Guide Cấp S Phết Mật Ong - Chương 136

“Cần gì phải nhanh chóng tăng thứ hạng làm gì.”

Hơn nữa, việc cày hầm ngục mà không ngủ có nghĩa là không được guiding đúng cách. Điều đó đồng nghĩa với việc mang nguy cơ bùng phát. Dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng thấy kỳ lạ.

Lúc đó, ánh mắt Yu Jin sáng lên. Cậu ta cười toe toét, chống cằm giữa các ngón tay như một thám tử vừa phá án thành công.

“Tôi hiểu rồi. Andante đang tức điên lên vì Jin Hyo Seop đúng không? Vẫn chưa tìm được Hyo Seop nên mới vậy chứ gì.”

Shin Hae Chang không trả lời có hay không, nhưng Yu Jin chắc chắn rằng Andante chưa tìm thấy Jin Hyo Seop. Nếu không thì đâu đến mức xả giận bằng cách phá hết hầm ngục này đến hầm ngục khác.

Trước đây, tức là khi Andante xông vào Cục An ninh Quốc gia, trông anh ta có vẻ hơi mất trí. Anh ta Gặng hỏi có phải đang giấu Jin Hyo Seop không, bảo phải nói hết những gì biết, đến mức Yu Jin, người tự hào là đã hiểu rõ Andante đủ lâu, cũng phải ngạc nhiên và bối rối.

“Cái gì, cái gì vậy, thằng điên này. Sao lại tìm Hyo Seop ở đây?”

“Chắc chắn là cậu đã ly gián rồi. Tôi sẽ hoãn việc xé xác cậu. đến ngày mai, cậu nên khai hết ra xem cậu đã lảm nhảm cái gì sau lưng tôi. Mấy người Đã gửi em ấy đi đâu rồi. đến giờ camera CCTV cũng không bắt được, có phải các người đã chỉ cho em ấy nơi nào mà tôi không thể bị theo dõi không? Nếu không thì làm sao em ấy biết đường đi bí mật gần đó được.”

Hàng loạt câu hỏi tuôn ra khiến Yu Jin không thể đáp lời, Shin Hae Chang thở dài.

Andante không chịu nổi dù chỉ một giây im lặng, định túm lấy Yu Jin thì Shin Hae Chang đang im lặng tiến tới bảo vệ guide của mình như bảo vệ một kho báu.

“Chúng tôi chưa từng chỉ cho cậu ta. Chúng tôi còn không biết cậu ta đã rời đi.”

“Hay là, Shin Hae Chang, là anh à? Anh đã nói gì với Hyo Seop?”

“Tại sao tôi lại làm như vậy.”

“Rõ ràng là anh thèm khát Hyo Seop. Tôi biết anh tham lam, nhưng không ngờ anh lại không phân biệt được phải trái. Chắc là vì thứ hạng tăng cao và thắng lợi liên tục nên lòng tham đã che mắt anh rồi hả?”

“Andante.”

“Tôi đã bảo anh bảo vệ Jin Hyo Seop, chứ có bảo dùng em ấy làm guide đâu. Ai bảo anh đi nhận guidingtừ guide của tôi.”

Andante như không nghe thấy gì, mắt long lên sòng sọc.

“Nếu không muốn Cục An ninh Quốc gia bị dìm xuống bùn và không thể vực dậy được, thì ngay lập tức khai hết những gì anh biết ra. Nơi Jin Hyo Seop đã rời đi, và cả lý do nữa. Chỉ cần có chút gì đó đáng ngờ thì phải nôn hết ra cho tôi . Nếu dám giấu giếm thì không chỉ phải nôn ra những gì đã nhận mà còn phải nôn cả nội tạng ra nữa đấy.”

Anh đã mất bình tĩnh. Việc Andante tìm kiếm Jin Hyo Seop là chuyện không hiếm thấy trên tin tức, nên người của Cục An ninh Quốc gia đều biết.

Nhưng vì Andante chủ yếu tìm kiếm ở Mỹ nên không ai nghĩ anh  lại quyết tâm đến mức này. Chỉ nghĩ rằng anh có chút khó chịu vì đột nhiên biến mất thôi. Bây giờ nhìn thì có vẻ không phải vậy.

Chính chiếc điện thoại của Shin Hae Chang đã phá vỡ sự căng thẳng tột độ đang diễn ra. Hơn nữa, thật không may, người gọi điện lại là Jin Hyo Seop.

Hôm đó, Yu Jin đã hét lên, hy vọng Jin Hyo Seop không bị bắt, nhưng thành thật mà nói, cậu không nghĩ là có khả năng. Vì Andante đã ước tính được vị trí của Jin Hyo Seop ngay trong cuộc gọi ngắn ngủi mà anh nhận được trong trạng thái kích động. Yujin vừa nghĩ anh  là một kẻ đáng sợ, vừa nghĩ rằng Jin Hyo Seop sắp bị bắt mất thôi. Cậu nghĩ rằng không thể tránh khỏi vì đối tượng là Andante.

Nhưng Jin Hyo Seop, người luôn tỏ ra ngốc nghếch, có lẽ lại có tài trốn chạy thì sao.

“Hừ, có vẻ như Hyo Seop đã trốn thoát thành công rồi. Dù sao thì, tốt thôi. Tất cả đều là tự làm tự chịu. Mấy kẻ không biết guide quan trọng đến mức nào thì phải nếm trải một chút.”

Không chiêu mộ guide mới cho guild, lại còn giữ một partner cho riêng bản thân rồi đi gặp hết người này đến người khác dù đã có guide của riêng mình. Quả nhiên, Andante là một esper có phần thân dưới quá dễ dãi.

Yu Jin thầm thở phào nhẹ nhõm và vui mừng vì không bị dính dáng đến anh ta.

“Giỏi lắm, Jin Hyo Seop! Quả nhiên, không uổng công tôi đã mách cho cậu đủ thứ.”

Dù đi đường nào, miễn đến được Seoul là được. Cậu cảm thấy vui vẻ vì đã cho Andante một vố.

Yu Jin đang nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại và cười thì Shin Hae Chang tiến lại gần. Góc giường lún xuống nặng nề, Shin Hae Chang chống tay xuống bên cạnh Yu Jin đang nằm.

“Yu Jin.”

“Ừm?”

Yu Jin ngước nhìn Shin Hae Chang. Shin Hae Chang luôn có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bây giờ lại càng nghiêm hơn.

“Phải cẩn thận lời nói đấy. Nhất là những lời vừa rồi. Sẽ chuốc lấy tai họa không cần thiết đấy.”

“Ý gì?”

“Việc Andante tìm kiếm Jin Hyo Seop không hề bình thường. Những lời như vừa rồi, kiểu như cậu đồng lõa với việc Jin Hyo Seop trốn thoát ấy… tốt nhất là đừng nói ở đâu cả.”

Nhất định không được để Andante nghe thấy. Nếu không may, sự ám ảnh tìm kiếm Jin Hyo Seop của Andante có thể chuyển hướng thành cơn giận.

Hơn nữa, Yu Jin không biết, nhưng Shin Hae Chang biết. Andante đã tìm thấy Jin Hyo Seop rồi. Chính xác hơn là đã từng tìm thấy. Hôm đó anh ta đã xác định vị trí ngay lập tức, nên không thể nào chưa gặp Jin Hyo Seop được.

“Vậy mà tại sao anh ta vẫn lang thang khắp các hầm ngục?”

Ánh mắt Shin Hae Chang híp lại. Vừa lúc đó, xung quanh trở nên ồn ào vì câu chuyện cổng biến dị xuất hiện ở Hàn Quốc. Hơn nữa, nơi đó lại chính là nơi Jin Hyo Seop đã ở.

“… Chẳng lẽ. Dù vậy, không thể không nghi ngờ.”

Dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chỉ có kết luận là Jin Hyo Seop đã đi vào cổng biến dị đó. Bởi vì Andante dường như đang tìm kiếm thứ gì đó bằng cách càn quét các hầm ngục.

Các cổng tuy khác nhau, nhưng các hầm ngục lại được kết nối hữu cơ với nhau. Bằng chứng là Andante đã vào hầm ngục cấp SS và có thể ra lại được. Vậy thì thứ mà Andante đang tìm kiếm một cách tuyệt vọng kia, chắc chắn là lối vào cổng biến dị đó.

“Nhưng kỳ lạ thật. Tại sao Andante lại chỉ đứng nhìn Jin Hyo Seop rơi vào cổng?”

Có phải là tình huống bắt buộc không. Hay là cổng biến dị độc đáo đến mức đó?

“Cho dù vậy thì việc đi theo vào cứu cũng không khó khăn đến thế chứ… Phải tìm hiểu thêm mới được.”

Dù là lý do gì đi nữa, sự xuất hiện của cổng biến dị mới sẽ là vấn đề lớn vì có điểm đặc biệt lớn. Shin Hae Chang cũng quan tâm đến cổng biến dị hiện tại như các guild khác.

Lúc đó, Yu Jin vẫn đang suy nghĩ và trả lời muộn màng.

“Ừm, tôi cũng muốn nói là có mỗi vài lời thôi thì có gì đáng sợ chứ… Nhưng mà, dù sao thì tôi cũng sẽ cẩn thận thôi. Mỗi ngày tôi sẽ thầm cầu nguyện cho Hyo Seop quên Andante đi và sống tốt. Để cái tên đó sốt ruột chơi cho biết.”

Yu Jin vẫn cười vui vẻ. Đó là nụ cười chỉ có thể nở khi hoàn toàn không biết đến khả năng Jin Hyo Seop đã chết.

Anh có thể nói sự thật cho Yu Jin biết, nhưng Shin Hae Chang đã không làm vậy. Trong khoảng thời gian hai người cùng ở trong guild, mối quan hệ của họ đã trở nên tốt đẹp. Anh nghĩ rằng dù có cố tình đề cập đến suy đoán về cái chết của một người mà Yujin đã trở nên thân thiết thì cũng không có gì tốt đẹp cả. Sau khi kết thúc phán đoán, Shin Hae Chang thản nhiên gật đầu và đứng dậy khỏi giường.

“Vậy nhé. Vậy tôi đi trước đây.”

Yu Jin cũng cuốn chăn quanh người rồi đứng dậy.

“Về nhà à?”

“Không. Có việc ở văn phòng.”

“Văn phòng? Hôm nay là ngày nghỉ mà. Chẳng phải guild được nghỉ hết sao?”

“Không phải việc của guild, mà là có việc bên ngoài.”

“Anh vẫn như xưa nhỉ.”

Yu Jin đã nhiều lần thấy Shin Hae Chang không thể rời tay khỏi công việc ngay cả trong ngày nghỉ, nên cậu không nói gì thêm mà nằm lại lên giường. Sau đó, cậu vẫy tay thay cho lời tiễn biệt.

Shin Hae Chang rời đi, để Yu Jin đang tiếp tục nhìn vào điện thoại di động. Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay, còn 10 phút nữa là đến giờ hẹn với Andante. Bây giờ mà đi thì sẽ đến sớm khoảng 3 phút, nhưng Shin Hae Chang không do dự mà bước đi.

“Có lẽ mình nên đến chờ trước thì hơn.”

Anh ghét việc phải mất thời gian chờ đợi, nhưng anh có cảm giác rằng việc này đáng giá.

Ecuador. Một trong những quốc gia ở Nam Mỹ. Trong đó, ở miền trung, dãy núi Andes có một thành phố nhỏ tên là Baños. Trong quá khứ, có rất nhiều người ghé thăm để tham quan, nhưng giờ thì ngay cả điều đó cũng ít đi, và nó chỉ là một thị trấn nhỏ ở nông thôn.

Tuy nhiên, cảnh quan tuyệt đẹp vẫn còn đó, và vì người ta cũng nhận thức được rằng đây là một khu phố yên bình, nên một số người già muốn trải qua những năm tháng cuối đời một cách lặng lẽ đã đến Baños và bắt đầu làm nông nghiệp. Kết quả là Baños trở thành một thị trấn nhỏ không có giới trẻ, nhưng có nhiều người trên 50 tuổi và có một vài đứa trẻ.

Một người đàn ông trẻ tuổi đã xuất hiện ở Baños sau hàng chục năm. Người đàn ông đột ngột xuất hiện là người phương Đông và không biết tiếng Tây Ban Nha, nhưng đã trở thành người nổi tiếng ở Baños chỉ sau một tuần.

Việc trở thành người nổi tiếng là điều đương nhiên vì đây là nơi hiếm khi có người mới xuất hiện, nhưng có lẽ vì người đàn ông trẻ tuổi, vạm vỡ và đẹp trai nên cậu ta đặc biệt nổi tiếng với bọn trẻ. Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một người nổi tiếng ở một thị trấn nhỏ… Nhưng dù sao thì đối với những đứa trẻ ở Baños, người phương Đông đó còn nổi tiếng hơn cả ca sĩ nổi tiếng thế giới.

“Aish, ra ngoài một chút đi. Không nhìn thấy gì cả.”

“Cậu mới tránh ra ấy. Tại cậu che hết rồi.”

“A, thật đó!”

“Bị phát hiện mất. Mấy đứa im lặng hết đi.”

Các cô bé tụ tập thành từng nhóm hai ba người liếc nhìn nhau rồi lại nhìn về phía trước. Ánh mắt của bọn trẻ hướng về người phương Đông trẻ tuổi đang trở nên nổi tiếng.

Làn da rám nắng và mái tóc đen đặc biệt dày, đôi mắt đen có vẻ hiền lành thì to, đường quai hàm thì sắc sảo. Gương mặt tuy xinh xắn nhưng chiều cao lại nổi bật, bờ vai rộng vừa phải rất quyến rũ. Giống như câu nói sức hút không phân biệt chủng tộc hay giới tính, đó là một vẻ ngoài nổi bật đến mức người ta không nghĩ đến sự phân biệt đối xử.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo