Hành Trang Tuổi 18 - Chương 134

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Chương 134

“…”

“Cho bà xem đi, đồ đắt tiền đấy, cứ khoe thoải mái. Bảo là bạn tặng. Cậu lên Seoul toàn đi với Han Jun Woo thôi mà. Bà sẽ lo lắng đấy. Bảo là cậu còn có bạn khác ngoài Han Jun Woo.”

“Cảm… cảm ơn…”

“Chắc Han Jun Woo sẽ không nói gì về chuyện này đâu nhỉ?”

“…”

Han Tae San ngập ngừng rồi khẽ gật đầu. Tôi cũng gật đầu nhẹ đáp lại.

“Vậy là được rồi.”

“…Cậu… cậu…”

“Hả?”

“Đại… đại học thế nào rồi? Sao rồi?”

“À, cái đó.”

Tôi ngẩng đầu lên, bĩu môi. Nên nói hay không nên nói đây? Kết luận là không nên nói. Cuộc đời cẩn thận vẫn hơn.

“Không sao đâu. Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“…”

“Còn cậu?”

“Tôi? Tôi, tôi…”

Giọng nói lí nhí đầy vẻ xấu hổ. Không phải là sự xấu hổ của rung động, mà là sự xấu hổ quá quen thuộc.

“…Không… không được tốt lắm.”

“Không tốt cũng phải thôi.”

“…”

Trong tình huống đó mà còn học được thì đúng là thánh nhân. Tôi cũng tụt mất 12 hạng đấy. A, tự nhiên lại nghĩ vớ vẩn rồi. Chết tiệt, lại thấy đồng cảm rồi. Tôi vội nhăn mặt lắc đầu. Nói chuyện với Han Tae San nữa chắc cuộc đời tôi chỉ thêm rối rắm thôi. Tôi vội vàng rời khỏi chỗ đó, khẽ chạm tay vào bó hoa vô tình bị Han Tae San ôm chặt, rồi nói:

“Đừng học đại học nữa, đi làm công chức đi.”

“…”

“Cậu học giỏi mà. Cứ học thêm rồi thi công chức đặc biệt dành cho tốt nghiệp cấp ba ấy. Hoàn cảnh của cậu thì như thế là tốt nhất. Dù sao thì tiền dành dụm để chữa bệnh cho bà chắc cũng hết rồi đúng không.”

Thật là một sự lo lắng thừa thãi. Tôi biết điều đó nhưng vẫn cứ nói. Ư, tôi khẽ vuốt mặt bằng mu bàn tay, nếu không cố giữ vẻ mặt thì chắc tôi đã lộ rõ vẻ chán ghét rồi.

“À… ừ… Cảm ơn cậu.”

“Tôi đi đây.”

Tôi vội vã bước đi trước khi làm thêm điều gì ngu ngốc nữa. Ưm… Từ xa tôi vẫn nghe thấy Han Tae San dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Và khi cảm thấy cái sự hiện diện khó chịu đó biến mất, tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Han Tae San nữa.

Đến cửa hội trường, nơi đó đã chật ních người. Tất cả là do phụ huynh ăn mặc lộng lẫy đứng chắn hết cả lối đi. Dù cố gắng chen vào thì chắc chắn tôi cũng chỉ thấy những cảnh tượng khó chịu thôi. Nghĩ đến cái ý nghĩ kinh khủng đó, tôi thấy chán nản đến tận cổ nên bỏ cuộc. Chỉ cần chụp vài bức ảnh tốt nghiệp bằng camera điện thoại là đủ rồi.

Tôi quay người lại, tạo dáng để tấm biển tốt nghiệp hiện ra rõ ràng rồi bật camera. Tách. Một tiếng báo hiệu ngắn gọn vang lên, bức ảnh đã được chụp. Xem lại màn hình thì thấy ảnh khá đẹp.

