Hành Trang Tuổi 18 - Chương 133

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Chương 133

Để giải thích rõ tình huống của tôi thì đó là sự trốn chạy. Không, là sự lưu đày hay đóng chặt cổng thành và cố thủ đến cùng? Nếu hỏi rằng tôi làm vậy vì sợ Go Yo Han hay không, thì câu trả lời chắc chắn là ‘có’. Chỉ là tôi biết rằng cuộc cố thủ này là một lựa chọn sáng suốt. Go Yo Han không thể đối phó bằng cách thông thường.

“Mặt đối mặt thì kẻ trở nên lố bịch chỉ có mình thôi. Sao mình phải đi gặp cậu ta chứ.”

Chỉ có một nhược điểm lớn trong cuộc cố thủ này. Vì không có gì để làm nên cuối cùng tôi lại nghĩ về Go Yo Han.

Biểu cảm của Go Yo Han mà tôi đã không nhìn thấy ngày hôm đó, chỉ có phần cổ của cậu ta mà tôi đã thấy, nó cứ như bóng ma ám ảnh tôi mãi. Tôi hối hận vì lúc đó đã không dám ngẩng đầu lên. Đáng lẽ tôi nên nhìn. Thà rằng lúc đó tôi cứ bướng bỉnh mà nhìn còn hơn. Trí tưởng tượng lại tự trói buộc lấy tôi.

Lúc đó Go Yo Han đã có vẻ mặt như thế nào?

Cảm xúc của tôi không thể đơn giản quy về một mối. Nhiều tình huống, tâm trạng cùng thực tế phức tạp khác nhau cứ như những cục đất sét màu sắc riêng biệt, không hòa lẫn vào nhau. Thà rằng chúng cứ hòa lẫn hết vào nhau thành một màu xám còn hơn. Ngay cả trước khi màu sắc kịp hòa lẫn, Go Yo Han luôn gây ra chuyện. Khi màu sắc phủ lên cục đất sét xám, những vệt màu xoáy tròn được tạo ra. Giống như những vệt sơn loang lổ bị hút vào cống rãnh vậy.

Mỗi sáng, cô giúp việc chỉ im lặng nhìn tôi, đến ngày thứ bảy thì cô mới hỏi tôi lần đầu tiên.

“Cháu thật sự không đi học cũng không sao chứ?”

Lời nói đó khiến tôi giật mình. Cứ như bị trách mắng vậy, tôi vội vàng lảm nhảm biện minh.

“Cháu bị ốm ạ. Dạo này cháu bị cảm nặng lắm.”

Cô giúp việc sống cùng nhà chắc chắn đã nhận ra lời nói dối của tôi. Nhưng cô dường như không mấy bận tâm, chỉ khẽ gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa.

Thật ra thì mấy ngày trước tôi cũng đã thử đến trường. Sự buồn chán cùng những tưởng tượng địa ngục cứ bám riết lấy tôi.

Tôi đã mặc bộ đồng phục đã lâu không mặc, nó có mùi lạ, rồi đi đến tận cổng trường. Chỉ là tiếng chuông trường vang vọng khắp nơi cùng với sự ồn ào của tuổi thiếu niên vang vọng nặng trĩu trong tim đã đẩy tôi lùi bước. Cuối cùng, vì sợ bị cô giúp việc phát hiện nên tôi không dám về nhà mà chỉ lang thang đi bộ quanh khu nhà tôi. Đến tận 12 giờ 30 phút tôi mới dám về nhà.

Cứ nằm xuống giường vì không có gì để làm là cảnh tượng đó lại hiện ra như một cơn ác mộng đeo bám. Cổ của Go Yo Han. Trong giấc mơ, tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhưng không thể.

Khi tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm cả người như mưa. Nhà cũng không nóng. Người tôi nóng ran. Sợ rằng mình thật sự bị cảm, tôi đi tắm để gột rửa cái cơ thể nhớp nháp ấy. Rồi vì khát nước, tôi mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng thì cô giúp việc thản nhiên nói:

“Cậu ấy hỏi điện thoại của cháu bị sao vậy.”

Chỉ có mình tôi thấy ngượng ngùng sao? Tôi kéo chặt áo choàng vì sự ngại ngùng vô cớ.

“Điện thoại cháu bị hỏng rồi ạ. Cháu sẽ mua cái mới sớm thôi.”

“Ừm.”

Uống nước xong, tôi trở về phòng thay quần áo thì ngửi thấy mùi của Go Yo Han trên người mình. Đáng lẽ tôi không nên cho cậu ta mượn sữa tắm. Đáng lẽ tôi chỉ nên bảo cậu ta tắm bằng nước thôi. Thật bực mình. Để xả giận, tôi cởi chiếc áo choàng đang mặc ra rồi ném xuống sàn. Chỉ có tiếng phịch vang lên, cơn giận của tôi vẫn không hề dịu đi.

“…”

Sao cái tên khốn đó cứ xuất hiện rồi làm tôi bận tâm thế nhỉ? Mọi chuyện đã yên ổn rồi mà. Mọi chuyện đang tốt đẹp mà. Không, không phải quá khứ, mà bây giờ mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp. Đúng vậy, là thế.

Vậy nên khi suy nghĩ sâu hơn, tôi lại xả nước vào bồn rửa mặt. Khi nước đầy đến mức hai bàn tay tôi có thể vốc trọn, tôi lại úp mặt vào đó. Như vậy thì những suy nghĩ sẽ lắng xuống.

Cứ như vậy tôi đã cố gắng cầm cự cho đến lễ tốt nghiệp. Thật may mắn là tôi đã cầm cự được.

***

Ngay trước ngày tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng bật điện thoại lên. Thật ngạc nhiên là không có ai tìm tôi cả. Nhìn màn hình im lặng, tôi nhất thời không nói nên lời. Hóa ra mối quan hệ của tôi tệ đến mức này sao. Tôi đã cư xử như một kẻ cơ hội như vậy, nên ghét tôi cũng đáng.

Tôi đã chặn Go Yo Han nên không biết cậu ta có tìm tôi hay không. Dù sao thì cậu ta cũng là kẻ lén lút đến trước nhà tôi như một tên trộm rồi lại trốn đi suốt đêm, nên tôi cũng không tò mò. Không, tôi giả vờ không tò mò.

Lúc đó, một tin nhắn bị bỏ lỡ đã gửi đến. Đó là giáo viên chủ nhiệm.

「Jun à, cô xin lỗi.」

Là giáo viên chủ nhiệm. Trong cái tin nhắn ngắn ngủi đó, tôi đọc được cả cơn sóng thần do sự kỳ vọng vội vã gây ra. Thật ra tôi cũng hơi áy náy. Những ngày tôi trốn tránh có lẽ đối với cô giống như những ngày một người bị lạc đi bộ không nước trong sa mạc vậy.

Tôi nhìn đồng hồ. 9 giờ tối. Một giờ quá muộn để làm phiền. Đáng lẽ tôi nên phát hiện ra nó sớm hơn 5 phút. Với vẻ tiếc nuối, tôi định tắt điện thoại nhưng rồi lại dừng tay. Chẳng phải việc làm tăng thêm sự khổ sở là một việc xấu sao? Dù sao thì cũng chỉ cần gửi một tin nhắn ngắn gọn thôi mà.

Tôi sẵn lòng làm phiền cô một chút. Tôi khẽ động tay, rồi nhấn nút xác nhận.

「Không sao đâu ạ, và em, cô đừng lo lắng cho em ạ.」

Rồi tôi tắt màn hình, định quay người đi lấy một cốc nước thì điện thoại lại reo. Lần này vẫn là cô chủ nhiệm. Sau một chút do dự, tôi khẽ hắng giọng rồi bắt máy.

–Jun à, sao em không liên lạc với cô suốt thời gian qua vậy? Cô đã lo lắng cho em biết bao!

“Dạ, tại dạo này sức khỏe em không được tốt lắm ạ.”

–Ôi trời ơi…

“Em xin lỗi cô ạ. Cô lo lắng nhiều lắm ạ?”

–Jun à, thật sự cô xin lỗi em. Haa, cái này… cô thật sự đã chắc chắn rồi… À, nhưng cô thật sự không còn mặt mũi nào nữa. Cô không biết nói gì cả.

“Không sao đâu ạ.”

Cô áy náy đến mức tôi cũng cảm thấy áy náy theo, không thể nói nên lời. Tôi muốn nói ngay tin trúng tuyển để xoa dịu cái cảm giác khó chịu này, nhưng tôi lại sợ rằng tin đó sẽ đến tai Go Yo Han nên không dám mở miệng. Tôi chỉ có thể lặp đi lặp lại câu ‘không sao đâu ạ’ như một con vẹt.

Và ngày địa ngục đó đã đến.

Lần này tôi lại mơ một cơn ác mộng không đầu không cuối, tỉnh dậy rồi vẫn thấy mình đang ở trong cơn ác mộng. Tôi khó khăn lắm mới ngồi dậy được, tắm rửa, thắt cà vạt đồng phục rồi thở dài. Tôi có thể cảm thấy môi dưới mình đang run rẩy vì hơi thở phả ra.

***

Tôi cố tình kéo dài thời gian đến trường. Tôi cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh. Tất cả là vì bó hoa cồng kềnh đã nằm gọn trong vòng tay tôi. Ngay khi tôi thức dậy vào buổi sáng, cô giúp việc đã đưa nó cho tôi. Tôi kinh ngạc nhìn cô thì cô vẫn giữ giọng điệu thờ ơ như mọi khi, trấn an tôi.

“Bố mẹ cháu gửi cho cháu đấy. Họ đặt và sáng nay nó đã đến rồi.”

“À, vâng… Vâng ạ. Cháu cảm ơn.”

“Ừm.”

Sau đó là sự im lặng. Một sự im lặng không thể chịu đựng nổi khiến tôi phải trốn chạy ra khỏi nhà. Tôi thường cảm thấy vừa thoải mái vừa khó xử với cô giúp việc hiện tại.

Đến trường với những bước chân chậm rãi, lễ tốt nghiệp đã bắt đầu. Loa được bật lớn đến nỗi giọng của hiệu trưởng vang vọng ra tận bên ngoài tòa nhà. Rồi ở cổng trường, tôi gặp Han Tae San, cậu ta dường như đang đợi ai đó.

“Chết tiệt.”

Han Tae San nhìn tôi, tôi giả vờ như không nhìn thấy cậu ta rồi bước qua. Rất lộ liễu. Sau khi quay đầu lại, tôi cắn môi. Chết tiệt, bị phát hiện rồi. Nhưng tôi vẫn cố gắng lờ đi, cái tên dai dẳng này lại gọi tên tôi một cách vô tư.

“Ju… Jun à!”

Giọng điệu như bộ đồng phục lúc nào cũng nhăn nhúm của cậu ta vẫn không hề thay đổi. Giờ giả vờ không quen biết còn xấu hổ hơn. Tôi cố gắng kìm nén sự khó chịu rồi quay người lại.

“Ờ, Tae San à. Chào cậu.”

Đỉnh cao của sự giả tạo. Ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm chính mình.

“Cậu… giờ mới đến à?”

“Ừ.”

“…”

“…”

Trả lời rồi thì cũng phải hỏi gì đó đi chứ, cậu ta cứ im lặng một cách ngoan cố. Tôi là người thua trong trò chơi im lặng này. Có lẽ tôi ít kiên nhẫn hơn Han Tae San.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

“À… à… Bà… bà…”

“Cậu đang đợi bà à?”

“Ừ… ừ…”

Chết tiệt, Han Tae San lại làm bộ mặt đáng thương. Sao cái tên này lại sinh ra với một cuộc đời đáng thương đến vậy chứ. Nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại ‘đừng thương hại’ thì tôi vẫn có thể chịu đựng được.

“Bà cậu khỏe hơn chưa?”

“Nhờ… nhờ cậu…”

“Nhờ tôi á, tôi đã làm gì đâu.”

“…”

“…”

Lại im lặng. Bàn chân trái tôi tự động gõ nhẹ xuống nền đất.

“Tôi đi bây giờ được không?”

“Ơ? Ờ… ờ…”

Khuôn mặt tròn xoe lại rũ xuống buồn bã. Đừng thương hại. Đó là kẻ tự làm hỏng cuộc đời mình. Đó là kẻ đã nói những lời lẽ vô lý rằng cuộc đời tôi có thể trôi qua giống như cuộc đời cậu ta. Tôi điên cuồng tự nhủ. Nhưng việc tự nhủ không dễ như tôi nghĩ. Đặc biệt là với một kẻ hay nghi ngờ như tôi.

Tôi định bước về phía hội trường, nhưng rồi lại đổi hướng, sải bước đến, trao bó hoa đang cầm trên tay cho Han Tae San như thể đấm vào ngực cậu ta.

“…Cái… cái này…?”

“Quà chúc mừng tốt nghiệp. Cậu cầm lấy đi.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo