Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#50
"Um......"
Vào lúc đó, Cindy lồm cồm bò dậy trên giường. Đó là một chuyển động mà không ai nhận ra, nhưng tất cả mọi người đều nhìn anh ta. Cindy vốn không biết ngay cả khi ai đó bế anh đi khi anh ngủ, vậy mà anh ta ngồi dậy, vì vậy chỉ có một lý do cho việc đó.
"Sao vậy. Cặp song sinh liên lạc với cậu à?"
"Không......"
Cindy lơ đãng nhìn xuống chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên cổ tay anh. Màn hình vẫn chỉ có màu đen.
"Đột nhiên...... Tôi nghĩ rằng có điều gì đó kỳ lạ......"
"Kỳ lạ? Cái gì."
"Tại sao...... Cặp song sinh...... Không quay lại......?"
Giọng nói vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc ngủ, từ tốn nói thêm với một giọng điệu u sầu.
"Đến giờ này thì...... Họ phải quay lại rồi......"
Ngay cả việc anh ta nghiêng đầu cũng chậm chạp. Cindy nhìn Andante trong khi nghiêng đầu sang một bên.
"Có...... Vấn đề gì......"
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Anh tỏ ra lo lắng, nhưng vẻ mặt lại không hề như vậy. Bởi vì anh nghĩ rằng mặc dù Hầm ngục mà họ đã đến có hơi khó, nhưng cặp song sinh sẽ không đến mức không thể tự lo cho bản thân.
"À. Có lẽ là vì điều kiện mà tôi đã đặt ra."
"Điều kiện......?"
Andante dùng ngón tay xoay vòng và kể lại cho họ chính xác những gì anh đã nói với cặp song sinh.
"Tôi đã đồng ý không nói bất cứ điều gì về bất cứ điều gì chúng làm."
"À......"
"Có lẽ vào thời điểm này, chúng đã khai thác tất cả những gì chúng muốn nhận được từ Hầm ngục rồi nhỉ? Tôi nghĩ rằng chúng sẽ bò ra chỉ khi chúng gần như cạn kiệt sức lực."
Cindy thở ra một hơi sâu và chậm rãi. Đôi mắt vẫn còn đầy buồn ngủ cuối cùng đã nhắm lại. Như thể nó không đáng để anh phải thắc mắc, anh lại lồm cồm chui vào chăn. Sau đó, anh kêu lên một tiếng nhỏ "à" và nhìn Andante với đôi mắt hơi mở.
"Vậy thì...... Chuẩn bị......?"
"Chuẩn bị cái gì. Tất cả những gì còn lại bây giờ là chờ đợi."
Andante giãn cơ "ư mm" và đứng dậy. Trên màn hình điện thoại mà anh đã cầm trên tay từ trước, đã có một câu trả lời từ Jin Hyoseop.
[Vâng. tôi sẽ gặp anh vào ngày mai ạ.]
Giọng điệu mang tính văn phòng hơn là một lời chấp nhận buổi hẹn hò, nhưng Andante lại nở một nụ cười hài lòng.
"Bây giờ, tất cả những gì còn lại là bí mật loại bỏ những con thiêu thân lao vào vì tiền thưởng và trốn một cách lặng lẽ. Tất cả các cậu cũng nên điều chỉnh tình trạng của mình và tận hưởng sự bình yên còn sót lại ít ỏi này nhé."
Andante lấy quần áo của mình và hướng về phía cửa. Vẻ ngoài của anh khi vẫy tay có vẻ hời hợt, nhưng những cảm xúc nặng nề và mãnh liệt đang tràn ngập.
"Bởi vì chúng ta sẽ phải bò vào địa ngục sớm thôi."
Điều tương tự cũng xảy ra với những người nghe. Tất cả đều biết rằng lời nói 'chúng ta sẽ phải đi xuống địa ngục' không chỉ là một trò đùa, nhưng không ai căng thẳng cả. Họ chỉ thể hiện một khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích.
"Chào buổi sáng."
Andante vẫy tay với một khuôn mặt sạch sẽ. Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đón cậu đến tận nhà, nhưng Jin Hyoseop đã không thể chào hỏi một cách tự nhiên như lần trước.
"C-Chào...... Buổi sáng ạ."
Jin Hyoseop bước về phía Andante với một cơ thể cứng đờ và căng thẳng đến mức cậu có thể cảm nhận được nó. Cậu không thể sửa được vẻ ngoài vụng về của mình như một con robot hỏng hóc đang trên bờ vực bị vứt bỏ, mặc dù cậu biết rõ vẻ ngoài đó của mình sẽ trông ngu ngốc đến mức nào. Đó là bởi vì lý do mà anh gọi cậu đến vào ngày nghỉ của cậu hôm nay không giống như bình thường.
"Haha, sao em lại căng thẳng như vậy chứ. Chỉ là một buổi hẹn hò thôi mà."
Andante cười khúc khích và nhẹ nhàng vuốt ve đầu Jin Hyoseop. Sau đó, anh hôn lên trán cậu một cách to rõ.
"Thả lỏng cơ thể ra đi."
"......Vâng."
"em đã ăn gì chưa?"
Khi Jin Hyoseop gật đầu, Andante đã tự mình mở cửa xe. Vẻ ngoài khi anh đưa đối phương lên xe và đi đâu đó trông rất quen thuộc.
Một lúc sau, họ đến một nhà hàng yên tĩnh và hẻo lánh, mặc dù nó không được đẹp mắt cho lắm.
"Các món ăn Hàn Quốc là món chính, và anh đã đặt một bữa ăn theo set tốt nhất. anh nghĩ rằng em không thích những nơi đông đúc, vì vậy anh đã đặt một phòng riêng, ổn chứ?"
"Vâng. tôi thế nào cũng được....ạ.."
"Thật tốt quá."
Andante đặt Jin Hyoseop ngồi xuống ghế và ngồi đối diện với cậu. Phong cảnh nhìn từ đằng xa là biển xanh hòa quyện với đá đen.
'Có phải anh ấy đã nhớ rằng mình thích biển nên đã đưa mình đến đây không.'
Nghĩ lại thì, lý do anh chọn món Hàn Quốc cũng là vì các món cậu thường xuyên đặt là món Hàn Quốc. Thật mới mẻ khi Andante không quan tâm đến người khác, lại nhớ mọi thứ nhỏ nhặt về cậu.
"......Cảm ơn anh ạ."
Vậy thì có lẽ anh thực sự thích mình chăng. Thực ra cậu vẫn không biết rõ nữa. Tại sao anh lại thích cậu. Làm thế nào mà anh có thể cảm thấy thích một người như cậu được.
Ngược lại, cậu cũng không thể xác định chắc chắn liệu cảm xúc cậu cảm thấy có thực sự là thích hay không. Liệu nó chỉ là một cảm giác ngưỡng mộ mà cậu cảm thấy đối với người mà cậu biết ơn hay không. Liệu cậu có nên gật đầu đồng ý với lời đề nghị hẹn hò với những suy nghĩ mơ hồ như vậy hay không. Mọi thứ đều chỉ phức tạp hơn thôi.
Tất nhiên, cậu có thể chỉ nghĩ rằng đó chỉ là việc hẹn hò. Jin Hyoseop cũng biết rằng mối quan hệ người yêu dễ dàng và nhẹ nhàng hơn nhiều so với mối quan hệ khắc dấu. Tuy nhiên, có lẽ là vì cậu chưa bao giờ trải nghiệm nó trước đây, nên nó quá khó khăn.
Tối hôm qua, cậu đã suy nghĩ về nó cho đến khi cậu bị sốt sau khi về nhà. Liệu cảm xúc kỳ lạ và bí ẩn mà cậu cảm thấy khi nhìn Andante có phải là "thích" hay không. Cuối cùng cậu đã không đưa ra câu trả lời...... Nhưng sau khi nhìn thấy anh hôm nay, cậu chắc chắn đã bị Andante thu hút.
Anh không phát ra một mùi hương yếu ớt như cậu. Tuy nhiên, một cách kỳ lạ, có vẻ như có một mùi hương thoảng qua mũi cậu, và vì vậy cậu đã bị thu hút. Bởi vì cậu bị thu hút nên có vẻ như trái tim cậu cũng đi theo. Người đầu tiên mà cậu gặp có cùng thể chất. Cảm giác đồng điệu với anh đã gán cho anh danh hiệu người duy nhất hiểu được cơ thể kỳ lạ của cậu.
Phải, cậu nghĩ rằng Andante có lẽ là người duy nhất của cậu.
"em nghĩ gì mà nghiêm trọng vậy?"
Andante chống khuỷu tay lên bàn và tiến lại gần hơn. Vẻ ngoài của anh vẫn tỏa sáng rực rỡ như mọi khi.
"Không. Không có gì.....ạ."
"Không phải em đang nghĩ liệu em có thực sự thích anh hay không, hay ngược lại sao?
Jin Hyoseop trợn tròn mắt. Cậu đã cảm thấy điều đó từ trước, nhưng anh đặc biệt giỏi đọc được suy nghĩ của cậu. Cậu thậm chí còn tự hỏi liệu anh có khả năng đọc được suy nghĩ hay không.
Andante cười khúc khích và đẩy những món ăn đã được chuẩn bị sẵn về phía cậu.
"Nếu em im lặng và quan sát, anh có thể thấy rằng biểu cảm của em rất đa dạng đấy."
"tôi chưa từng nghe ai nói điều đó ạ."
Cậu đã nghe nhiều hơn về việc cậu ít khi thay đổi biểu cảm trong suốt cuộc đời. Cậu chỉ mở to mắt khi không có biểu cảm, hoặc chỉ thể hiện một chút bối rối. Theo như cậu biết, đó là tất cả những gì mà biểu cảm của cậu có thể thể hiện. Vì vậy, cậu thậm chí còn nghe nói rằng cậu không phải là kiểu người gây thiện cảm với người khác.
"Đó là sự thật. Có lẽ mọi người đã không nhìn kỹ Jin Hyoseop."
"Đâu có lý do gì để nhìn tôi kỹ đâu ạ."
"Có rất nhiều lý do chứ. Khi em Guiding chẳng hạn. Nhưng ngay cả khi không có lý do gì để nhìn, em vẫn là kiểu người thu hút ánh nhìn."
Một lời nói mà cậu lại không thể đồng tình. Jin Hyoseop không thể gật đầu đồng ý với Andante, anh chỉ nói những điều khác hoàn toàn so với những gì cậu biết về bản thân mình.
"......tôi nghĩ ngược lại, Đội trưởng mới là người như vậy."
"Anh?"
"Vâng."
Andante có một biểu cảm thú vị.
"Hãy nói cho anh biết chi tiết hơn đi."
"Um...... Khi Đội trưởng đi qua, rất nhiều người nhìn anh ạ. Có vẻ như anh thu hút sự chú ý vì anh đẹp trai và có một bầu không khí lộng lẫy. tôi nghĩ rằng những lời nói về biểu cảm phong phú cũng dành cho Đội trưởng ạ."
Jin Hyoseop nghịch đầu thìa trước mặt một cách gượng gạo vì cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nói về những gì cậu đã nghĩ về đối phương.
"Vâng."
"Anh đã không biết điều đó. Vậy lý do em thích anh là đầu tiên là gì nhỉ? Bởi vì anh đẹp trai à?"
Andante cười toe toét và chỉ vào mặt mình. Biểu cảm của anh không chỉ phong phú mà còn trông rất đáng ghét. Jin Hyoseop không biết phải trả lời như thế nào và ấp úng.
Trong khi đó, thức ăn dần dần được mang ra, và Jin Hyoseop đã né tránh câu trả lời bằng cách nói 'Vâng, tôi sẽ ăn thật ngon ạ'. Đó là một hành động quá rõ ràng, nhưng Andante chỉ cười khúc khích. Khi anh hỏi liệu cậu có thích anh hay không, anh đã hành động một cách ngoan cố. Cậu không có tính nhất quán gì cả.
"Hãy ăn thật ngon nhé."
"Đội trưởng cũng hãy ăn thật ngon ạ."
Jin Hyoseop nhìn bát cháo bí ngô vàng trước mặt cậu và cầm thìa lên. Vẻ ngoài ngọt ngào của nó khiến nước miếng cậu tiết ra. Ngay khoảnh khắc cậu khuấy bát cháo mềm và cố gắng múc một thìa đầy cho vào miệng.
"Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta chỉ thay đổi cách xưng hô đó thôi."
"Dạ?"
Tụi, cháo bí ngô rơi xuống bàn. Andante tặc lưỡi và lẩm bẩm 'thật là cẩu thả', rồi rút khăn giấy ra và tự tay lau cho cậu.
"Sao em lại vụng về như vậy khi em có vẻ như không phải vậy chứ? Lần trước em đã suýt bị bỏng vì điều đó rồi."
"tôi xin lỗi ạ-"
"Đừng xin lỗi."
"......Dạ."
Jin Hyoseop nhìn chằm chằm vào bát cháo bí ngô cậu vẫn chưa ăn được một miếng trong một lúc rồi nhẹ nhàng đặt thìa xuống.
"Nhưng, ý anh vừa nói là gì vậy ạ?"
"Hãy nói chuyện khi ăn . Mau ăn thôi."
Nghe lời thúc giục của Andante, Jin Hyoseop lại múc một thìa cháo bí ngô lên. Lần này, Andante thốt ra những lời nói của mình sau khi cháo bí ngô đã vào miệng cậu.
"Đến lúc chúng ta nên sắp xếp lại cách xưng hô rồi."