“…Để chúc mừng tốt nghiệp thành công của trường trung học, xin mời em Ahn Ji Soo, học sinh lớp 12 ban 2, người có thành tích xuất sắc nhất năm nay, lên phát biểu…”

À, may mà tôi không vào trong. Tôi trừng mắt nhìn vào bên trong hội trường với vẻ mặt chán ghét. Thế rồi, đúng lúc đó, tại sao chứ, vì sao chứ, tôi lại chạm mắt với Go Yo Han vừa quay người lại. Đáng lẽ tôi phải nhớ rằng Go Yo Han là người cao nhất trường. Chắc chắn cậu ta đang đứng ở hàng cuối cùng.

“…”

Tôi cảm thấy đồng tử mình giãn ra. Ánh nắng nhỏ bé xuyên qua không gian chiếu thẳng vào mắt tôi. Thị lực bị tổn thương bởi ánh sáng chói lóa trở nên mờ đi. Tôi nheo mắt lại. Chạy trốn. Bản năng sinh tồn hét lên qua những tín hiệu điện. Tôi dùng lòng bàn tay che một bên mắt. Chạy trốn. Go Yo Han vừa chạm mắt tôi đã quay hẳn người lại. Theo phản xạ, tôi cúi đầu tránh khuôn mặt của cậu ta. Đôi chân của cậu ta mà tôi nhìn thấy bên dưới đang tiến về phía tôi xuyên qua đám đông.

Chạy trốn!

Khoảnh khắc nhìn thấy đầu ngón chân cậu ta, chân tôi cuối cùng cũng nhấc khỏi mặt đất.

Tôi chạy. Chỉ đơn giản là chạy không mục đích.

Nhưng cơ thể theo bản năng đã tìm đến những địa điểm cùng hướng đi quen thuộc. Hành lang mà tôi biết rõ, cầu thang mà tôi quen thuộc. Tôi nắm lấy lan can, thở dốc khi leo lên, rồi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đầy đáng sợ từ phía sau. Tiếng bước chân vội vã.

“Hộc… hộc…”

Trong tình huống nguy cấp, cơ thể con người sẽ thể hiện những điều kỳ diệu. Tôi nuốt chửng hơi thở mệt mỏi rồi tiếp tục chạy. Tiếng bước chân của tôi cùng tiếng bước chân lệch nhịp đang nhanh chóng đuổi theo tôi. Vì không nhìn thấy nên tôi không biết cậu ta đã đến đâu rồi. Đôi mắt sợ hãi tìm kiếm một phòng học trống.

Tôi tìm thấy một phòng học bất kỳ, mở cửa, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cửa không khóa, đóng cửa lại, rồi cúi người xuống trốn dưới gầm bàn.

Tôi cố gắng nín thở hết mức có thể, nắm chặt chân bàn.

Thế giới im lặng đến lạ khi tôi ngồi im lắng nghe. Sự im lặng kéo dài vài phút khiến tôi yên tâm. Hóa ra là tôi đã nhầm, Go Yo Han đã không đuổi theo tôi. Đó chỉ là ảo giác do trí tưởng tượng của tôi tạo ra mà thôi. Tôi đã nghĩ một cách thoải mái đến mức thà tin như vậy còn hơn.

Nhưng với bản tính cẩn thận, tôi vẫn không gây ra tiếng động mà chậm rãi ngồi hẳn xuống sàn.

“Chết tiệt, giật cả mình…”

“…Jun.”

Bộ não đang được an ủi bằng sự tự lừa dối của tôi đã chết cháy đen. Cả người tôi cứng đờ. Đó là âm thanh phát ra từ phía sau. Tôi cử động những cơ bắp cứng đờ, chỉ xoay đầu lại nhìn.

Ở đó, Go Yo Han đang thở dốc.

“…”

Go Yo Han tiến lại gần. Một bước, hai bước. Mỗi bước chân cậu ta làm rung chuyển sàn nhà. Sự rung động truyền qua bàn tay tôi đang chống xuống sàn, hướng đến não tôi. Nhưng bộ não đã chết không còn phản ứng nữa. Ngay cả trước khi Go Yo Han đến trước mặt tôi rồi đột ngột cúi người xuống.

