đại học và biến mất không dấu vết. Cậu cũng sẽ đổi tên và sống với một cái tên mới. Cậu thậm chí còn dặn dò Park Gwangcheol trong khi ăn thịt. Hãy bỏ việc làm vườn mà ông không hay làm đi. Đối với Moo Jung-hoo, cậu chỉ là một món chiên trong cửa hàng bán đồ ăn vặt trước cổng trường, giống như món chiên được chiên trong thùng dầu vàng khè. Cậu là như vậy.
Wan kéo quần lót ôm sát phần dưới của Moo Jung-hoo xuống. Cậu nắm lấy dương vật mà cậu không biết đã cương cứng từ bao giờ. Cậu nhẹ nhàng đưa nó lên miệng. Một căn phòng tối tăm, đầy khói thuốc hiện lên trong đầu cậu. Nhưng dư ảnh đó nhanh chóng bị lãng quên. Wan bắt đầu tự ám thị. Cậu chỉ đang quay ngược thời gian và ở một tư thế khác ở nơi đó thôi, cậu tự ám thị liên tục.
"Mở miệng ra."
Wan mở môi theo lời Moo Jung-hoo. Ngay khi một khe hở mỏng manh xuất hiện, Moo Jung-hoo đã nhét dương vật của mình vào bên trong cái miệng nóng bỏng, chật hẹp.
"Ư ướp."
Anh túm lấy đỉnh đầu Wan và ấn nó vào giữa háng mình. Vì kích thước dương vật, khuôn mặt của Wan không dính chặt vào háng anh như anh mong muốn. Hình ảnh mà Junghoo mong muốn là mũi của Wan va vào da anh và dính chặt đến mức bị nghiền nát. Anh cũng tò mò về yết hầu của Wan. Nó sẽ trơn tuột hay mềm mại? Nếu đầu khấc chạm vào yết hầu, anh muốn giày vò cái cục thịt nhỏ bé đang lắc lư đó.
Wan nghẹt thở. Cậu đấm vào đùi Moo Jung-hoo để phản kháng yếu ớt. Nhưng việc đánh bại một người say rượu bằng sự phản kháng yếu ớt là một điều vô lý. Khi dương vật đi vào cái miệng chật hẹp và nóng bỏng, Moo Jung-hoo dần nóng lên như thể đang uống rượu. Anh đẩy dương vật đang trồi lên vào miệng Wan sâu hơn, sâu hơn nữa. Hơi thở nóng hổi thoát ra khỏi đôi môi. Anh nắm lấy gáy của Wan đang cúi đầu bằng cả hai bàn tay to lớn. Cái đầu nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
"Ư ức, khục, ức..."
Một âm thanh kìm nén nỗi đau phát ra từ cái miệng thậm chí còn chưa nuốt hết dương vật. Nhưng đối với Moo Jung-hoo, những điều như vậy không quan trọng. Cậu chạm vào đầu khấc đã đi được một nửa. Khi đầu khấc chạm vào nướu mềm mại, Wan vô tình cào trúng cặc của anh bằng răng.
Chát-!
Không hề nương tay. Wan ho sặc sụa và đưa tay lên má đã bị đánh.
"tôi xin lỗi..."
"Không sao đâu. Làm lại đi."
Moo Jung-hoo xoa dịu cậu một cách âu yếm như thể anh chưa từng vung tay tát cậu bao giờ. Wan nắm lấy xương chậu của Jung-hoo lần nữa. Cậu cảm nhận được xương cứng chắc và cúi đầu xuống. Cậu nuốt lấy cái đầu khấc dày vào miệng. Nhưng thật kỳ lạ khi nãy cậu đã nuốt được nửa dương vật vào miệng, dù cố gắng nhét sâu đến đâu thì bây giờ một nửa thân dương vật cũng không lọt vào.
"Sao còn không cho vào nhanh?"
Giọng Moo Jung-hoo trở nên hơi cáu kỉnh. Vào ngày diễn ra bữa tiệc, khi anh yêu cầu Wan quan hệ bằng miệng, anh đã không khiến cậu sốt ruột như vậy. Anh cũng không hề lớn tiếng. Wan cuối cùng cũng nhận ra rằng Moo Jung-hoo đang để ý đến cậu. Khi Wan kinh hãi nhìn dương vật như thể cậu còn cả chặng đường dài phía trước, Jung-hoo đã vuốt ve má Wan đang ửng đỏ vì bị tát và nói:
"Miệng nhỏ quá."
"......"