Hành Trang Tuổi 18 - Chương 128

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Chương 128

Gương mặt Go Yo Han bỗng trở nên rối bời kỳ lạ. Như một mớ chỉ rối hay mái tóc bù xù.

Tôi nheo mắt cười khẽ. Cuộc đời nên nhìn theo bức tranh lớn. Trong bản đồ rộng lớn của đời tôi, một kẻ săn mồi cấp cao coi tôi như đồ chơi chẳng có chỗ đứng. Nhưng Go Yo Han lại quá gần để tôi có thể dễ dàng gạt bỏ khỏi cuộc sống. Tôi rơi vào trăn trở.

“…Cậu thật sự không tò mò về tôi à?”

Giọng nói đầy tiếc nuối khiến tôi đáp lại bằng câu mà Go Yo Han chắc chắn sẽ thích.

“Chắc chắn cậu tự lo được mà. Cậu thông minh lắm đấy.”

***

Về nhà từ trường, một chuỗi ngày tẻ nhạt lại bắt đầu. Thà ở trường còn hơn. Trừ việc phải gặp Go Yo Han thì ở nhà chỉ tổ phí thời gian vô ích nên tôi quyết định ra khu phố gần nhà. Nghĩ đến việc mua sách, tôi ghé tiệm sách, rồi bất ngờ gặp Shin Jae Hyun. Một may mắn không ngờ tới.

Khi ánh mắt chạm nhau, tôi phân vân không biết có nên chào hỏi hay không. Nhưng Shin Jae Hyun giơ tay trước. Có vẻ chào hỏi cũng được. Tôi yên tâm, cũng giơ tay đáp lại.

“Ừ, chào.”

Shin Jae Hyun khá cao, chỉ vài bước chân đã đứng trước mặt tôi.

“Gặp ở trường rồi giờ lại gặp ở đây.”

“Cậu ở trường chỉ lặng lẽ đọc sách thôi mà.”

“Phim đó không hợp gu tôi.”

Nhìn một cách khách quan, tôi khá thích Shin Jae Hyun. Trước đây tôi cũng từng cố tiếp cận cậu ta. Giờ nghĩ lại, đó gần như là một điều bất khả thi. Tôi mà thích Shin Jae Hyun ư? Không đời nào. Ngay cả bây giờ, nhìn cậu ta tôi vẫn chẳng có chút cảm xúc nào.

Shin Jae Hyun về bản chất là một kẻ nhát gan. Khi mọi thứ ổn thỏa, cậu ta tỏ ra tử tế, nhưng khi nguy cơ chạm đến mình, cậu ta lập tức rút lui. Tôi không thể thích một người như vậy được. So với Go Yo Han thì cậu ta còn thua xa. Dù sao Go Yo Han cũng không quay lưng khi tôi bị Han Jun Woo hành hạ. Tôi khẽ cười mỉa mai với Shin Jae Hyun, rồi nhanh chóng biến nó thành nụ cười thân thiện, tiếp tục bắt chuyện.

“Mua sách à?”

“Ừ, nghe nói cuốn tôi muốn đọc có bản gốc tiếng Anh.”

“Sao không mua online?”

“Tôi thích tự tay chọn sách hơn.”

“Không ở trường nên thoải mái hơn à, cậu nói chuyện nhiều hẳn.”

“Cái đó… lúc đó xin lỗi nhé.”

Tôi chỉ định trêu nhẹ, nhưng Shin Jae Hyun lại lúng túng gãi đầu. Tôi nhún vai. Tôi không trách cậu ta vì giá trị quan của cậu ta quá dễ hiểu.

“Không sao. Tôi bảo là tôi hiểu mà. Tại xung quanh tôi toàn chuyện rắc rối.”

“Cũng có phần… vì tin đồn lắng xuống nữa. Với lại sắp tốt nghiệp rồi.”

Gương mặt Shin Jae Hyun khi tiếp lời không được tốt lắm. Như thể có điều gì đó bất an.

“Go Yo Han đấy.”

“Ừ.”

“…Trong đời tôi, lần đầu gặp một đứa như vậy.”

“…Tôi cũng thế.”

Dù không nói rõ nội dung nhưng chúng tôi vẫn hiểu ý nhau. Ánh mắt chạm nhau như ngầm đồng ý. Một khoảng lặng trôi qua, nhưng đó cũng là một phần của cuộc trò chuyện.

Khi sự im lặng vượt quá thời gian cần thiết, tôi thử đổi không khí. Tôi với Shin Jae Hyun không thân đến mức tiếp tục đào sâu những chuyện nặng nề. Tôi chọn cách nói nhẹ nhàng, không rời hẳn chủ đề nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

“Lúc ở Mỹ, cậu chắc gặp nhiều thằng điên lắm nhỉ? Đất rộng mà.”

“Nhiều chứ.”

“So với đám đó thì sao?”

“Ừm, thật ra đối phó với Go Yo Han dễ hơn.”

Tôi không mong đợi câu trả lời này. Hơi thất vọng. Shin Jae Hyun nhận ra ánh mắt tôi nhưng không thay đổi ý kiến.

“Cậu ta có chút lẽ thường. Đầu óc cũng tốt.”

“Lẽ thường?”

“Nói chuyện được mà.”

Buồn cười thật. Go Yo Han mà có lẽ thường sao nổi.

“Vớ vẩn. Thằng đó điên rồi.”

“…”

“Không lẽ thường, không đạo đức, không kiểm soát. Chỉ là… một thằng điên.”

Tôi nhấn mạnh với Shin Jae Hyun như muốn áp đặt.

“Thằng đó thực sự điên. Điên thật sự.”

“Tiêu chuẩn đó tùy vào giá trị quan với suy nghĩ của mỗi người mà.”

“Ừ, cậu cứ nghĩ vậy đi.”

Lại không hợp nhau rồi. Sao giống cảm giác không hiểu lời Im Yoon Ki từng nói nhỉ. Tôi bĩu môi khó chịu. Shin Jae Hyun thấy vậy, cười nhẹ.

“Tôi hiểu ý cậu. Cậu ta hơi bốc đồng thật. Tôi công nhận.”

“Tôi không hiểu sao một thằng như vậy lại dập được ‘tin đồn đó’.”

“Cậu không biết à?”

“Cậu biết?”

“Ừ.”

Shin Jae Hyun khẽ gãi gần cổ. Cậu ta trầm ngâm một lúc, rồi nhún vai nhẹ.

“Nghe bảo có ảnh lan truyền.”

“Ảnh?”

“Bọn trong trường xôn xao, cuối cùng im ắng dần, nhưng chắc đâu đó vẫn còn lưu truyền.”

“Ảnh gì?”

“Ảnh Kim Min Ho với Lee Seo Hyun hôn nhau trong phòng nhạc.”

Gì cơ?

Tôi bất giác nhăn mặt. Cái quái gì vậy? Hình ảnh tự động hiện lên trong đầu còn khiến tôi cảm thấy ghê tởm hơn.

“Kỳ lạ đúng không? Tôi cũng thấy khó chịu. Ai nhìn cũng biết là gượng ép. Chẳng có bằng chứng.”

Giọng điềm tĩnh của Shin Jae Hyun như muốn tôi đồng tình. Không phải thái độ kích thích hay trêu chọc, sự nghiêm túc của cậu ta lại càng nổi bật hơn. Cậu ta bước gần hơn, thì thầm cẩn thận.

“Bọn nó bảo Kim Min Ho với Lee Seo Hyun đùa nghịch rồi cãi nhau vì kích cỡ ‘của quý’, hoặc bọn thấp hơn ghen với Go Yo Han nên tung tin đồn kỳ quặc liên quan đến chúng nó. Cuối cùng kết luận là Kim Min Ho với Lee Seo Hyun ghen tị với Go Yo Han. Dù sao bọn hay nói xấu Go Yo Han từ đầu cũng là tụi này.”

Đáng tiếc, ý kiến cậu ta không lọt được vào đầu tôi. Nhưng câu “trong đời tôi lần đầu gặp đứa như vậy” thì tôi đồng tình sâu sắc hơn. Không, chẳng cần đồng tình. Go Yo Han đúng là kẻ tâm thần bậc nhất. Dập tin đồn kiểu này ư? Gọi là thiên tài hay một thằng biến thái nửa điên đây?

“Theo tôi thì không phải. Vì cả Kim Min Ho với Lee Seo Hyun đều mặt mũi bê bết máu. Còn khóc nữa. Cảm giác rất gượng ép.”

“…Thằng đó không bình thường.”

“Tôi cũng hơi sốc.”

Shin Jae Hyun tỏ ra tự tin nhẹ, còn tôi lẩm bẩm một mình.

“Điên rồi. Đầu óc con người bình thường không thể đối phó nổi với thằng đó.”

Gáy tôi lạnh toát, nổi da gà. Nếu tôi đứng về phía Kim Min Ho hôm đó, liệu tôi có thành nhân vật chính của tin đồn ấy không? Tôi lau mồ hôi lạnh đầy gáy bằng lòng bàn tay.