“…”

Sau đó, tôi chỉ nghĩ ‘mình sẽ bị đánh’.

Theo phản xạ, tôi nhắm nghiền mắt, đưa tay lên che đầu. Tôi run rẩy trong bóng tối một lúc lâu, nhưng không cảm thấy đau đớn. Thật kỳ lạ. Tim tôi đập loạn xạ. Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa mà hé mắt nhìn.

Rồi tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được.

“…Go… Go Yo Han.”

“Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu…”

Go Yo Han úp mặt vào chân tôi, dùng tay nắm chặt lấy chân tôi. Chân tôi bị nắm chặt đến mức tê dại vì máu không lưu thông. Chỉ cần nghe giọng nói đó thôi tôi cũng biết đó không phải là ý đồ của Go Yo Han.

“Cảm ơn…”

Lời cảm ơn đó không được bộ não đã chết của tôi tiếp nhận. Tôi quá sốc. Không thể tránh khỏi việc mọi mạch suy nghĩ đều ngừng trệ. Bấy lâu nay não bộ của tôi đã bị hành hạ quá nhiều.

“Đồ khốn, không phải, tôi, tôi không đến tìm cậu…!”

Quá bất ngờ, mãi một lúc sau tôi mới đẩy mạnh vào vai Go Yo Han đang cúi đầu dưới chân tôi. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Go Yo Han khi cậu ta ngã ra rồi ngẩng đầu lên, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt mà tôi đã tìm kiếm trong cơn ác mộng.

Đó là một khuôn mặt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Không thể diễn tả bằng lời, không thể vẽ bằng tranh, chỉ có thể ghi nhớ bằng mắt. Bộ não cháy đen của tôi tan thành tro bụi. Đó là một khuôn mặt gây sốc đến mức tôi không thể ghi nhớ được. Tôi ấp úng, ư… ư… Thị lực đau nhức của tôi đang dần trở lại.

Thế giới hiện ra rõ ràng. Như thể đang cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc này.

Tôi đã thấy danh tính của Go Yo Han khiến tôi khổ sở trong tưởng tượng.

Ác mộng, Go Yo Han, đồng tử, bộ não chết. Tất cả đều không bình thường. Tôi thuộc về nơi đó cũng không bình thường. Tất cả những cảm xúc cùng lời nói mà tôi đã trải qua, đã nghe thấy từ trước đến nay đều lẫn lộn.

‘Hay là cứ hôn một cái đi nhỉ.’

Con cóc nhảy lên thật dễ dàng. Vậy nên tôi đã gây ra chuyện đó.

Tôi quỳ xuống, tiến đến gần Go Yo Han. Rồi nắm lấy khuôn mặt mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên, hôn cậu ta. Thật ngạc nhiên, nụ hôn đầu tiên không có vị chanh, cũng không có vị quất, mà lại có vị mặn.

“…”

“…”

Tôi đẩy vai Go Yo Han ra rồi nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Ánh mắt chạm nhau biến đổi đa dạng như quang phổ ánh sáng. Cuối cùng, khi màu sắc tìm lại được ánh cầu vồng, lúc đó tôi mới tỉnh táo trở lại.

Chết tiệt, thằng điên.

Tôi bật dậy như lò xo. Tôi dùng lòng bàn tay thô ráp, chắc chắn là bẩn thỉu, lau môi. Cái đầu nóng ran lại dựng lên một bức tường phòng thủ bảo vệ tôi. Tôi chống tay lên bàn, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể đang loạng choạng. Rồi tôi quỳ xuống, nhìn Go Yo Han đang ngước nhìn tôi.

“Như… như vậy là đủ rồi, đủ rồi chứ.”

“…”

“Vậy thì kết thúc đi.”

Nói xong, tôi quay người bỏ chạy. Hành lang mà tôi nhìn thấy cuối cùng là lớp học năm lớp 11. Bảo sao bên trong lớp học lại quen thuộc đến vậy. Đó là lớp học mà Go Yo Han với tôi đã gặp nhau.

[Còn tiếp ở phần 5]

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo