Ngoại truyện đặc biệt 21
Lý do Jin Hyo Seop luôn tránh ở nhà riêng chỉ có hai người với Andante là vì một khi đã bắt đầu thì chỉ có ăn xong làm tình, làm tình xong ăn, tắm xong làm tình, làm tình xong chỉ ngủ. Dù có là người cuồng tình dục đến đâu thì cũng không làm đến mức này, nhưng anhthật sự là quá mức.
Nhưng lần này thì không còn cách nào khác. Vì Andante không thể ra ngoài được. Anh ấy chỉ có thể ở nhà hoặc ở guild, mà người của guild lại cứ chế giễu Andante như vậy. Nếu không muốn gây chuyện thì chỉ có ở nhà thôi.
Tất nhiên... Nếu trong lòng Hyo Seop không hề có một chút suy nghĩ rằng mình có thể xoay sở được với Andante nhỏ bé thì đó sẽ là nói dối. Nhưng Hyo Seop thề rằng chưa từng, dù chỉ một lần, nghĩ đến việc đè Andante ra hay làm gì đó tương tự. Thậm chí, Andante bây giờ còn nhỏ hơn Hyo Seop rất nhiều.
"em không phải là loại người vô liêm sỉ đó."
"Hừm, vậy sao?"
Ánh mắt Andante hẹp lại. Vẻ mặt cau có của anh vừa nãy đã giãn ra. Chỉ là khóe miệng cong lên đầy thích thú kia không phải là một điềm báo tốt lành gì cho cam.
"Tốt thôi. Về nhà nào. Hai tên Czerny và Flat kia sau này khi anh trở lại như cũ rồi xử đẹp sau cũng được."
"Dạ."
Czerny và Flat dường như đã tỉnh táo lại và lộ vẻ bối rối từ phía sau. Bắt đầu từ "Không phải vậy đâu, đội trưởng..." cho đến "Flat đáng ghét mà?" và "Không, cái tên Czerny kia mới đáng ghét hơn đấy". Trách nhiệm bắt đầu bị đùn đẩy, nhưng Andante không thèm để ý.
Hyo Seop âm thầm cầu nguyện cho vận may của họ.
-----------------
"em chỉ có mấy bộ đồ nhỏ thế này, Anh mặc tạm có được không ạ?"
"Không sao."
trong tủ quần áo của andante không có lấy một bộ vừa vặn, cuối cùng anh đã nhận lấy một chiếc áo sơ mi của Hyo Seop và khoác lên người. Nhưng ngay cả như vậy, chiếc áo vẫn còn quá rộng so với Andante nhỏ bé, một bên vai hơi trễ xuống, lỏng lẻo.
'......Đáng yêu quá đi.'
Hyo Seop không dám thốt ra vì sợ Andante sẽ nổi giận, nhưng Andante bây giờ thực sự rất đáng yêu. Vốn dĩ Andante đã có khuôn mặt xinh đẹp rồi, nhưng vì khí thế sắc bén nên người ta thường có ấn tượng rằng anh rất lạnh lùng. Nhưng dáng vẻ trẻ con với má phúng phính thì đáng yêu và xinh xắn hơn bất kỳ diễn viên nhí nào trên TV.
'Muốn ôm chặt rồi cắn cho một cái quá.'
Đặc biệt, nếu cắn và dụi vào má Andante, chắc hẳn mùi sữa bột đặc trưng của trẻ con sẽ vương vấn nơi đầu mũi.
"Em nhìn anh với vẻ mặt như sắp chảy cả nước dãi ra thế kia là đang nghĩ gì vậy hả? Chẳng lẽ..."
"K, không có nghĩ gì bậy bạ hết ạ."
"Anh có nói là em đang nghĩ bậy đâu?"
Andante lườm Hyo Seop rồi kéo chiếc áo sơ mi đang tuột xuống. Hành động của Andante cứ như thể Hyo Seop đã có hành vi quấy rối bằng ánh mắt vậy. (*cười chớt t)
Ngay cả lúc thế này mà Andante cũng còn đùa được. Như vậy thì chẳng phải Hyo Seop đã thực sự có những suy nghĩ kỳ lạ về Andante rồi sao? Dù vẻ ngoài có trẻ con đi chăng nữa thì Andante vẫn là Andante. Tâm hồn anh không hề trẻ lại, nên Hyo Seop phải tỉnh táo lên mới được.
"Mà này, Hyoseop."
Khi Hyo Seop đang tự nhủ với lòng mình thì Andante tiến lại gần và ngước nhìn Hyo Seop với vẻ ngây thơ như một đứa trẻ.
"Thật ra thì với anh, nếu là em thì em làm cái gì anh cũng thích hết."
"......Dạ?"
Rốt cuộc là Andante đang nói cái gì vậy? Khi Hyo Seop còn đang ngơ ngác cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói thì Andante tiến lại gần thêm một bước nữa. Andante nhỏ bé và đáng yêu, chỉ cao đến ngực Hyo Seop, khẽ nắm lấy vạt áo của cậu.
"Nếu là em thì anh cũng không ngại để em đè đâu. Vì là Hyoseop mà."
"Đ,,... đừng có nói mấy lời như vậy..."
"Sao vậy. Không phải em nhìn Andante bé nhỏ với vẻ mặt như muốn nuốt chửng hay sao? Anh không biết em lại có sở thích như vậy, nhưng vì anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em nên anh có thể hiểu được."
Mặc dù lời nói mang tính chất trêu chọc, nhưng vẻ mặt của Andante lại nghiêm túc.
"Sao hả?"
Một lời đề nghị đầy ẩn ý. Andante khéo léo lay động trái tim Hyo Seop và dụ dỗ cậu. Nhìn thấy bàn tay đang vươn lên cổ mình, Hyo Seop cau mày rồi nắm chặt lấy cổ tay Andante.
"Không được đâu ạ!"
"......Hả?"
"Anh đang nói cái gì vậy với cơ thể của một đứa trẻ vậy ạ? Dù tâm hồn Anh có là người lớn đi chăng nữa thì cũng không được phép nói những lời như vậy đâu ạ."
"Cho dù cơ thể anh có trẻ lại thì tâm hồn anh vẫn là người lớn...-"
"Dù vậy cũng không được ạ. Anh định biến em thành một tên rác rưởi ham muốn trẻ con sao?"
Trước thái độ cứng rắn của Hyo Seop, môi dưới của Andante bĩu ra.
"Anh cứ tưởng là không cần mấy cái đạo đức giả đó chứ."
"Cái này thì nhất định phải có."
Phải có chứ. Cho dù đối phương có là Andante thì cũng tuyệt đối không được phép. Tuyệt đối. Hyo Seop kiên quyết cài hết cúc áo sơ mi của Andante bé lên đến tận cổ. Andante tiếc nuối tặc lưỡi.
"Hừm. Tiếc thật. Anh muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của em mà."
"......Tuyệt đối không được đâu ạ."
Quả nhiên. Andante nói là không ngại bị Hyo Seop đè, nhưng thực chất là Annh muốn cậu đè anh khi anh trở nên nhỏ bé và anh đã nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu. Hyo Seop nhanh chóng chuyển chủ đề để Andante không có cơ hội giở trò.
"Vì không biết anh sẽ ở trong hình dạng này đến bao giờ, nên em nghĩ chúng ta nên đi mua quần áo. Chúng ta nên đo kích cỡ rồi đặt hàng trên mạng thì hơn sao ạ?"
"Thôi đi. Cứ trực tiếp đến đó rồi mua mấy bộ vừa vặn là được. Nếu ở nhà lâu thì đằng nào cũng phải mua đồ ăn nữa mà."
"Không phải sẽ rắc rối nếu người ta thấy anh biến thành thế này sao ạ?"
"Nếu người ta biết bộ dạng của anh thành ra thế này thì mới rắc rối. Mà thôi... Chứ ai lại nghĩ anh bây giờ là hội trưởng của onaip chứ?"
Andante dùng cả hai tay túm lấy vạt áo thùng thình và kéo sang hai bên. Thật ra, ngoài màu tóc ra thì vì Andante bé trở nên quá đáng yêu nên khó mà liên hệ với Andante ban đầu được.
"Vậy nên đi đến mấy trung tâm thương mại một cách thoải mái cũng được."
"Nếu vậy thì... Vâng. Em hiểu rồi ạ. Chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại gần đây nhất. Vừa mua quần áo vừa mua đồ ăn luôn ạ."
Thế là hai người rời khỏi nhà và đi xuống bãi đậu xe.
"Lâu lắm rồi chúng ta không lái xe dạo phố nhỉ? Mua đồ cần thiết xong rồi chúng ta đi ngắm biển cũng được. Đến chỗ nào vắng người ấy."
"Tuyệt vời ạ. Nhưng... trước tiên thì chìa khóa xe đưa cho em đi ạ."
"Hửm?"
Andante đã quen thuộc đứng trước ghế lái nhìn Hyo Seop. Anh định hỏi lý do, nhưng sau đó nhận ra tình trạng hiện tại của mình và khẽ kêu lên.
"......Quả nhiên, lẽ ra anh phải ướp xác cái con quái vật kia mới đúng."
Andante càu nhàu rồi đưa chìa khóa cho Hyo Seop và ngồi phịch xuống ghế phụ. Hyo Seop từ từ lái xe. Cảm giác khác lạ so với mọi ngày mang đến cho cậu một sự tươi mới kỳ lạ.
Một lát sau, họ đến trung tâm thương mại gần đó. Để tìm quần áo thay thế cho những bộ đồ thùng thình, họ đi thẳng đến cửa hàng quần áo, và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ.
Vốn dĩ chuyện bị chú ý đến mức này vẫn luôn xảy ra. Bởi vì Andante và Hyo Seop đều rất nổi tiếng, nên dù đi đâu họ cũng thu hút sự chú ý. Vì đã quen rồi nên cả hai đều không đặc biệt để tâm, nhưng lần này thì có hơi khác một chút.
"Anh có ổn không ạ?"
"Ổn cái gì?"
"Vì em mà mọi người nhìn Anh nhiều quá."
"Anh bảo là ổn mà. Chẳng ai nhận ra Anh đâu."
Đúng là vậy, nhưng Hyo Seop chỉ lo lắng rằng việc thu hút quá nhiều sự chú ý sẽ gây ra những tin đồn kỳ lạ. Khi Hyo Seop ngập ngừng, Andante ngước lên nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.
"Quan trọng hơn là, em có ổn không đó?"
"Ổn cái gì cơ ạ?"
"Em dắt anh đi quanh cửa hàng rồi mua cái này cái kia, không thấy kỳ lạ sao?"
Không có gì kỳ lạ cả. Khi Hyo Seop còn đang chớp mắt ngơ ngác thì Andante lại có một vẻ mặt kỳ lạ. Anh đảo mắt nhìn xung quanh rồi liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay Hyo Seop.
"Hừm. Nếu có tin đồn kỳ lạ thì anh lại thấy thích đó. Vì như vậy sẽ bớt phiền phức."
"Dạ?"
"Nhân tiện mua nhiều một chút luôn nhé?"
Andante cười rạng rỡ và nắm chặt tay Hyo Seop hơn nữa. Giống như mọi ngày, các ngón tay của họ đan vào nhau một cách âu yếm.
"Dạ vâng...... Vậy, để em xem kích cỡ của anh, anh mặc thử cái nào đó xem sao ạ?"
"Ừ. Em chọn cho anh đi."
"Em hiểu rồi ạ."
Hyo Seop dồn hết tâm huyết vào việc chọn đồ hơn cả khi chọn đồ cho mình. Rồi một lúc sau, Hyo Seop chọn được một bộ và đưa cho Andante. Hyo Seop cứ nghĩ Andante sẽ bảo mình mua đại một cái gì đó, nhưng ngoài dự kiến, Andante ngoan ngoãn mặc đồ rồi bước ra.
"Hyoseopp à, anh mặc xong rồi nè."
"Oa......"
Hyo Seop không khỏi thốt lên trước dáng vẻ trẻ con của Andante, khác hẳn so với mọi ngày.
"Thật sự rất đáng yêu- à không, rất hợp với anh ạ."
"Vậy hả?"
"Vâng. Thật sự, thật sự rất hợp ạ."
Andante thường mặc vest hoặc những bộ đồ chỉnh tề. Nhưng dù sao thì bây giờ anh đang ở trong hình dạng trẻ con, nên Hyo Seop nghĩ những bộ đồ như vậy sẽ không hợp, vì vậy cậuđã chọn đồ thường ngày, và không ngờ là nó lại hợp với anh hơn nhiều so với cậu nghĩ.
Trước dáng vẻ đáng yêu của Andante, Hyo Seop vô thức trở nên phấn khích hơn và nhặt hết bộ này đến bộ khác.
"Lần tới anh thấy cái này thì sao ạ?"
"Vì biết kích cỡ đại khái rồi nên-"
"Hoặc cái này cũng được nè... À! Ở kia có bộ đồ đáng yêu hơn kìa."
Hyo Seop chìa ra những bộ quần áo sặc sỡ với vẻ mặt phấn khích. Nếu mặc những bộ đồ có trang trí này nọ, đắt tiền và chất lượng tốt hơn thì chắc hẳn sẽ hợp với Andante hơn nữa.
"Đội thêm cái mũ vào đây nữa thì chắc là đẹp lắm đây......"
Với đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi, Hyo Seop nhìn Andante. Mặt khác, Andante nhìn những bộ quần áo đó có vẻ không thích thú cho lắm. Đến lúc đó Hyo Seop mới nhận ra rằng mình đã quá phấn khích.
'A...... Đúng rồi. Anh chắc hẳn không thích tình huống này.'
Hyo Seop hắng giọng và nhẹ nhàng hạ quần áo xuống.
"Em xin lỗi. Vì nó hợp với Anh quá nên em đã..."
Hyo Seop vừa xấu hổ vừa hơi ỉu xìu cúi gằm mặt xuống. Trước dáng vẻ đó, Andante khẽ thở dài và giật lấy quần áo.