NT9
“Đừng bận tâm.”
Andante phớt lờ, thậm chí không thèm nhìn đồng hồ. Anh dường như muốn tiếp tục những gì đang làm, nhẹ nhàng hôn chóc chóc rồi cúi đầu xuống phía ngực Jin Hyo Seop đang thở dốc lên xuống. Nhưng trước khi nuốt lấy nhũ hoa ửng hồng, động tác của anh dừng lại. Ánh mắt anh lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn về phía trái tim của Jin Hyo Seop.
“Anh…sao lại có…”
Tút– Tút– Tiếng máy móc lại vang lên, cắt ngang lời nói của Andante. Andante vẫn không nhìn đồng hồ, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ phá vỡ bầu không khí. Andante với vẻ mặt kỳ lạ lặng lẽ nhìn Jin Hyo Seop.
Âm thanh không ngừng tiếp diễn rồi tùy ý chuyển thành tiếng báo động. Bíp– Bíp bíp– Âm thanh gấp gáp đó vang lên đúng năm lần, rồi cuộc gọi được kết nối.
-Sao không nghe điện thoại? Đã bảo đừng có bơ đi vì thấy phiền mà.
-Gì vậy. Đi đâu rồi? Alo!
Andante vuốt tóc ra sau, đứng dậy khi nghe thấy giọng nói xa lạ phát ra từ chiếc đồng hồ đeo tay.
“Em nên nghĩ rằng anh bận chứ không phải là thấy phiền.”
-Có ở đó mà không trả lời hả? Thật là hết nói. Với lại, những việc quan trọng trong guild đều là em làm hết, còn anh thì toàn nghỉ ngơi, bận cái nỗi gì. Chó đi ngang qua cũng cười cho đấy. Ự Ự, kiểu vậy đó.
“Ha.”
Andante thở dài. Nhưng giọng nói phát ra từ trong đồng hồ không hề nao núng. Ngược lại, nó còn tặc lưỡi ra vẻ không thể nào tin được. Dù nhìn kiểu gì thì đó cũng là một phản ứng khác biệt so với những thành viên guild khác.
-Đừng tỏ ra khó chịu thế, anh. Em biết hết là anh cố tình làm vậy để trốn việc mà. Không thể nào qua mắt được em đâu.
Lúc này Jin Hyo Seop mới hoàn toàn tỉnh táo.
‘Anh trai?’
Một nhân vật được cho là thành viên của guild LEOM. Vậy mà đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này. Thêm vào đó còn cả cách gọi anh trai nữa. Đủ để nhận ra người đang gọi là ai.
‘Guide Ano…’
Jin Hyo Seop bất giác nín thở.
“Chỉ là anh đang tự kiềm chế trước khi thăng cấp thôi chứ nghỉ ngơi cái gì. Dù sao thì gọi điện làm gì? Anh bận.”
-Bận gì chứ. Chẳng lẽ là chuẩn bị qua đêm với Guide đáng ngờ mà Koda đã nói đến à?
“Tin đồn đúng là lan nhanh như chó chạy ngoài đồng .”
-Đương nhiên rồi. Trong guild làm gì có chuyện gì mà em không biết.
Andante tặc lưỡi với vẻ mặt khó chịu. Dù chỉ là một cuộc đối thoại ngắn ngủi, nhưng có cảm giác như Andante đang bị lép vế trong cuộc tranh cãi này. Jin Hyo Seop cảm thấy kỳ lạ và lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
-Rốt cuộc là gì vậy? Ai mà thế. Một người vốn dĩ không hề hứng thú với Guide bỗng nhiên lại nói sẽ giữ một người trong guild, từ lúc đó em đã thấy kỳ lạ rồi, nhưng như thế này thì em càng tò mò hơn đấy.
“Thôi đi, chuyện vô bổ thì để sau đi.”
-Chuyện vô bổ á. Sao lại thế được.
“Lý do mà em phải gọi điện thoại khẩn cấp là gì? Nói lý do đó ra trước đi.”
-À, đúng rồi. Chết thật.
Ano bỏ ngang việc truy hỏi Andante và bắt đầu vào chủ đề chính.
-Hiện tượng kỳ lạ liên quan đến hầm ngục mà anh bảo em điều tra ấy. Cuối cùng em cũng tìm ra rồi. Quả nhiên là đúng như chúng ta nghĩ. Là do ảnh hưởng đó mà ra.
Vẻ mặt của Andante thay đổi ngay lập tức.
“Thời điểm nào?”
-Em không thể chắc chắn, nhưng có vẻ là khoảng một tháng nữa. Chỉ cần một tuần nữa thôi, có lẽ các guild trên toàn thế giới sẽ nhận ra dấu hiệu đó.
Có lẽ vì muốn tập trung vào cuộc gọi nên anh lùi người hoàn toàn về phía sau. Áp lực tự nhiên giảm đi, Jin Hyo Seop vội vàng kéo áo xuống.
