Guide Cấp S Phết Mật Ong - Chương 212

Ngoại truyện 10

Chỉ bằng việc tìm thấy bông hoa, Andante đã nắm bắt chính xác tình hình. Xem như anh đã xua tan được mọi nghi ngờ. Nhưng biểu cảm của Andante lại càng thêm phần hứng thú so với ban đầu.

“Thật sự là định mệnh chăng?”

Jin Hyoseop chớp mắt, đây là lần thứ hai cậu nghe thấy từ “định mệnh” chỉ trong một ngày. Andante chống cằm, chăm chú quan sát Jin Hyoseop.

“Nick đã nói rồi mà. Những mối nhân duyên trùng hợp như thế này hiếm lắm. Nhưng có vẻ như tôi hợp với anh hơn cậu ta nhiều.”

“À…”

Jin Hyoseop cũng đồng ý với điều đó. Trên toàn thế giới, chỉ có hai người họ ngửi được mùi hương của nhau. Nếu thật sự có định mệnh, thì chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để hai người gắn kết với nhau rồi. Những điều như người Mỹ gốc Hàn mà Czerny nói, hay độ tuổi tương đồng, hoặc tính cách phù hợp, đều không thể so sánh được.

Những người có nhiều điểm chung bị thu hút lẫn nhau như nam châm. Có lẽ câu đó được dùng để chỉ Jin Hyoseop và Andante.

“Thật là… Tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ nói ra từ ‘định mệnh’, nhưng đúng là chưa trải qua thì không biết được.”

Khoảnh khắc Andante khẽ cười, tim Jin Hyoseop lỡ nhịp. Dù tuổi tác thế nào đi nữa, anh vẫn là một người ‘gây hại’ cho tim. Bất cứ lúc nào, bất cứ khoảnh khắc nào, chỉ cần đối diện với anh, người ta cũng có thể yêu anh.

“Vậy, anh đoán là nếu nắm lấy cánh cổng dịch chuyển kia thì sẽ có thể trở về nơi anh vốn thuộc về sao?”

“À… Vâng, tôi…”

“Nhưng điều đó cũng không tệ. anh có thể trở về với partner của mình cũng tốt.”

“…. Dạ?”

Jin Hyoseop bối rối. Vừa mới nói có lẽ là định mệnh, vậy mà lại thản nhiên nói cậu có thể trở về với đối tác ban đầu. Chẳng lẽ những gì anh nghĩ là định mệnh không phải là thật lòng? Hay là những lời vừa rồi không phải là thật lòng? Cậu hoang mang.

“Tôi tò mò muốn biết partner của anh là loại người nào.”

Ánh mắt anh hướng về chiếc vòng bạc trên tay Jin Hyoseop.

‘À, thì ra anh ấy nghĩ rằng có cái này thì dù mình đi đâu cũng có thể tìm ra vị trí của mình…’

Anh tin vào thiết bị theo dõi và không ngăn cản dù đã nắm được ý định của Jin Hyoseop. Anh nghĩ rằng dù bây giờ Jin Hyoseop có đến chỗ partner của mình, anh vẫn có thể tìm được.

Cậu luôn tin vào điều đó. Cho dù là Andante,thì cũng khó mà biết được Jin Hyoseop đến từ tương lai. Không, thậm chí nếu cậu nói sự thật, người ta cũng sẽ không tin. Vì đó là một chuyện phi lý.

‘Nhưng dù sao cũng may mắn. Có vẻ như mình sẽ nhận được hoa thủy tinh, khác với những gì mình lo lắng.’

Khi nỗi lo lớn nhất được giải tỏa phần nào, Jin Hyoseop cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu  thả lỏng cơ thể và lẩm bẩm.

“Nếu gặp được partner của tôi, anh sẽ ngạc nhiên đấy.”

“Chà, tôi không nghĩ hắn ta là một kẻ vĩ đại đến mức khiến tôi phải ngạc nhiên đâu.”

Andante nhún vai nói. Có vẻ như anh đã mất hứng, anh tựa lưng vào ghế sofa, định bụng chờ Felix, tức là Flat mang đồ đến. Jin Hyoseop nhìn anh và thầm khẳng định.

“Không đâu. Anh sẽ ngạc nhiên đấy. Chắc chắn là vậy.”

Nếu anh biết đối phương là chính mình trong tương lai, thì dù là Andante cũng không thể không ngạc nhiên. Tưởng tượng đến khoảnh khắc đó, khóe miệng Jin Hyoseop bất giác cong lên. Cậu  cố gắng kìm nén nụ cười đang chực trào ra và thả lỏng vai.

Mùi hương bao quanh dần tan biến. Suýt chút nữa cậu đã bị mùi hương của Andante khi còn trẻ mê hoặc, may mà cậu có thể trở về như thế này. Nếu có chuyện gì xảy ra, khi trở lại hiện tại chắc chắn cậu sẽ cảm thấy kỳ lạ lắm.

Tích tắc – tích tắc – tiếng đồng hồ cơ vang lên trong không gian. Andante khẽ lắc cổ tay theo nhịp điệu đó. Jin Hyoseop cũng xoa xoa móng tay, chờ đợi bông hoa sắp đến.

Thời gian trôi qua, những suy nghĩ vẩn vơ lại ùa về. Hình ảnh Andante khi còn trẻ, bầu không khí của hội LEOM thời đó… Nếu không bối rối, có lẽ cậu đã có thể quan sát kỹ hơn. Điều đó khiến cậu có chút tiếc nuối.

‘Giá mà mình được gặp cả guide Ano…’

Cậu  nghe nói em trai của Andante là một guide tốt bụng và dũng cảm nổi tiếng. cậu tò mò không biết cảm giác khi gặp cậu ấy sẽ như thế nào. Thật đáng tiếc khi cậu đến quá khứ mà không được gặp cậu ấy. Bởi vì hiện tại, khi trở về quá khứ là khoảnh khắc duy nhất cậu có thể gặp cậu ấy.

‘… Khoan đã.’

Lúc đó, một giả định bất chợt lóe lên trong đầu cậu.

‘Nếu đây thực sự là quá khứ, chẳng phải mình có thể thay đổi tương lai sao?’

Vì hầm ngục cấp SS vẫn chưa xuất hiện, nếu bây giờ cậu nói về thông tin về hầm ngục hoặc tương lai của Ano, rất nhiều điều có thể thay đổi. Ví dụ, Ano sẽ không đến hầm ngục và không chết. Như vậy, tương lai có thể thay đổi, gia đình mà Andante yêu quý sẽ không phải chết.

Khi nhận ra điều mà cậu chưa từng nghĩ đến, tim cậu bắt đầu đập mạnh hơn. Cậu  nên vui mừng vì đó là vì Andante, nhưng biểu cảm của cậu lại không hề tươi tỉnh mà đôi mắt lại dao động dữ dội. Vì một nỗi bất an khác lại trỗi dậy.

Cái chết của Ano. Chỉ cần sự thật đó biến mất thôi, tương lai sẽ thay đổi rất nhiều. Andante sẽ phá giải hầm ngục cấp SS, và hội LEOM sẽ duy trì vị thế là hội hàng đầu trên thực tế. Họ sẽ không trở thành onaip, và Andante cũng sẽ không rơi vào bóng tối.

‘Vậy thì đương nhiên, tình huống mình gặp được anh ấy cũng sẽ biến mất. Nhân duyên sẽ không thành lập.’

Jin Hyoseop cắn chặt môi run rẩy. Mạng sống của Ano và nhân duyên của hai người. cậu phải chọn một trong hai. Nếu chọn cái trước, Jin Hyoseop sẽ giữ những kỷ niệm với Andante một mình, còn nếu chọn cái sau,cậu sẽ phải áy náy với Andante cả đời.

“Phải làm sao đây…”

Đột nhiên, biểu cảm của Jin Hyoseop trở nên tồi tệ, Andante tinh ý nhận ra và tiến lại gần cậu.

“Sao tự nhiên anh lại như vậy?”

“Không, không có gì đâu ạ.”

“Không có gì không phải là không có gì.”

“Không. Thật sự, không có gì…”

Sợ bị phát hiện ra lòng ích kỷ, Jin Hyoseop không nói nên lời và cúi gằm mặt.

“Sao lại thế?”

Andante giữ lấy cằm Jin Hyoseop và nâng lên. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cậu  đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng có vẻ như anh đã cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, và anh cau mày.

“Sao tự nhiên anh lại có biểu cảm đó?”

“…. Tôi đang có biểu cảm gì vậy ạ?”

Cậu thật sự không biết nên mới hỏi. Jin Hyoseop đã cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm để không lộ ra,

Andante nhìn chằm chằm Jin Hyoseop như thể phát hiện ra một vấn đề khó khăn, rồi lẩm bẩm.

“Biểu cảm như sắp khóc.”

À. Ra là biểu cảm như sắp khóc. Thông qua anh, Jin Hyoseop nhận ra rằng nỗi sợ hãi của mình đã biến thành nỗi buồn từ lúc nào không hay. Có lẽ là vì câu trả lời đã được định sẵn.

Ngay từ đầu, việc có nên truyền đạt những lời có thể thay đổi tương lai hay không là điều không cần phải băn khoăn. Câu trả lời đã có, và Jin Hyoseop không phải là loại người sẽ từ bỏ khả năng cứu Ano vì lợi ích của bản thân.

“Ngốc thật. Đã không cần phải lo lắng rồi…”

Việc cậu làm là xóa bỏ 10 năm đau khổ của Andante. Cậu không thể để Andante phải lặp lại nỗi đau đó chỉ vì cậu muốn. Nhưng cậu cũng không thể che giấu được nỗi buồn khi sự thật về một tương lai hạnh phúc với Andante có thể biến mất.

Mặt khác, Andantekhông hề hay biết về những suy nghĩ của Jin Hyoseop, lại có vẻ mặt phức tạp.

“Sao tự nhiên lại buồn vậy? Sắp được trở về với partner của anh rồi mà. Dù có thiết bị theo dõi, dù sao thì cũng là chuyện tốt đúng không?”

“…. Vâng.”

“Vậy sao lại thế?”

“Có lẽ… vì tôi thích anh quá nhiều.”

“Tôi không hiểu ý anh.”

Andante cau mày, có vẻ như anh không thích câu trả lời mơ hồ như chơi giải đố. Nhưng Jin Hyoseop không nói thêm gì nữa mà quay mặt ra ngoài cửa sổ, nơi mưa đang rơi tí tách.

“Mưa… mưa lớn quá.”

Giọng nói của cậu nghe thật chua xót, ngay cả khi chính cậu nghe thấy. Khoảnh khắc Andante với vẻ mặt kỳ lạ định hỏi thêm điều gì đó, một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ, và ai đó gõ cửa.

“Ting tong. Dịch vụ chuyển phát nhanh đến ạ.”

Ánh mắt của Andante cũng hướng về phía cửa sổ, và anh nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Chỉ có hai người thôi à. Hai người không làm gì mờ ám đấy chứ?”

Flat cười khúc khích, bỏ qua cánh cửa đàng hoàng và cố tình mở cửa sổ bước vào. Cậu ta run rẩy mái tóc ướt sũng vì mưa, rồi lấy ra một thứ gì đó từ trong ngực. Thứ đang lung lay trên đầu ngón tay cậu ta là một bông hướng dương đẫm nước.

“Đội trưởng nói phải nhận cái này ngay lập tức đúng không? Thằng nhóc Ano, đang bận chết bỏ trong hầm ngục mà còn gọi tôi đến sai vặt, tôi có phải là chó đâu mà chạy hết chỗ này đến chỗ kia… Aish, càng nghĩ càng tức.”

Cậu ta chu môi lèm bèm. Mặc kệ cậu ta, ánh mắt của Andante lại dán chặt vào Jin Hyoseop. Hành động của Flat không phù hợp với việc cậu ta nói phải mang đến ngay lập tức, cậu ta không thể không có vẻ mặt khó chịu hơn.

“Đồ cần tìm đến rồi mà không thèm nhìn lại à. Không phải cái này cần gấp lắm sao?”

“… Ừ. Cần.”

“Vậy thì mau cầm lấy đi.”

Flat vẩy bông hoa khiến những giọt nước bắn ra xung quanh. Lúc đó, Andante mới rời mắt khỏi Jin Hyoseop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo