Hành Trang Tuổi 18 - Chương 121

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 121

“Gì vậy?”

“Gì đâu mà gì. Ý là đừng để tâm.”

Go Yo Han ngồi thẳng lưng lên. Tôi liếc nhìn, quan sát từng cử động của cậu ta. Trong tầm nhìn dần thu hẹp lại, bóng dáng Go Yo Han mờ nhạt chuyển động ngoài rìa. Tôi cũng chậm rãi xoay người. Chẳng hiểu sao lại xoay về phía Go Yo Han, thế là ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau. Nhưng điều khiến tôi hoảng loạn không phải cái nhìn ấy, mà là cảnh Go Yo Han cắn ngón tay cái bằng răng, miệng nở một nụ cười nham nhở.

“Đúng là nói mấy thứ vô bổ.”

Lời nói thì vậy, nhưng ánh mắt cậu ta lại lạnh lẽo đến rợn người. Tôi hơi chột dạ, đắn đo rồi đáp lại.

“Vậy à?”

“Không nên tùy tiện nói về người khác với bất kỳ ai như thế.”

“…”

Mọi thứ đều là dối trá. Dối trá. Toàn bộ là dối trá. Tất cả những gì thuộc về Go Yo Han đều được xây đắp bằng những lời nói dối chồng chất.

Càng nhìn, tôi càng thấy rõ những dòng chữ khắc trên gương mặt trắng nhợt của cậu ta. Kẻ dối trá. Giờ đây, mỗi lời Go Yo Han thốt ra đều vang lên như một lời nói dối trong tai tôi.

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Giờ nghỉ sáng vẫn ồn ào như mọi ngày. Khu vực quanh chỗ ngồi của tôi trống rỗng, những quyển sách bài tập dang dở nằm ngổn ngang trên bàn, phất phơ trong gió. Chẳng mấy chốc, đám chúng nó sẽ quay lại, tiếp tục cười đùa ầm ĩ.

“Yo Han à.”

“Ừ? Jun à.”

“Cậu biết chuyện tôi đến nhà cậu rồi, đúng không?”

“À, ừ.”

“Tôi hỏi cái này được không?”

Hôm ấy, về đến nhà, tôi đã cắm mặt viết tin nhắn gửi cho Go Yo Han, ngón tay gõ đến rã rời. Nhưng ngay trước khi nhấn gửi, tôi giật mình xóa sạch. Những dòng chữ ấy quá thảm hại, quá ủy mị. Cảm giác như một con chó thua trận. Tôi nằm sấp trên giường, mặt đỏ bừng vì giận dữ, tự thấy bản thân thật đáng khinh, ngu ngốc rồi điên cuồng căm ghét chính mình.

Cậu lừa tôi làm gì? Sao lại nói dối như thế? Tôi buồn cười lắm à? Chết tiệt, tôi buồn cười đến vậy sao? Sao cậu khiến tôi ra nông nỗi này? Chỉ để cậu vui trong phút chốc thôi sao? Để cậu hả hê ngay lúc đó? Không, với giá trị của tôi, tôi chẳng thể hiểu nổi cậu, mà cũng chẳng muốn hiểu. Nhưng điều tôi ghét nhất là trong khoảnh khắc ấy, tôi lại thoáng đoán được lý do cậu làm vậy – cái sự thảm hại của tôi khi nghĩ rằng tôi có thể hiểu cậu, rằng tôi với cậu chung một giá trị, thật nhục nhã. Sao cậu lại làm vậy với tôi? Đồ khốn nạn. Sao cậu đối xử với tôi thế này? Nếu tất cả những gì cậu cho tôi thấy đều là dối trá, thì tại sao lại là tôi?

Đẩy những câu hỏi khiến đầu óc như muốn nổ tung sang một bên, tôi cố gắng bình tĩnh lại. Rồi câu hỏi cuối cùng tôi chọn lọc ra, đơn giản đến không ngờ.

“Việc tôi bị rớt điểm, cậu có nói với mẹ cậu không?”

Go Yo Han chớp mắt. Đôi lông mi dài khẽ rung lên chậm rãi. Qua kẽ hở mỏng manh, tôi thoáng thấy đôi mắt trong veo như trẻ thơ lóe lên trong tích tắc. Rồi cậu ta nói gì đó, nhưng tôi chẳng tài nào nhớ nổi. Dù sao thì cũng chẳng quan trọng. Lời của Go Yo Han không đáng tin. Chắc chắn lại là dối trá thôi.

***

Chớp mắt một cái, Kim Min Ho đã đứng trước mặt tôi. Thời gian trôi nhanh đến mức ấy.

“Đệt, suýt nữa tao quên luôn cái mặt nhẵn nhụi của mày rồi đấy, diễn viên Kang! Mày lặn kỹ như cá mực luôn.”

“Con người thì phải biết chừng mực chứ. Tại cậu toàn gửi mấy tin nhảm nhí nên tôi mới vậy.”

“Nhảm nhí cái gì? Đồ ích kỷ khốn kiếp. Mày mà im lặng nuốt hết lời tao nói, tao lại nghi mày âm thầm an ủi Go Yo Han hay gì đó, biết không hả?”

Nhìn cái mặt phì nộn như heo của Kim Min Ho mà tôi chỉ muốn phát cáu. Đã định lợi dụng tôi, lại còn dám nhắc đến mấy chuyện ghê tởm như gay này gay nọ để dọa dẫm, vậy mà vẫn trơ mặt ra.

“Đừng nói mấy thứ kinh tởm nữa, nói cái gì cho ra hồn đi.”

“Đồ khốn từng ve vãn người ta mà dám nói vậy à? Sao, đừng bảo mày thấy Go Yo Han đáng thương hay gì nhé? Động lòng trắc ẩn rồi? Hay là nhớ tình xưa nghĩa cũ? Hay giờ muốn lao vào ôm ấp nó luôn?”

“Điên hết rồi.”

Tôi lườm Kim Min Ho bằng ánh mắt khinh miệt.

“…Thằng biến thái đó có bị cô lập hay không, tôi quan tâm làm gì. Tôi chỉ mong thằng đó chết quách đi cho rồi.”

“Đúng rồi! Phải thế chứ! Đây mới là phản ứng bình thường!”

Kim Min Ho mừng rỡ hét lên, hai nắm tay siết chặt đầy phấn khích.

“Tao nghĩ kỹ rồi.”

“Nghĩ… kỹ?”

Cậu á? Tôi không nói ra, nhưng Kim Min Ho nhạy bén như đọc được ý nghĩ của tôi, lập tức gắt gỏng.

“Đệt, mày nghĩ tao suốt ngày chỉ biết chơi thôi hả?”

“Ờ… vậy chắc là tập thể dục hả?”

Tôi tự thấy mình nói cũng buồn cười. Lắc đầu nguầy nguậy, tôi bảo “Thôi.” rồi nhìn chằm chằm vào mắt Kim Min Ho. Tôi chẳng muốn biết cái kỳ nghỉ hè nhạt nhẽo của nó thế nào đâu.

“Hôm nay thứ Năm, đúng không, đồ khốn?”

“Ừ.”

“Quyết định là thứ Sáu. Ngay mai luôn.”

“…Nhanh quá đấy.”

“Đừng có mà cãi. Đợi qua cả kỳ nghỉ hè là tao nhịn lâu lắm rồi.”

Bàn tay dày cộp của nó chụp lấy vai tôi, lắc mạnh. Thân hình mỏng manh đáng ghét của tôi đung đưa theo lực ấy. Tôi cố đứng vững, nhưng đôi chân mang giày trong nhà trượt trên nền gạch, loạng choạng thảm hại. Khi tôi lấy lại thăng bằng rồi ngẩng lên, Kim Min Ho đang cười méo mó. Mặt tôi nóng bừng. Chết tiệt.

“Chuẩn bị cho tốt đi. Mai, đúng ngày mai, tụi mình sẽ khiến thằng Go Yo Han thành trò cười. Dám trì hoãn thêm là mày cũng toi đời đấy, biết chưa, đồ khốn?”

