Ngoại truyện đặc biệt 22
"......Mặc thử rồi ra liền, em đợi anh nha."
"Thiệt á?"
Thấy vẻ mặt Hyo Seop lại rạng rỡ, Andante đành gật đầu cam chịu.
Hyo Seop ôm ba bộ đồ vào phòng thay đồ, chẳng mấy chốc anh đã trình diễn thời trang, hết bộ này đến bộ khác. Bình thường Andante chẳng bao giờ mặc mấy loại áo hoodie, đồ kẻ sọc hay quần cargo, vậy mà hôm nay Andante cũng không hề tỏ vẻ ghét bỏ gì cả. Cứ mỗi lần Andante thay đồ xong, Hyo Seop lại vui vẻ cười tươi, hình như anh thích điều đó nên còn tạo dáng nữa chứ.
Thành ra không hiểu sao số người xung quanh lại đông hơn lúc họ mới bắt đầu xem quần áo. Nhân viên cửa hàng đã có tới ba người đứng cạnh họ rồi. Vậy là tổng cộng có tới bốn người, kể cả Hyo Seop, cùng nhau vỗ tay.
"Ôi, hợp với anh quá đi."
"Trông như thiên thần vậy đó."
Các nhân viên không tiếc lời khen ngợi, khiến Hyo Seop có cảm giác bờ vai mình tự dưng ưỡn lên.
"Cho tôi cái này nữa ạ."
"Vâng! Vậy tổng cộng là 20 bộ, anh tính tiền luôn ạ?"
"Ừ, tính tiền luôn đi."
Khi nhân viên cửa hàng đi tính tiền, Andante đang mặc bộ đồ cuối cùng, tiến lại gần. Áo hoodie xám với quần jean. Vẻ đẹp trai như một chàng thiếu niên thật là nghệ thuật.
"Mua gì mà nhiều vậy? Đằng nào về rồi cũng vứt hết thôi."
"Thì đúng là vậy... Nhưng mà đâu biết khi nào mới trở lại như cũ, cứ có nhiều thì tốt hơn mà."
Thật ra Hyo Seop mua nhiều đồ như vậy là do thấy Andante mặc đồ nào cũng hợp nên lỡ tay mua hơi nhiều. Nhưng cậu không hối hận. Trái lại, cậu còn cảm thấy rất mãn nguyện.
Andante tinh ý nhận ra điều đó nên trừng mắt nhìn Hyo Seop. Hyo Seop cố tình lảng tránh ánh mắt ấy rồi khẽ hắng giọng. Chốc lát sau, nhân viên cửa hàng đã tính tiền xong, quay trở lại chỗ Hyo Seop.
"Tôi đã tính tiền xong rồi ạ. Anh mua nhiều đồ quá nên tôi sẽ gửi đồ về nhà, trừ bộ cậu bé đang mặc, anh thấy thế nào ạ?"
"Ừ, vậy làm phiền cô nhé."
"Dạ, tôi hiểu rồi ạ. Với lại..."
Cô nàng liếc nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng, thận trọng hỏi.
"Nếu không phiền thì anh có thể ký tên cho tôi được không ạ? Tôi là fan của guide Jin Hyo Seop đó ạ."
"Ừ, được chứ."
Cô nàng vui mừng ra mặt khi Hyo Seop đồng ý ngay lập tức, vội vàng lấy ra tờ giấy trắng và cây bút, hình như đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Cảm ơn anh ạ, guide Jin Hyo Seop!"
"Không có gì đâu ạ."
"Mà không ngờ anh lại dịu dàng như vậy đó, khác hẳn với mấy lời đồn là anh khó gần. Tôi cảm nhận được anh rất thương cậu em họ của mình luôn á."
Hình như trong mắt mọi người, Andante chỉ là em họ của Hyo Seop thôi. Cũng phải, Andante đâu có giống Hyo Seop, nên nghĩ là họ hàng xa cũng đúng. Như vậy cũng tiện cho Hyo Seop và Andante hơn.
Khi Hyo Seop ký tên xong và trả lại giấy bút cho cô nàng thì...
"Không phải em họ."
"Hả?"
Giọng nói cộc lốc kia bắn về phía cô nhân viên đang ngơ ngác một cách đầy gay gắt.
"Không phải em họ."
"V, vậy ạ? Xin lỗi, tôi lỡ lời-"
"Là người yêu."
"......Dạ?"
Vẻ mặt cô nàng lộ rõ vẻ bối rối. Ngay lập tức Hyo Seop xen vào giữa họ.
"Là em họ của người yêu tôi."
"À! Ý anh là vậy ạ! Trời đất, hóa ra là esper Andante sao? Thảo nào mà nhìn quen quen."
Ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Andante.
Andante vẫn giữ vẻ mặt cau có. Vẻ mặt dỗi hờn khi diện đồ đẹp trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ, nhưng nếu cứ để vậy, không biết Andante sẽ buông ra câu gì nữa.
'Người muốn giấu chuyện này là Anh ấy mà...'
Hyo Seop thở dài trong lòng rồi nắm tay Andante, cậu khẽ chào tạm biệt cô nhân viên cửa hàng rồi đi ra ngoài.
"Sao mọi người cứ dễ dàng xin chữ ký của em vậy?"
"Không nhiều lắm đâu, nhưng mà thỉnh thoảng cũng có."
Andante cau có nắm chặt tay Hyo Seop.
"Thường thì người ta sẽ ngại tiếp xúc với người có dị năng. Vậy mà sao người ta lại dễ dàng đến gần em như vậy?"
"......Chẳng phải là vì khác biệt giữa esper và guide sao."
"Không biết nữa... Anh chẳng thích chút nào."
Vẻ mặt Andante tràn ngập sự ghen tuông. Nhưng vì anh đang trong hình hài một đứa trẻ nên Hyo Seop chỉ cảm thấy như cậu đang nghe tiếng mè nheo, không nhịn được mà bật cười khe khẽ.
"Gì chứ, sao lại cười?"
"Không có gì ạ. Thay vì đó thì chúng ta đi mua đồ ăn luôn nha?"
"Ừ, đi nhanh lên rồi về. Anh không muốn ở ngoài lâu nữa."
"Dạ."
Hyo Seop bước theo tốc độ của Andante. Lâu lắm rồi họ mới cùng nhau đi mua sắm và dạo quanh siêu thị như thế này, lại còn không bị ai chú ý nữa chứ, thật là tốt. Bình thường mỗi khi đi chung với Andante, do Anh có khí chất quá mạnh mẽ nên luôn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Dĩ nhiên, giờ vẫn có kha khá người nhận ra Hyo Seop. Nhưng gương mặt của guide không được biết đến nhiều như gương mặt của esper, vì vậy Hyo Seop đã có một buổi mua sắm tương đối thoải mái.
-------------------------
"A, no quá đi."
"Dạ, em cũng ăn nhiều lắm."
Hyo Seop nhìn xuống mấy cái bát đã vét sạch thức ăn, thầm mỉm cười mãn nguyện.
Bình thường mỗi khi ở nhà cùng nhau, cả hai sẽ cùng nhau nấu ăn, Andante đảm nhận món chính còn Hyo Seop sẽ làm mấy món ăn kèm đơn giản. Mỗi lần như vậy, Anh lúc nào cũng ăn sạch sành sanh mấy món ăn kèm do cậu làm, còn sạch hơn cả món chính nữa.
Giờ Andante nhỏ lại rồi cũng vậy, cảnh tượng đó lúc nào nhìn cũng thấy mãn nguyện.
Khi Hyo Seop bắt đầu dọn bát đĩa, anh đã kéo tay áo cậu lại.
"Cái đó để sau đi. Ra sofa tiêu cơm chút đã. Ăn kem không?"
"Dạ, cũng được ạ."
Cả hai mang một hộp kem to tướng ra, ngồi phịch xuống sofa đặt trước TV. Cầm hai cái muỗng xúc kem ăn lia lịa là thú vui nho nhỏ của cả hai người.
"Để em làm cho."
Hyo Seop thấy Andante đang cầm muỗng trước hộp kem trông nhỏ bé lạ thường, nên Hyo Seop đã tự tay múc một muỗng thật to bằng muỗng của mình rồi đưa cho Anh. Nhưng Anh chỉ lẳng lặng nhìn cậu như vậy.
"Sao Anh nhìn em dữ vậy ạ?"
"Không có gì. Tự dưng thôi."
Sao vậy ta? Hyo Seop nghiêng đầu hỏi, Andante lắc đầu rồi nhìn muỗng kem to tướng mà cậuđã múc cho, an há miệng ra.
"Đã múc rồi thì đút cho anh ăn luôn đi."
"Dạ?"
"Nhanh lên."
Như thể trở thành một đứa trẻ, Andante há miệng ra làm nũng. Hyo Seop dù cảm thấy hơi kỳ cục nhưng vẫn vội vàng đút cho Anh ăn vì sợ kem tan mất.
"Ngon không ạ?"
"Ừ."
"......Em đút cho Anh ăn thêm một miếng nữa nha?"
"Ừ."
Hyo Seop liên tục múc lượng vừa đủ rồi đút cho Andante ăn. Cậu quên cả việc mình phải ăn, cứ thấy miệng anh trống là lại múc cho anh ăn ngay, tự dưng cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ăn được khoảng nửa hộp thì Andante liếm môi dính kem rồi nhìn Hyo Seop.
"em thích trẻ con lắm hả?"
"Nhìn em có vẻ vậy sao ạ?"
"Ừ. Lúc nãy mua quần áo cũng vậy, rồi còn đích thân đút cho anh ăn nữa. Không thấy em phiền mà còn thấy em có vẻ hơi vui nữa."
Hyo Seop chưa từng nghĩ là mình thích trẻ con hay không. Xung quanh Hyo Seop cũng không có đứa trẻ nào hết. Nhưng khi nhìn Andante nhỏ lại như thế này, Hyo Seop lại cảm thấy có lẽ đúng là vậy.
"Em chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng hình như đúng là vậy ạ."
"Hừm, vậy sau này có con chắc em chăm con khéo lắm."
"......Ý anh là sao ạ?"
"Thì theo nghĩa đen thôi."
Andante nói như không có gì rồi tự múc một muỗng kem thật to rồi cho vào miệng nhồm nhoàm. Mặt khác, Hyo Seop vẫn chưa thể múc thêm kem mà chỉ mân mê cái muỗng trên tay, mãi suy ngẫm về lời nói của anh.
'Nếu có con thì......'
Giả định có hơi kỳ lạ. Lẽ nào anh muốn có con? Vẻ mặt Hyo Seop trở nên u ám. Bỗng-! Một cơn đau nhẹ truyền đến từ trán.
"Em đang nghĩ cái gì vậy đó? Chẳng lẽ em nghĩ là anh sẽ ngoại tình hả?"
"Không có ạ. Chỉ là em cảm thấy anh muốn có con nên......"
"Có muốn thì cũng là con của em chứ. Em hay nói mấy câu ngốc nghếch kiểu này ghê đó."
"Nhưng em và anh đâu có con được."
Dù là cùng giới tính, nhưng guide và esper vẫn được thế gian công nhận. Người ta không hề có ý kiến gì mà còn ngưỡng mộ vì cho rằng đó là định mệnh nữa chứ. Tình hình khác hẳn so với thời xưa, khi người có dị năng còn chưa xuất hiện.
Dù nhận thức có thể thay đổi như thế, giới tính đã định sẵn thì không thể thay đổi được. Việc người đồng giới yêu nhau và việc họ có con là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Vì vậy lời nói của Andante chỉ có thể được Hyo Seop nghe theo một nghĩa khác.
"Nếu có thể?"
"......Dạ?"
"Ý là nếu mà có thể, thì em sẽ làm gì?"
Nếu có thể? Nếu Hyo Seop và Andante có con thì... chỉ là một giả định thôi sao. Andante có vẻ tò mò câu trả lời nên mắt anh sáng lên lấp lánh. Biết rõ là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, vậy mà cậu vẫn cảm thấy hiếu kỳ. Dù chỉ là suy đoán thôi, nhưng cậu vẫn thử tưởng tượng xem sao.