“Rác rưởi của xã hội.”

Tôi chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.

“Gọi là rác rưởi thì hơi quá… Ai cũng có cơ hội cải tạo mà.”

“Cái gì? Cậu thấy thằng đó làm vậy mà còn nói được thế à?”

“…Chắc chắn ảnh đó là do Go Yo Han ép làm rồi.”

“À.”

Tôi vội bịt miệng. Đồ ngu Kang Jun. Tự miệng thừa nhận sự thật mất rồi. Tôi mở to mắt nhìn Shin Jae Hyun, cậu ta giơ tay.

“Không sao. Tôi chỉ tò mò thôi, không định lan truyền đâu.”

“…Cậu không nói với ai chứ?”

“Đương nhiên, cậu cũng đâu kể chuyện tôi với ai.”

Nụ cười hiền lành cong lên. Ngón trỏ của Shin Jae Hyun chỉ tôi rồi chỉ cậu ta.

“Giống nhau?”

“…Chia đều.”

“Haha, mà cậu định học chỗ nào chưa? Thấy cậu ở đây chắc rảnh lắm.”

Lần này Shin Jae Hyun đổi chủ đề. Chắc cũng nghĩ như tôi. Chúng tôi không thân đến mức để trò chuyện sâu sắc. Tôi cười tự giễu, đáp:

“Chắc tin tôi trượt tuyển sinh sớm lan khắp nơi rồi nhỉ.”

“Dĩ nhiên, mùa này cậu nổi hơn Go Yo Han đấy. Kang Jun kiêu ngạo trượt khoa Kinh doanh Đại học Hàn Quốc mà cậu mơ ước, giờ đang đi con đường gian khó, người ta bảo thế.”

“Không hẳn là gian khó.”

Tôi nghịch tay không biết để đâu, liếm môi, nhìn quanh cảnh vật, rồi quyết định trong lúc nóng vội.

“Thật ra tôi đậu tuyển sinh sớm rồi.”

“Ừ, thật à? Khoa Kinh doanh Đại học Hàn Quốc?”

Gương mặt gọn gàng của Shin Jae Hyun lộ vẻ ngạc nhiên. Sợ hiểu lầm, tôi vội đính chính.

“Không phải Kinh doanh, dù sao thì…”

“Ồ, vậy là đậu Đại học Hàn Quốc rồi. Đúng là cậu mà.”

“Đúng là cái gì?”

“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tìm được đường thôi.”

“Tìm đường gì, cậu tin cái gì mà nói vậy?”

“Nhìn mặt cậu là biết.”

Mặt như cậu thường gặp may. Shin Jae Hyun nói lời ngớ ngẩn. Thằng kiểu Mỹ điển hình lại đi nói về tướng số. Quá đáng ngờ, tôi nhăn mặt. Shin Jae Hyun không nhịn được nữa, nhắm mắt cười sảng khoái.

“Vừa nãy tôi đùa đấy à?”

“Ừ, thấy sao?”

“Đừng bao giờ làm trò hài nữa.”

“Sao thế?”

“Không buồn cười. Muốn gây cười thì tìm cách khác đi.”

“Khó nhỉ…”

“Thế còn cậu?”

“Tôi?”

“Cậu tuyển sinh sớm hay chính quy? Tôi chưa nghe gì về cậu.”

Tôi chẳng có ý gì đặc biệt khi hỏi. Nhưng Shin Jae Hyun trông hơi vui. Tôi đoán ngay cậu ta có kết quả tốt.

“Tuyển sinh sớm. Cơ hội thì phải nắm khi có chứ.”

“Cơ hội?”

“Gần đây tôi có một cơ hội tốt.”

Không lo lắng, thoải mái. Cử chỉ hơi phấn khích khẳng định thêm. Kỳ lạ thay, tôi thường ghen tị với tin tốt của người khác lại thấy vui khi nghe chuyện của cậu ta. Có lẽ là vì không phải đối thủ. Dù sao, điều quan trọng là lần đầu tôi vui mừng thuần túy mà không có điều kiện.

“Cậu đậu chỗ tốt nhỉ.”

“Chiến thắng.”

V. Cậu ta giơ hai ngón tay cười.

“Đừng làm vậy, trông thảm lắm…”

Tôi đang nhìn hành động hài hước khó hiểu mà ngao ngán thì túi quần rung mạnh.

“Chờ chút.”

Tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Có ba tin. Một từ bố mẹ, một từ Go Yo Han gửi từ lâu, với một từ số lạ vừa đến. Tôi đọc tin từ bố mẹ dưới cùng trước.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo