Guide Cấp S Phết Mật Ong - Chương 96

“Nếu như Jin Hyoseop nói không hẹn hò, liệu anh có níu kéo cậu không?”

Không. Jin Hyoseop hoàn toàn có thể chắc chắn là không. Chính xác hơn thì phải nói là cậu không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Andante mà lại níu kéo vì không có cậu thì không được sao. So với việc đó, cậu càng dễ tưởng tượng ra cảnh tượng anh nói mình không muốn hẹn hò, rồi dễ dàng rút lui và nói rằng vậy thì đành chịu thôi.

“Anh ta chẳng có chút tình cảm nào với Jin Hyoseop đâu. Dù có đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng lại ở mức Guide tiện lợi thôi.”

Yujin nắm chặt tay Jin Hyoseop, trông thực sự đáng tiếc.

“Tôi thấy Jin Hyoseop tốt bụng như vậy mà lại vướng vào cái loại đàn ông tồi tệ đó, tôi lo cậu sẽ phải khổ sở lắm. Tôi gặp nhiều Esper rồi, tôi biết, hắn ta không phải là người sẽ hẹn hò với ai đâu. Hắn ta chỉ thích chơi bời qua đường thôi.”

Đôi mắt của Jin Hyoseop khẽ run lên. Nhưng nó dần dần trở nên kiên định hơn. Jin Hyoseop lặng lẽ giữ vững suy nghĩ của mình.

“…Nhưng mà, tôi không sao. Vì tôi thích anh ấy.”

“Ôi, thật là bực mình. Tên đó mà quay lại thì sẽ ăn xong rồi vứt cậu ngay thôi. Thay vì bị vứt bỏ thì nên vứt bỏ trước đi chứ.”

“Tôi không làm được như vậy.”

Yujin ra sức lay động, nhưng Jin Hyoseop vẫn cứng đầu không lay chuyển, khiến cậu ta thầm cau mày.

“Sau này có bị lợi dụng chán chê rồi vứt bỏ thì tôi cũng không biết đâu đấy.”

“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi.”

“Lo lắng…! Haa, không phải. Được rồi. Lúc đó có khóc lóc ỉ ôi thì cũng là lựa chọn của cậu.”

Không đạt được mục đích ẩn giấu, Yujin bĩu môi quay đi. Trông thì có vẻ dễ dụ nhưng lại cứng như thép, khiến cậu ta có chút bực bội.

Mặt khác, Jin Hyoseop lại hướng mắt về phía TV. Cậu hiểu ý của Yujin. Jin Hyoseop cũng đồng tình rằng Andante là một người đàn ông tồi tệ. Nhưng bây giờ, dù nghe bất cứ lời nào thì lòng cậu cũng không thay đổi. Cậu chỉ mong anh  sớm trở về bình an. Cậu chỉ muốn ôm ấp, vỗ về anh, ngoài ra không còn tâm tư nào khác.

D+3. Thời gian trôi qua, đã sang ngày thứ ba sau hai ngày. Rõ ràng Andante đã bảo chỉ cần chờ hai ngày thôi mà.

Sáng ngày thứ ba, Jin Hyoseop không chợp mắt được chút nào, dụi đôi mắt đỏ hoe. Nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn hơn. Thậm chí, những lời chế giễu của Yujin bên cạnh càng làm tăng thêm nỗi bất an đó.

“Ôi chao, nghĩ lại thì Andante biết rằng khi bước vào những hầm ngục khó như vậy thì có thể sẽ chết, vậy mà vẫn còn tạo dựng mối quan hệ yêu đương nhỉ? Chẳng lẽ muốn người ta lo lắng đến chết sao?”

“…”

“Thật là một kẻ chẳng có chút lòng trắc ẩn nào. Nếu thực sự yêu thì dù muốn hẹn hò cũng phải đợi đi về rồi mới tỏ tình chứ.”

Yujin mở một bức ảnh trên điện thoại di động rồi đưa ra trước mặt Jin Hyoseop.

“Người này thì sao? Anh ta là một Esper mà tôi biết, đang sống ở Pháp. Cấp S, lại còn dịu dàng, đẹp trai, cao ráo nữa.”

“Không có liên lạc gì từ Esper Shin Haechang sao?”

Phản ứng của Jin Hyoseop cho thấy cậu chẳng hề quan tâm, khiến Yujin bĩu môi trả lời.

“Không có. Anh ta bận quá nên không liên lạc được đâu.”

“Vậy sao.”

“Mệt thì nên ngủ một chút đi.”

“Tôi không sao.”

Jin Hyoseop ngồi thẳng lưng, sắc mặt càng trở nên u ám hơn, ngơ ngác nhìn vào màn hình. Cổng hầm ngục vẫn không hề thay đổi. Nếu có Esper Shin Haechang thì ít nhất cậu có thể biết tình hình hiện tại đang diễn ra như thế nào. Nhưng có lẽ anh ta cũng bận nên không hề ghé qua văn phòng.

Nỗi bất an trong lòng không thể xoa dịu được. Dù sao thì điều may mắn duy nhất là không có tin tức thất bại nào truyền đến.

Vì có đá video nên nếu thất bại thì sẽ biết ngay. Bây giờ không có tin tức gì, chắc chắn là ổn thôi. Andante bảo hai ngày, nhưng có lẽ hầm ngục khó hơn dự kiến nên mất nhiều thời gian hơn. Jin Hyoseop nắm chặt hai tay, cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực.

“Ơ?”

Lúc đó, Yujin đang nằm úp mặt xuống xem điện thoại thì đột nhiên ngồi dậy.

“Có liên lạc rồi. Có vẻ như Onaip giờ mới bước vào giai đoạn cuối. Đang giao chiến kìa.”

“Thật…thật sao ạ? Tình trạng…tình trạng có ổn không?”

“Cái đó thì tôi không biết. Tôi chỉ hỏi là tiến triển đến đâu rồi thôi, mà câu trả lời này cũng phải mất cả ngày mới nhận được đấy.”

Bây giờ có hỏi thì chắc chắn câu trả lời sẽ chỉ đến sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Cuối cùng thì cái kết của sự chờ đợi cũng đã lộ diện.

“Sắp có kết quả rồi. Họ sẽ chết, hoặc là sống sót bước ra ngoài.”

Yujin cũng có vẻ mặt khá nghiêm túc. Jin Hyoseop nghĩ rằng cậu không thể căng thẳng hơn được nữa. Khi cái kết mà cậu hằng mong chờ đến gần thì cậu lại thấy sợ hãi. Cậu không biết mình muốn họ đến hay không đến nữa.

Yujin tặc lưỡi khi thấy tay Jin Hyoseop khẽ run lên.

“Sao cậu lại căng thẳng đến vậy? Onaip là những Esper đã từng bước vào đó rồi đi ra từ 10 năm trước mà. Chẳng lẽ Guide Jin Hyoseop không biết điều đó sao?”

“…Không. Tôi biết.”

“Vậy thì sao cậu lại lo lắng đến vậy? Họ cũng có khả năng thành công nên mới bước vào đó chứ. Nhìn thì có vẻ là những người có năng lực cấp S đấy.”

“Nhưng mà hầm ngục cấp SS là một nơi đáng sợ mà.”

“Vậy thì họ sẽ thất bại rồi đi ra thôi. Vì đã từng ra ngoài một lần rồi nên lần thứ hai sẽ không khó đâu.”

“…”

Yujin không hiểu tại sao Jin Hyoseop lại lo lắng đến vậy. Nhưng Jin Hyoseop lại không hiểu Yujin. Cả hai nhìn nhau chằm chằm.

“Guide Yujin chưa từng gặp vấn đề gì với Esper của mình sao?”

“Vấn đề? Vấn đề gì cơ?”

“Ví dụ như không ra được khỏi hầm ngục, hoặc là bạo phát chẳng hạn.”

“À à. Tôi còn tưởng cậu hỏi gì cơ. Esper cấp S đâu phải là lũ ngốc đâu. Trừ khi là những Esper mới phát hiện năng lực, chưa biết giới hạn của mình, chứ ai lại ngu ngốc đến mức sử dụng năng lực đến mức bạo phát cơ chứ? Chuyện đó đâu có thường xuyên xảy ra đâu.”

“…Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi. Nếu là Esper cấp S ở Cục An ninh Quốc gia thì càng không có chuyện đó xảy ra. Hơn nữa, việc không ra được khỏi hầm ngục có nghĩa là đã chết rồi, trừ khi là hầm ngục cấp SS chứ đâu có dễ xảy ra chuyện đó đâu?”

Yujin nói tiếp với vẻ mặt thờ ơ.

“Toàn là chuyện của cấp C hoặc cấp B thôi, chứ nếu là cấp S thì họ đều có biện pháp tự bảo vệ mình cả. Với một Guide cấp S như tôi thì làm gì có tình huống khẩn cấp nào cơ chứ?”

Cậuta nói đúng. Esper cấp S ở Cục An ninh Quốc gia đều là những người xuất sắc. Số lượng Esper cấp S không nhiều, nên họ được đối đãi rất tốt, và quốc gia đặt tính mạng của Esper cấp S lên ưu tiên hàng đầu hơn là lợi nhuận mà hầm ngục mang lại. Vì vậy, việc Yujin không hiểu tình huống nguy hiểm mà Jin Hyoseop nói cũng là điều dễ hiểu.

“Mà…nghe cậu hỏi vậy thì có vẻ như Guide Jin Hyoseop đã trải qua nhiều chuyện nguy hiểm nhỉ?”

“Tôi…”

Vẻ mặt của Jin Hyoseop trở nên u ám. Cậu nhận ra rằng dù cùng là cấp S, nhưng cả hai người lại sống những cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Không, Yujin mới là người bình thường, còn cậu thì bất thường. Guide cấp S nào có thể sống như cậu chứ. Cậu đã nhận ra quá muộn rằng mình đã sống một cuộc đời ngu dốt, ngốc nghếch và chỉ biết chịu đựng.

“Không nhiều, nhưng tất cả đều không có kết cục tốt đẹp. Tất cả…đều đã chết.”

“Chết? Tất cả đều chết sao?”

“Vâng. Tất cả đều chết rồi.”

Vẻ mặt của Yujin đang lắng nghe một cách hứng thú khẽ cứng lại.

“Vì vậy, tôi sợ. Tôi sợ rằng Esper mà tôi guiding sẽ lại chết. Sợ rằng anh ấy sẽ lại bước vào hầm ngục rồi không ra nữa…”

Jin Hyoseop nhìn vào cổng hầm ngục trong TV với khuôn mặt tràn đầy những cảm xúc u uất và tăm tối. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó trực tiếp, nhưng nó không hề xa lạ. Vì cậu đã từng gián tiếp trải nghiệm hầm ngục cấp SS rồi.

Trong quá khứ, Jin Hyoseop đã ra nước ngoài khi còn nhỏ, và ở đó cậu đã phát hiện ra mình là Guide cấp S. Đó là không lâu sau khi bố mẹ cậu qua đời trong một tai nạn và cậu vào tu viện.

Khi đó, trưởng hội, người đỡ đầu cho tu viện, đã đến tìm cậu.

‘Nghe nói cậu là Guide cấp S phải không?’

‘Sao…sao anh biết ạ?’

‘Tôi nghe các sơ nói. Hội của chúng tôi là hội tài trợ cho tu viện này. Cậu biết hội là gì chứ?’

‘Vâng…là nơi có Esper và Guide.’

‘Biết rõ đấy chứ. Nghe nói cậu bị bọn trẻ bắt nạt vì là người phương Đông, thay vì sống ở đây đến năm mười tám tuổi thì hay là đến hội của chúng tôi đi?’

‘Thật ạ?’

‘Ừ. Tất nhiên, để đến hội của chúng tôi thì phải từ bỏ cái tên hiện tại của cậu…Nhưng mà, có gì to tát đâu.’

‘Vâng! Tôi đi!’

Đó là một lời đề nghị quá ngọt ngào để một đứa trẻ bị xa lánh có thể từ chối. Khi đó, Jin Hyoseop mười bốn tuổi, mối quan tâm của những đứa trẻ bằng tuổi cậu đều là Guide và Esper. Họ giống như những anh hùng đối với lũ trẻ. Vậy mà Esper giống như những anh hùng đó lại đề nghị cậu gia nhập hội.

Jin Hyoseop đã đồng ý mà không hề biết việc từ bỏ tên mình có nghĩa là gì, việc trở thành Guide của hội có nghĩa là gì, hội đó là hội như thế nào. Vì Esper là anh hùng, hội là nơi mơ ước, còn tu viện là địa ngục.

Nhưng cậu đã nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo tưởng chưa đầy một tháng sau đó. Không phải là họ đối xử tệ với cậu. Chỉ là vận may của cậu quá đen đủi thôi.

Việc bố mẹ cậu qua đời trong một tai nạn, việc cậu phải sống một cuộc sống khó khăn trong tu viện rồi phát hiện ra mình là Guide, việc cái tu viện đó bí mật thông đồng với hội để bắt cóc Guide và Esper, tất cả đều không phải là lỗi của ai cả, chỉ là vận may của cậu quá đen đủi thôi.

Việc hầm ngục cấp SS xuất hiện không đầy một tuần sau khi cậu gia nhập hội cũng tương tự như vậy.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo