Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 130
“Ôi trời, biết làm sao bây giờ, cảm ơn cháu nhiều quá. Ăn thêm cái chả cá rồi về nhé.”
“Không sao đâu ạ.”
“Này, làm gì thế. Tôi đã bảo tôi trả mà.”
“Thôi đi, cậu lại cố tình tạo nợ đấy.”
“Tôi thấy áy náy quá.”
Shin Jae Hyun vẫy tay rồi bước thẳng ra khỏi quán cóc. Tôi theo sau. Đứng đợi tôi trước cửa, cậu ta vừa chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ vừa bất chợt hỏi:
*quán cóc: khi bạn thấy những quán nhỏ ven đường ở Hàn Quốc với mái che và nhiều người đang ngồi ăn uống, trò chuyện vui vẻ vào buổi tối, đó chính là Pojangmacha, hay còn gọi là “quán cóc” theo cách hiểu của người Việt Nam.
“Mà sao cậu lại hỏi tôi?”
“Ờ thì… tại…”
Tôi gãi gãi sau gáy. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đầu óc cũng chẳng nhanh nhạy hẳn lên.
“Có lẽ là vì một chút chuyện…”
“Chuyện gì cơ?”
“Giờ sắp tốt nghiệp rồi nên tôi mới nói, nếu mà gặp cậu hồi năm lớp 10, có lẽ tôi đã kết bạn với cậu trước rồi.”
“…”
“Bất kể cậu là người tốt hay xấu. Chỉ là tôi thấy chúng ta có gì đó giống nhau.”
Đó không phải là một lời nói có ý đồ gì đặc biệt. Dù sao thì lên đại học cũng sẽ là một mối quan hệ đã chấm dứt, có lẽ vì thế mà tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Giống như những ngày tôi cố gắng dứt bỏ Go Yo Han vậy. Nhưng trái với sự nhẹ nhàng của tôi, Shin Jae Hyun dường như cảm thấy áy náy hơn.
“Tôi thấy hơi có lỗi.”
“Thôi đi, tôi không nói thế để nghe cậu xin lỗi đâu. Dù sao thì cũng chẳng còn gặp lại nhau nữa nên tôi mới nói thế. Đi thôi?”
“…”
“Ừ, vậy mai gặp ở trường nhé.”
Vừa dứt lời chào, tôi liền quay người đi không chút luyến tiếc. Chỉ đơn giản là vừa đi vừa xoa dịu cái bụng khó tiêu, tôi trả lời tin nhắn đã chất đống. Tin nhắn đầu tiên là:
「Mẹ đừng lo cho con, lễ tốt nghiệp con định đi chơi với bạn bè nên chắc bận lắm.」
Và tin nhắn thứ hai còn cộc lốc hơn:
「Nhà」
Tin nhắn thứ ba tôi chặn luôn. Không cần thiết phải quan tâm đến cái kết thảm hại của kẻ bại trận. Dù sao thì sau khi thua cuộc, nó cũng chỉ biết sủa lên như một con chó mà thôi.
Trả lời hết tin nhắn, tôi nhét điện thoại vào túi cùng với tay.
Một cơn gió lướt qua, cứa vào má tôi. Bất giác tôi nhắm nghiền mắt, đứng im chờ gió lặng. Sau khi gió ngừng, một tiếng động khe khẽ vang lên.
“Này.”
Giọng nói quen thuộc khiến tôi quay đầu lại. Người đứng sau lưng tôi chắc chắn là Shin Jae Hyun đã quay lưng đi trước đó.
“Cậu còn gì muốn nói à?”
“…Không có gì đặc biệt.”
“Vậy là gì?”
“Hay là cậu còn thời gian thì đi uống cà phê với tôi lần cuối không?”
“…Cà phê?”
Tôi nghĩ mình nghe nhầm. Nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu, cậu ta vội vàng giải thích thêm.
“Gần đây có một quán cà phê drip ngon tuyệt.”
*phương pháp pha cà phê drip: hay còn gọi là pour-over, là một phương pháp pha cà phê thủ công, trong đó nước nóng được rót từ từ và đều đặn qua lớp bột cà phê đã xay, được đặt trong một phễu lọc. Nước sẽ thấm qua lớp cà phê và chảy xuống bình chứa bên dưới nhờ trọng lực, chiết xuất hương vị và tinh chất của cà phê. Phần bã cà phê sẽ được giữ lại ở phễu lọc.
“…Cậu bảo không thể hiểu nổi việc ăn mì Ý cơ mà?”
“Cà phê với mì Ý khác nhau chứ.”
Khuôn mặt cười ngượng nghịu vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tôi không nhìn kỹ nhưng hình như đã từng thấy biểu cảm đó ở đâu rồi. Một nụ cười nhếch mép tự động hiện lên trên khuôn mặt tôi. Tôi hiểu rõ ý đồ của cậu ta.
“Bây giờ cậu áy náy với tôi à?”
“Ừm…”
Shin Jae Hyun quay mặt đi, dường như suy nghĩ một lát rồi lại nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cười.
“Ừ, một chút.”
“Vậy thì ly cuối cùng nhé?”
“Ly cuối cùng.”
Vậy thì cũng chẳng có gì tệ cả. Tôi khẽ gật đầu.
***
Rõ ràng là mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi tôi gọi một ly Americano rồi ngồi xuống. Chúng tôi hiểu nhau mà không cần nói nhiều. Chuyện học đại học, những khó khăn trong kỳ thi tuyển sinh, thực tế là những câu chuyện mà bất kỳ học sinh cuối cấp nào cũng có thể chia sẻ.
Vấn đề là khi chúng tôi uống được nửa ly cà phê đang tìm thời điểm để chia tay. Vận xui đến thế là cùng.
“Hai cậu đang làm gì đấy?”
Tại sao giọng của Go Yo Han lại lướt qua bên cạnh tôi đúng lúc này chứ?
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, trong khoảnh khắc, tất cả nội tạng trong người tôi như muốn rơi xuống đất. Tôi không tin vào tai mình. Không muốn tin. Nhưng cơ thể lại phản ứng một cách trung thực. Mọi khớp xương như muốn trật ra. Hình như còn nghe thấy tiếng răng rắc nữa. Liếc mắt sang, tôi thấy Shin Jae Hyun ngồi đối diện gần như tái mét mặt mày.
“Go Yo Han?”
Đúng là Go Yo Han. Chết tiệt, đáng lẽ tôi phải nhớ rằng Go Yo Han cũng sống gần khu này. Bình thường thì chẳng thấy cậu ta đâu nên tôi đã lơ là.
“…Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi vừa đi ngang qua đây thì thấy hai cậu ở cửa sổ.”
Go Yo Han trơ trẽn ngồi xuống chiếc ghế sofa tôi đang ngồi. Tôi buộc phải lùi sâu vào bên trong. Nói cách khác, tôi bị bao vây. Bị bao vây rồi.
“Không phải cậu bảo về nhà rồi sao?”
Ngón tay dài của Go Yo Han gõ nhẹ lên thái dương. Nhưng ánh mắt nhìn xuống lại chẳng hề thân thiện chút nào. Đối diện với ánh mắt áp bức đó, tôi hít một hơi thật sâu. Trái tim đang đập loạn xạ dần dần bình tĩnh trở lại. Không sao đâu. Chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Tôi đang trên đường về nhà thôi.”
“…”
Đôi mắt hẹp dài nhìn tôi một lúc rồi quay sang nhìn chỗ ngồi đối diện. Tôi cũng tự nhiên nhìn sang Shin Jae Hyun. Cậu ta cúi gằm mặt, mím chặt môi. Go Yo Han nhìn cậu ta một lúc rồi lên tiếng.
“Hai người hẹn nhau ở đây à?”
“Không.”
“Không.”
Hai người đồng thời trả lời. Rồi mắt chúng tôi chạm nhau. Người lên tiếng trước là tôi. Shin Jae Hyun lại im lặng. Cậu ta khẽ cắn môi, lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Anh rất nhỏ. Tôi đoán được đó không phải là ý tốt.
“Tụi tôi tình cờ gặp nhau. Tôi đến đây thì thấy cậu ấy đang ngồi rồi.”
Tôi đã nói dối. Không phải vì tôi mà là vì Shin Jae Hyun. Dù sao thì Shin Jae Hyun cũng không muốn dính líu đến Go Yo Han. May mắn là Shin Jae Hyun khá thông minh nên tôi tin cậu ta sẽ hiểu ý tôi. Và tôi chắc chắn rằng Go Yo Han cũng sẽ hiểu rồi bỏ qua chuyện này. Nhưng dường như Go Yo Han vẫn còn thiếu sót điều gì đó.
“Vậy thì chỉ cần chào hỏi rồi đi thôi chứ, sao lại nhất thiết phải ngồi cùng một chỗ?”
“…Bạn bè thì cũng có thể như vậy mà.”
“À, hai người là bạn à?”
“Ừ.”
“Hai người?”
“…Ờ.”
“Tình huống thú vị thật. Tôi hoàn toàn không biết đấy.”
Tôi biết cậu ta không hề ngạc nhiên. Bởi vì nụ cười trên môi cậu ta đầy vẻ chế giễu. Thậm chí đôi mắt còn lạnh lẽo đến đáng sợ. Go Yo Han đứng dậy, chậm rãi, rất chậm rãi bước sang chỗ của Shin Jae Hyun. Nhưng cậu ta không ngồi xuống bên cạnh. Cậu ta đứng nghiêng người, khoác tay lên vai Shin Jae Hyun. Đôi môi đang bị cắn của Shin Jae Hyun càng trở nên trắng bệch hơn.
“Bạn thân nhất của Jun là tôi mà. Sao giờ tôi mới biết chuyện này nhỉ?”
Bàn tay đặt trên vai Shin Jae Hyun khẽ chạm vào vành tai cậu ta. Go Yo Han gõ mạnh đến nỗi đầu tai bị va chạm đỏ ửng lên vì đau. Cuối cùng Shin Jae Hyun nhắm mắt lại như thể đã từ bỏ tất cả. Và tôi, người hiểu Shin Jae Hyun biết rõ. Khoảnh khắc này là khoảnh khắc mà Shin Jae Hyun đã cố gắng trốn tránh suốt cả cuộc đời.
“…”
Tôi cảm thấy khó chịu. Không phải vì Go Yo Han bắt nạt Shin Jae Hyun, mà là vì trước mắt tôi là một kẻ yếu đuối đáng thương đang bị bắt nạt. Thậm chí Shin Jae Hyun không chỉ bị một lần. Tôi khó chịu vì tôi biết điều đó nhưng lại làm ngơ cho qua, mà tôi cũng khó chịu vì thân phận của mình phải nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những điều bất hợp lý này.
Tại sao tôi phải như vậy? Tôi sắp trưởng thành rồi. Shin Jae Hyun dù thụ động nhưng vẫn đứng về phía tôi, là người duy nhất quan tâm đến tôi khi tôi bị cô lập. Ít nhất thì tôi cũng nợ Shin Jae Hyun.
Tôi nhớ rõ ràng rằng đã từng có lúc tôi tự nhủ sẽ giúp đỡ Shin Jae Hyun nếu cậu ta gặp phải chuyện khó khăn. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ điều đó.
“Jae Hyun à.”
“…Ừ.”
“Nếu cậu là bạn của Jun, vậy thì chúng ta cũng là bạn đúng không? Tôi với cậu. Đúng không?”
Go Yo Han ngồi xuống bên cạnh Shin Jae Hyun, giả vờ thân thiện rồi hỏi một câu hỏi khó hiểu. Bàn tay tôi nắm chặt ly cà phê. Tôi cố gắng đứng dậy dù cơ thể không muốn cử động. Nhờ đó, tôi có thể nhìn xuống Go Yo Han. Điều đó cho tôi một chút can đảm.
“Này.”
Go Yo Han quay đầu lại nhìn tôi. Tôi thấy khóe miệng cậu ta nhếch lên khi nhìn thấy tôi. Điều đó khiến tôi khó chịu. Thật lòng mà nói, tôi chẳng nhìn thấy Shin Jae Hyun bên cạnh nữa. Trong khoảnh khắc, đầu tôi nóng bừng. Tay tôi đang cầm ly cà phê, mà bấy lâu nay tôi đã tích tụ quá nhiều uất ức.
Cuối cùng, sau một hồi do dự, tôi bẻ mạnh cổ tay.
Thế là chất lỏng đen sánh đổ ập vào người Go Yo Han.
“Đồ chó chết.”
“…”
“Bạn của tôi là Shin Jae Hyun.”
Go Yo Han ngạc nhiên lau vệt cà phê chảy xuống cằm. Nhìn cậu ta ngơ ngác nhìn bàn tay dính đầy cà phê, cứ như không tin vào những gì vừa xảy ra với mình vậy, thật là nực cười. Cậu ta cứ nhìn xuống vết cà phê đang chảy, rồi lại nhìn tôi, lặp đi lặp lại.
“…Cậu với tôi là bạn khi nào vậy?”
“…”
“Chúng ta chưa bao giờ là bạn cả. Đồ khốn nạn.”
Cố tình lơ Go Yo Han, tôi nắm lấy cổ tay Shin Jae Hyun. Rồi dồn hết sức kéo cậu ta đứng dậy. Thân hình to lớn của cậu ta lảo đảo theo tôi. Khó chịu, thật khó chịu. Tôi chịu đựng sự khó chịu đó, vừa bước ra khỏi quán vừa nhìn vào cửa sổ. Bất giác, mắt tôi chạm phải ánh mắt của Go Yo Han đang nhìn ra.
Go Yo Han trông có vẻ hơi bối rối. Cậu ta dùng tay lau khuôn mặt đang nhỏ giọt cà phê, đuổi theo tôi.
Người quay đi trước vẫn là tôi.
Tôi kéo cổ tay Shin Jae Hyun. Nhưng cậu ta nặng hơn tôi nên không bị kéo đi. Thấy lạ, tôi quay người lại thì ngạc nhiên thấy một ánh mắt vô cùng bình lặng.
“Này, làm gì thế?”
“À thì, cái đó…”
Sau khi suy nghĩ xong, Shin Jae Hyun gỡ tay tôi ra. Rất nhẹ nhàng.
“Tôi xin lỗi Yo Han rồi về.”
Một lời nói thật nực cười. Cậu ta chẳng biết gì về việc tôi vừa cứu cậu ta cả.
“…Ừ, tùy cậu thôi.”
Tôi đã cố gắng tôn trọng ý kiến của cậu ta và trả lời một cách dứt khoát. Nhưng thật ra, có lẽ tôi đã hơi chế giễu cậu ta.
***
Suốt quãng đường về nhà, điện thoại tôi không ngừng đổ chuông. Từ chối cuộc gọi cũng vô ích. Cậu ta gọi lại ngay lập tức. Nếu không gọi thì lại nhắn tin.
「Nghe điện thoại đi.」
Lời ra lệnh bắt đầu từ ‘Nghe điện thoại đi’ cuối cùng dần dần chuyển thành ‘Cậu đang ở đâu vậy?’, rồi kết thúc bằng một lời cầu xin.
「Làm ơn.」
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.