“Vậy thì phải nhanh chóng điều chỉnh cấp bậc trong khoảng thời gian đó. Nếu muốn dẫn đầu.”
-Quả nhiên là anh định tham gia vào à?
“Còn phải nói.”
-Hừm. Lần này có vẻ hơi nguy hiểm đấy.
“Rảnh rỗi sinh nông nổi mà lo lắng.”
Andante bật cười trước giọng nói lo lắng của Ano. Không hề có chút sợ hãi nào. Ngược lại, một sự phấn khích khác với lúc nãy trào dâng. Ano cũng cảm nhận được sự hưng phấn đó, thả lỏng và cười.
-Thì đúng là vậy. Chẳng có gì vô ích hơn việc lo lắng cho anh cả.
Mặc dù toàn là những lời nói vòng vo, nhưng Jin Hyo Seop hiểu hết ý nghĩa của chúng. Chắc chắn là có liên quan đến hầm ngục cấp SS.
-Dù sao thì em cũng hiểu ý anh rồi. Em sẽ sắp xếp thông tin thêm một chút rồi tham gia vào. Chắc là mất khoảng một tháng nữa, anh có ổn không?
“Đương nhiên rồi.”
Andante tiếp tục nói, vừa nói vừa nhìn Jin Hyo Seop đang chỉnh lại trang phục xộc xệch.
“Cứ từ từ giải quyết rồi quay về. Muộn bao nhiêu cũng được.”
-Sao em cứ cảm thấy những lời này có ý đồ đen tối thế nhỉ… À, đúng rồi. Em còn một chuyện nữa muốn báo.
Âm thanh lạo xạo của việc lấy đồ lẫn vào giọng nói của Ano.
-Cái chuyện mà hôm trước anh bảo em thông qua Koda để điều tra ấy. Em tìm thấy rồi.
“Gửi ảnh qua đi.”
-Ừ. Chờ em chút.
Một lát sau, một hologram được chiếu lên trên chiếc đồng hồ của Andante.
-Xem đi này.
Đó chỉ là một bông hoa hướng dương trông bình thường. Nhưng nó dần sáng lên rồi từ từ biến thành thủy tinh bắt đầu từ những cánh hoa bên ngoài. Jin Hyo Seop hít một hơi thật sâu trước cảnh tượng quen thuộc.
‘Cái này… Chẳng lẽ anh ấy đã nhớ những lời mình nói trước đây và tìm hiểu về loài hoa này?’
Ánh mắt của Jin Hyo Seop lấp lánh trước phản ứng của andante .
“Ano. Cái mà em vừa gửi, đây là cái tìm thấy trong hầm ngục à?”
-Vâng. Đúng vậy. Bỗng dưng chỉ có mỗi cái này ở bên trong phòng boss thôi. Nhưng em không biết nó có năng lực gì. Em không cảm nhận được gì cả.
“Ra là vậy……”
Andante nhìn bông hoa rồi lại nhìn Jin Hyo Seop đang kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác chỉ nhìn chằm chằm vào bông hoa như thể không cảm nhận được ánh mắt của anh, anh đã biết mà không cần phải hỏi. Đây chính là bông hoa mà cậu đã nói.
Sau đó không thấy anh nói gì, Ano có vẻ nghi hoặc nên gọi Andante và hỏi lại lần nữa.
-Chắc chắn là cái anh đang tìm chứ?
-Ừ. Có vẻ là đúng rồi.
-Em biết rồi. Vậy em sẽ gửi qua thông qua một thành viên guild nào đó có thời gian rảnh sau nhé. Chắc là chỉ cần đợi khoảng hai ngày thôi.
“Không. Gửi ngay bây giờ đi.”
-Hả? Ngay bây giờ à?
Andante kiên quyết nói, không rời mắt khỏi Jin Hyo Seop.
“Đúng vậy. Để có thể nhận được ngay lập tức.”
-Không phải là khó, nhưng mà…… Hừm. Thôi được rồi. Em sẽ gửi qua thông qua Felix. Chắc là không lâu đâu.
“Ừ.”
Cuộc gọi kết thúc và ánh sáng từ đồng hồ đeo tay giảm đi. Jin Hyo Seop nhận ra ánh mắt của Andante, nhưng không thể nào kiểm soát được biểu cảm. Bởi vì bông hoa mà cậu đã thấy bằng hologram cứ lởn vởn trước mắt cậu.
‘Hoàn toàn giống nhau.’
Bông hoa thủy tinh tìm thấy trong hầm ngục. Trong số vô vàn các loài hoa, lại đúng là hoa hướng dương. Thậm chí cả cái gai nhọn hoắt cũng giống hệt.
‘Chắc chắn là bông hoa mình nhận được trước khi xuyên đến đây.’
Nước bọt khô khốc tự động nuốt xuống. Dù đã kể lại những gì mình biết trước đó, sao anh có thể tìm thấy nhanh như vậy chứ. Nhưng lý do lớn nhất khiến Jin Hyo Seop kinh ngạc là việc bông hoa đó đang tồn tại ở hiện tại, ở quá khứ này.
‘Rốt cuộc làm sao mà cái thứ đó lại có ở quá khứ được chứ?’
Bông hoa tìm thấy trong hầm ngục sẽ xuất hiện ở tương lai. Cậu chưa từng nghe nói đến việc có những vật phẩm tương tự đã tồn tại từ trước. Vậy làm sao mà một vật phẩm giống hệt như vậy có thể tồn tại được chứ.
‘Chẳng lẽ nơi này thực sự là quá khứ…… Thật chứ?’
Đầu óc cậu trở nên rối bời. Sự hỗn loạn gia tăng do suy nghĩ rằng nếu nơi này là quá khứ thì không thể nào có chuyện bông hoa đó tồn tại được. Nhưng đồng thời, cậu cũng có cảm giác như mình đã tìm thấy manh mối cho vấn đề mà mình đã bế tắc bấy lâu nay.
Bông hoa hướng dương vốn chỉ trông bình thường biến thành thủy tinh, máu bị hút vào bên trong và Jin Hyo Seop đã xuyên đến quá khứ. Nếu đó đúng là cùng một vật phẩm, thì có nghĩa là bông hoa thủy tinh đóng vai trò là cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Jin Hyo Seop nhớ lại cảm giác mà cậu đã trải qua trước khi trở về quá khứ.
‘Có lẽ nếu mình nắm lấy nó, mình có thể quay trở lại hiện tại.’
Tuy nhiên, việc nắm lấy bông hoa có vẻ sẽ không suôn sẻ. Bởi vì cậu đã nói rằng mình đến đây thông qua bông hoa thủy tinh, nên Andante biết sự thật rằng bông hoa đó có thể là một cổng dịch chuyển. Tức là, anh sẽ không dễ dàng đưa vật phẩm đó cho cậu.
‘…… Lẽ ra mình không nên nói sự thật.’
Một chút hối hận trào dâng, nhưng Jin Hyo Seop lắc đầu. Nếu cậu không nói sự thật thì anh đã không tìm bông hoa thủy tinh, và như vậy thì Jin Hyo Seop thậm chí còn không có được manh mối nào.
‘Tình hình không tệ. Điều còn lại là phải nhận lại vật phẩm từ anh ấy.’
Jin Hyo Seop liếc nhìn Andante trước mắt. Khi chạm mắt với ánh nhìn chăm chú của anh, miệng cậu bỗng dưng khô khốc. Sau một hồi im lặng, Jin Hyo Seop thận trọng mở lời.
“Andan…… Không, Owen Esper.”
Anh khẽ hất cằm ra hiệu bảo cậu nói. Có cảm giác như mọi thứ trong đầu cậu đều bị phơi bày ra hết, Jin Hyo Seop nuốt nước bọt một lần nữa rồi mở đầu.
“Tại sao anh lại tìm bông hoa thủy tinh?”
“Tôi định moi móc quá khứ của anh, nhưng khó hơn tôi nghĩ nhiều. Nên tôi nghĩ là sẽ lần ngược lại từ chỗ mà anh đã nói đầu tiên. Thật lòng mà nói thì tôi nghĩ là anh nói dối, nhưng…… Hừm.”
Andante nhún vai.
“Có vẻ như việc anh có thể xâm nhập hệ thống bảo mật mà không để lại dấu vết là nhờ bông hoa đó không phải là nói dối.”
“Vâng. Đó là sự thật.”
“Ừ, nếu có thể xâm nhập hệ thống bảo mật của chúng tôi mà không để lại dấu vết thì đúng là một vật phẩm không tồi. Nhìn anh nắm giữ vật phẩm đó thì có vẻ như có một Esper khá tài năng ở bên cạnh anh.”
“Giờ thì tôi bắt đầu hiểu tại sao anh lại từ chối lời đề nghị làm partner của thành viên guild chúng tôi rồi đấy. Nếu có một người có khả năng lấy được vật phẩm đó thì chắc chắn là người đó phải có năng lực rồi. Một người như thế mà không biết giá trị của anh rồi gửi anh đến đây thì không có lý nào, nên tình hình hiện tại chắc là không nằm trong ý định của người đó.”
Andante nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, dùng đầu ngón tay vuốt cằm rồi lẩm bẩm.
“Hoặc là người đó không nắm rõ được năng lực của vật phẩm, hoặc là anh vô tình chạm vào vật phẩm. Có thể xem xét theo một trong hai khả năng này. Nhưng không có lý nào mà lại để một vật phẩm như thế ở một nơi mà người ta có thể vô tình chạm vào…… Khả năng thứ nhất cao hơn.”