Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Nơi họ ngồi là khán đài được phủ một lớp vải nhung đen với dòng chữ VVIP. Khi ngồi vào chỗ được chỉ định, có thể nhìn thấy toàn cảnh sân vận động bên dưới. Độ cao ở đây đến nỗi nếu ai đó mắc chứng sợ độ cao thì việc ngồi vào chỗ này cũng khó khăn. Nơi Moo Jung-hoo và Wan ngồi là chỗ cao nhất ở hàng ghế sau cùng. Tất cả các thành viên từ trường đều đã có mặt. Khán đài sân vận động đông kín người đến nỗi không còn chỗ trống nào. Bên cạnh chỗ ngồi có một chai nước suối. Moo Jung-hoo mở nắp chai nước suối và uống ừng ực. Wan ngồi trên ghế và quan sát những người trên khán đài. Có một vài đứa trẻ đi theo người giám hộ. Giọng nói líu lo của bọn trẻ xen lẫn vào mọi ngóc ngách, và có cả tiếng ho khạc đờm của những người già lớn tuổi. Phần lớn những người ngồi trên ghế là những người trẻ tuổi, nhưng đúng như mục đích "du lịch", chủng tộc, tuổi tác và trang phục của những người tập trung ở đây rất đa dạng.
Những chiếc đèn trắng tinh được lắp trên trần mái vòm đồng loạt bật sáng. Đó là một ánh sáng đột ngột. Wan nheo mắt lại vì chói. Ngay sau đó, một âm lượng khủng khiếp áp đảo cả đám đông vang lên. Giọng nói vang vọng khắp sân vận động được dịch sang nhiều ngôn ngữ khác nhau mỗi khi một câu kết thúc.
"Ở đây làm gì vậy?"
"Cậu sẽ biết thôi."
Người hướng dẫn đi lên cầu thang từ phía dưới. Trên tay ba người hướng dẫn cầm một xấp tờ rơi dày cộp. Họ đi qua lại giữa những khách hàng của mình và đặt những tờ rơi đang cầm trên đùi. Một tờ rơi mỏng cũng được đặt lên đùi của Wan. Ở mặt trước của tờ rơi có một dòng chữ tiếng Anh lớn. Wan giải nghĩa những chữ cái lớn. Wan kinh hãi thốt lên khi đọc từng chữ một.
"Phẫu thuật loại bỏ bộ phận sinh dục không cần thiết?"
Nếu cậu không giải nghĩa sai thì dòng chữ tiếng Anh in đậm màu đen kia là một quảng cáo kích động hành vi phẫu thuật cắt bỏ bộ phận sinh dục. Bên dưới có những dòng chữ tiếng Anh nhỏ như hạt mè ghi thêm thông tin chi tiết. Wan muốn đọc kỹ những dòng chữ đó, nhưng ánh đèn bắt đầu mờ dần. Moo Jung-hoo cúi người về phía trước và thì thầm bên tai Wan đang ngồi bên cạnh.
"Ở đây, phẫu thuật loại bỏ bộ phận sinh dục không cần thiết của Omega là hợp pháp."
"..."
Giọng của người dẫn chương trình vang vọng khắp sân vận động. Lời chào mừng gần như đã kết thúc. Moo Jung-hoo nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn mình và mở lời với giọng có phần phấn khích.
"Xem vui vẻ nhé, Wan."
Miệng anh đang nói như vậy. Wan nghe thấy giọng nói của Moo Jung-hoo hòa lẫn trong ánh đèn đang tối dần. Gương mặt tươi cười của Moo Jung-hoo tối sầm lại. Cậu quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Cậu không cần phải nhìn xuống dưới sân. Một video ba chiều nổi lơ lửng ở ngay chính giữa vừa tầm mắt. Video được đặt ở các hướng đông, tây, nam, bắc nên những khán giả ngồi ở hai bên đều có thể xem video một cách thích hợp mà không có điểm mù.
Tạch tạch, một video đen trắng xuất hiện. Màn hình giống như phần mở đầu của một bộ phim cổ điển dần dần được lấp đầy màu sắc. Cho dù gọi là màu sắc đi nữa thì tất cả cũng chỉ là cánh đồng tuyết trắng xóa. Khuôn mặt của những người ngồi trong căn phòng tối om sáng bừng lên nhờ ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ màn hình. Khuôn mặt của họ tràn ngập sự phấn khích và mong đợi. Khi nhìn khuôn mặt của những khán giả mà chỉ có một phần khuôn mặt sáng lên như bá tước Ác Quỷ, Wan đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cảnh đầu tiên xuất hiện. Cảnh đầu tiên khắc sâu vào đồng tử của mọi người là một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng. Trên cánh đồng tuyết trắng xóa có những dấu chân hẹp và dài in hằn. Tiếp theo, hàng chục camera quan sát hiện lên màn hình như một bức tranh khảm. Các camera đồng thời chiếu sáng cánh đồng tuyết trắng như thể đang tìm kiếm ai đó. Trong số hàng chục màn hình, hình ảnh ai đó đang chạy trốn với tốc độ chóng mặt đã được ghi lại trong một camera duy nhất. Một chấm nhỏ như hạt đậu đang chạy trên cánh đồng tuyết trắng xóa.
"Oaaaaaa!"
Sự cuồng nhiệt điên cuồng trào dâng từ xung quanh. Da cậu cảm nhận được xung quanh đang nóng lên như thể có lò sưởi. Wan cố gắng vặn nắp chai nước suối và làm ướt môi. Màn hình được phóng to và trở nên lớn hơn. Người đang chạy trốn đang chạy trên cánh đồng tuyết bằng đôi chân trần không đi giày. Mỗi khi chiếc váy liền thân đơn sơ bay phấp phới trong gió theo đôi mắt cá chân trắng như tuyết, đôi đùi lại lộ ra. Phía trên đó là khuôn mặt sợ hãi của một Omega xanh xao liên tục ngoái đầu nhìn lại, lộ ra một cách hoàn hảo. Trong thời tiết lạnh giá, người Omega mặc một chiếc váy mỏng như đồ lót thậm chí còn không thể phân biệt được giới tính một cách đúng đắn. Đầu mũi thì đóng băng, trên môi thậm chí không có chút máu nào. Wan nghe thấy tiếng huýt sáo phát ra từ miệng những người đang ngồi phía trước.
Cảnh chuyển. Người đó là Alpha có thể nhận ra qua vóc dáng hùng vĩ và vẻ mặt kiêu ngạo. Người Alpha đó mặc một chiếc áo gile lông mà người Mông Cổ xưa có lẽ đã mặc trên cơ thể trần trụi. Anh ta cưỡi ngựa, trên tay cầm một sợi dây dài và ở đầu dây có khoảng sáu con chó săn.
-Gâu gâu!
-Gâu gâu!
Những con chó săn sủa lớn tiếng. Người Alpha giống như một thợ săn đá vào sườn ngựa. Con ngựa hí lên! rồi lao về phía trước. Hai màn hình chồng chéo lên nhau luân phiên rồi hình ảnh Omega đang bỏ chạy lúc nãy trở nên rõ nét hơn. Khuôn mặt của người đó đã khô héo vì lạnh lẽo nhuộm đầy vẻ kinh hoàng khi nghe thấy tiếng hú của chó săn. Đôi mắt người đó bắt đầu ướt đẫm ngay lập tức. Nước mắt chảy dài trên má rồi khô trắng ngay lập tức.
Thịch thịch. Những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay gầy guộc của Wan đang nắm lấy tay vịn của ghế. Đồng tử của Wan vỡ ra thành hình vuông và biến thành hình ảnh khảm. Hàng chục camera quan sát đã được phơi bày. Số lượng Omega đang chạy trốn không phải là số ít. Số lượng Alpha cầm dây xích chó săn để bắt những Omega đang chạy trốn cũng không chỉ có một hoặc hai người. Họ rượt đuổi và bị rượt đuổi. Giống như một hiện trường mổ xẻ bắt những con lợn rừng làm xáo trộn đồng ruộng.
Tất cả những người ở đây đều đã trả một số tiền lớn để tham gia buổi ‘biểu diễn’ này. Những người được phát hiện khi đi cáp treo lên là những người cung cấp bối cảnh cho buổi ‘biểu diễn’, và lý do nhiều du khách đổ xô đến đây không phải là để chiêm ngưỡng cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp mà là để xem một trò chơi thú tính! Tất cả những người thích thú trò chơi này bao gồm cả không gian này!
"Hộc!"
Wan dùng cả hai tay bịt miệng lại. Omega biến mất khỏi màn hình. Cậu ấy đã trượt chân và rơi xuống một cái hố bị đào sẵn trong khi chạy trốn một cách điên cuồng. Cùng lúc cậu ấy biến mất xuống lòng đất, những con chó săn hú vang vọng trên không trung. Những con chim đang đậu trên cành cây xòe cánh bay đi. Khi những con chim bay đi, tuyết trắng treo trên cành cây rơi xuống. Wan cảm thấy tê buốt khắp người vì căng thẳng. Hình ảnh cậu tự động phản chiếu trong hình ảnh Omega đang chạy trốn trên màn hình.
Những con chó săn cắm mũi xuống đất và đánh hơi. Người Alpha cưỡi trên yên ngựa nhận ra có điều gì đó và quay đầu ngựa lại. Đó là một trò chơi mà ánh mắt của họ không hề đối xử với Omega như một con người đã được thể hiện rõ ràng. Omega là một trong những công cụ giải trí của họ. Wan nhấc người khỏi tựa lưng để bật dậy khỏi chỗ ngồi. Ngay lập tức, một cánh tay rắn chắc kéo vai Wan ngồi lại.
"Vẫn chưa kết thúc đâu."
"..."
"Xem đến cùng đi."
Wan vùng vẫy. Vô ích thôi. Omega đang bỏ trốn đã bị mắc kẹt trong cái hố. Người Omega bị mắc kẹt trong một vòng tròn không hề cầu xin sự giúp đỡ hay yêu cầu được cứu. Chỉ có một lý do. Vì nếu phát ra âm thanh sẽ bị bắt. Quân đoàn do Alpha dẫn đầu chạy về một hướng. Đôi mắt vàng của những con chó săn lóe lên như tia chớp. Cái mõm đen ướt đẫm vì tuyết, và lỗ mũi thì phập phồng.
Người Alpha có vóc dáng to lớn nhảy xuống từ lưng ngựa. Những con chó săn đã được thả dây xích đang vây quanh miệng hố và vẫy đuôi. Mỗi khi Alpha di chuyển, cơ bắp dính trên cơ thể anh ta lại chuyển động uốn lượn. Còn chưa đến năm bước chân nữa là đến cái hố mà Omega đã rơi xuống. Bây giờ không một ai trên khán đài phát ra một tiếng thở nào. Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều ở phía trước.
Một bóng đen đậm đặc đổ xuống khuôn mặt của Omega đang ngước nhìn lên trời. Đó là bóng của Alpha. Khuôn mặt của Alpha đang nhìn xuống hố nhuốm đầy vẻ thất vọng. Đó là khuôn mặt của một khách hàng nhận ra rằng đó không phải là sản phẩm mà họ mong đợi. Các đường nét trên khuôn mặt của Omega đã chạm mắt với Alpha trở nên méo mó và biến dạng. Alpha lùi lại khỏi hố và đưa ngón tay vào miệng huýt sáo. Ngay lập tức, những con chó săn đang đi lang thang quanh hố gâu gâu! và nhảy xuống hố.
Bụi đất bám vào móng tay của Omega. Vết móng tay cào trên bức tường đất đóng băng như một đường thẳng. Chiếc áo mỏng manh mà Omega đang mặc đã bị răng của những con chó săn xé rách tả tơi. Những vết xước hình thành trên da thịt bị răng sắc nhọn cắn xé và những vết thương sâu hoắm xuất hiện. Máu tươi chảy trên nền đất sẫm màu. Tiếng kêu kinh hoàng của Omega bò lên trên miệng hố, nhưng Alpha ngoáy tai và leo lên lưng con ngựa đang đợi mình. Alpha biến mất như một vị tướng quân đang băng qua chiến trường. Từ dưới cánh đồng trắng xóa đang biến mất, hơi thở của những con chó săn bốc lên nghi ngút.
Wan đã nhắm mắt kể từ khi những con chó săn đi vào hố. Cậu có thể biết điều gì đang xảy ra sau đó chỉ bằng cách nghe thấy âm thanh. Tuy nhiên, cậu không thể ngăn chặn tiếng rên rỉ tuyệt vọng của Omega. Thay vì bịt tai lại, Wan đã bịt miệng. Cái bụng đang sôi sục từ nãy đã hoàn toàn đảo lộn. Bữa ăn đã ăn ở nhà hàng đang trào lên trên cổ họng cậu. Cậu rời khỏi ghế và chạy ra ngoài với tốc độ chóng mặt. Moo Jung-hoo đã không giữ Wan đang chạy ra ngoài lại. Những khán giả nhìn theo bóng lưng Wan đang chạy xuống lắc đầu.
Một Omega đã bị loại. Còn lại năm người. Số Alpha còn lại cũng là năm người. Buổi biểu diễn này sẽ không kết thúc cho đến khi năm người còn lại đến hồi kết. Màn hình chuyển sang một Omega khác. Một camera bay không người lái đang quan sát Omega thứ hai đã chạy trốn xa hơn Omega đầu tiên một chút và đang phát hình ảnh người đó vào bên trong sân vận động.
Khi người anh muốn cho xem buổi biểu diễn này biến mất, Junghoo nhanh chóng mất hứng. Anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt không còn gì để xem nữa. Khi anh ta đứng dậy, chai nước suối vừa mới được giữ lại rơi xuống sàn. Nước lung lay chảy ra từ miệng chai. Junghoo đá chai nước suối cản trở ở phía trước bằng chân rồi phát hiện ra găng tay của Wan. Nó đang lăn lóc trên sàn tối om. Đó là một chiếc găng tay cầu vồng đầy màu sắc. Sở thích trẻ con của Park Wan vẫn không hề thay đổi. Moo Jung-hoo nhặt một chiếc găng tay mà Wan đã đánh rơi và bỏ vào túi áo khoác. Việc tìm Wan ở đâu thì rất dễ thôi. Cậu ta đang nôn mửa đến mức âm thanh phát ra tận bên ngoài nhà vệ sinh. Moo Jung-hoo bước đi trên những viên gạch trắng và đi đến trước cửa nơi có thể nhìn thấy gót chân.
"Vẫn còn lâu mới kết thúc mà sao cậu lại ở đây?"
Wan cảm nhận được có người nên quay đầu lại. Cậu ta trừng mắt nhìn Junghoo với đôi mắt đỏ ngầu.
"Thứ muốn cho tôi xem là cái này hả?"
"..."
"Vậy nên cố tình dẫn tôi đến đây à?"
Tin rằng Moo Jung-hoo có một ý định ẩn giấu thuần khiết là một sai lầm. Anh ta đã đưa cậu đến đây để cho mọi người biết vị trí của Omega. Những người đang ngồi bên trong kia tất nhiên là những người đã tạo ra chương trình đó, tất cả những người đã ngầm chấp thuận cho chương trình đó trở thành một phần của chuyến du lịch đều là những con người vô liêm sỉ. Wan cảm thấy thật kinh khủng khi bản thân mình và họ đều là con người. Cậu hoàn toàn mất hết sức lực. Wan dựa lưng vào tường và ngồi sụp xuống. Tất cả những Alpha trên thế giới này bao gồm cả Moo Jung-hoo đều là lũ cặn bã của xã hội. Khi cậu nhắm mắt lại, cậu nhớ đến những đứa trẻ đi theo người giám hộ đến reo hò. Có lẽ chúng sẽ lớn lên và trở thành những người như Moo Jung-hoo, và tuổi thơ của Moo Jung-hoo cũng sẽ nhuốm màu những ký ức như thế.
Park Wan đang hoàn toàn bị Moo Jung-hoo chi phối. Cậu không thể chịu đựng được việc bản thân mình bị Moo Jung-hoo chi phối nên cảm thấy thương hại.
"Nè."
Moo Jung-hoo ném chiếc găng tay. Sợi len mềm mại chạm vào trán Wan rồi rơi xuống đầu gối đang nhô ra. Moo Jung-hoo vừa nhặt chiếc găng tay vừa hắng giọng nói với Wan.
"Cậu cũng muốn tham gia vào đó không?"
"Gì cơ ạ?"
"Nếu tham gia thì thù lao chỉ có hai mươi triệu won thôi đấy."
"..."
"Thay vào đó, những Alpha muốn xuất hiện thì vượt quá số lượng người nên phải hạn chế bằng cách bốc thăm."
Mạng sống của Omega chỉ đáng giá hai mươi triệu won. Anh ta muốn bẻ gãy một chút cái thái độ của Park Wan đang không biết thân biết phận và cố gắng leo lên đỉnh đầu. Gió nóng thổi ra từ bộ tản nhiệt được lắp trong nhà vệ sinh. Moo Jung-hoo phẩy tờ rơi đang cầm trên tay như một chiếc quạt vì cảm thấy oi bức.
Chúng tôi sẽ loại bỏ bộ phận sinh dục không cần thiết của Omega trong thời gian ngắn nhất.
Tờ giấy mỏng vẫy phành phạch và tạo ra gió.
"Nếu cậu muốn thì tôi có thể đưa cậu vào ngay lập tức mà không cần xét duyệt bằng sự giới thiệu của tôi."
"..."
"Hàng dài những Omega đến đây để bán thân xếp hàng chờ đấy."
Moo Jung-hoo nhìn Wan đang mệt mỏi ngồi bệt xuống và cười toe toét. Anh không có ý xấu. Chỉ là một việc, đó là bảo cậu hãy nắm bắt được vấn đề của mình thôi.