Vai tôi đau nhói vì bị siết chặt. Nghe đâu mấy chính trị gia hay dùng sức nắm tay khi bắt tay để phân cao thấp, nhưng giữa nhà vệ sinh tầng bốn với đám chính trị gia thì có khác gì nhau đâu. Tôi luôn thua trong mấy cuộc đấu sức, luôn là kẻ yếu thế.

“…Được, tôi biết rồi.”

“Tốt lắm! Tao còn lo thằng khốn này lại giở trò lươn lẹo nữa chứ. Nhưng mà Kang Jun nhà ta! Tao không nhìn lầm mày mà, đúng không? Giờ mày hiểu rồi thì tốt. Vậy mai nhé. Mai sau giờ học, gọi Go Yo Han ra. Chỗ nào thích hợp thì mày tự tìm. Rõ chưa?”

Bàn tay trên vai tôi buông ra. Kim Min Ho vừa thả tay đã khạc nhổ xuống sàn, rồi nghênh ngang rời khỏi nhà vệ sinh. Tôi chỉnh lại chiếc áo sơ mi xộc xệch, nhìn theo hướng nó đi, mắt tóe lửa.

Về đến nhà, tôi đứng trước gương trong phòng thay đồ.

“À, à.”

Tôi khởi động miệng, lẩm nhẩm lại những lời cần nói trong đầu. Lời mà Kim Min Ho đã dặn. Câu nói ấy. Câu nói có thể khiến Go Yo Han sụp đổ. Tôi liếm đôi môi khô khốc, mở miệng. À, à. Nhưng lời nói như gai nhọn, mắc kẹt trong cổ họng, không sao thoát ra được.

“…”

Tôi nắm lấy cổ họng, dù chẳng có gì chặn lại mà vẫn nhói đau.

Lý do thật đơn giản. Tôi đang đứng trước bờ vực chứng kiến Go Yo Han sụp đổ. Mà con dao đâm cậu ta lại nằm trong tay tôi. Tôi cố mở miệng lần nữa, nhưng cổ họng vẫn nghẹn ứ. Cảm giác như đang bước vào một nấm mồ.

Nhưng khi nhắm mắt, hít thở sâu rồi nghĩ về Go Yo Han, cơn giận dữ vì bị phản bội bởi tình cảm từng tin tưởng lại trào lên. Như thể Go Yo Han cũng từng coi Kang Jun – tôi đây – như một thằng bạn giả tạo. Liệu cậu ta có xem tôi là trò tiêu khiển không? Tại sao chứ? Rốt cuộc vì sao tôi lại trở thành mục tiêu của cậu ta?

“Đúng vậy, mình không cần phải thương xót Go Yo Han. Không cần.”

Tôi cố phớt lờ cơn bão cảm xúc đang bám riết lấy mình.

“Thằng khốn đó không đáng để mình động lòng.”

Nếu không, tôi sẽ bị Kim Min Ho đè đầu cưỡi cổ. Tôi thà chết còn hơn quay lại cái hố nhục nhã và đau đớn ấy. Ký ức kinh khủng đó như bóp nghẹt lấy cổ tôi.

Nói đi. Mau nhổ cái gai ra.

Hơi thở nghẹn lại, tôi cố nuốt nước bọt mà không được. Miệng tôi run rẩy hé mở, thì thào câu nói mà tôi tưởng cả đời này sẽ chẳng bao giờ thốt ra.

“Go Yo Han, tôi thích cậu.”

Thích cậu nhiều lắm.

Nói xong, tôi ngẩn người nhìn vào hư không. Trong bóng tối tĩnh lặng, một câu hỏi nhỏ lặng lẽ trồi lên. Tôi đưa tay xoa giữa ngực. Khi đặt tay lên xương đòn, ngay chính giữa, tôi chợt khựng lại.

“Chết tiệt…”

Tim đập thình thịch như muốn nổ tung, đau đến mức tôi cắn chặt môi. Tôi vội vàng ôm lấy ngực, siết chặt. Từ đôi môi mím chặt, tiếng rên rỉ đau đớn trào ra.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo