Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 138
“Chúng tôi học cùng trường cấp ba đấy. Này, tôi cứ tưởng cậu trượt đại học chứ! Sao đến lễ tốt nghiệp cũng không thấy mặt vậy?”
“……”
Vừa chạm mặt, cậu ta đã buông lời khó nghe. Những ký ức mà tôi cố chôn vùi trong góc tối của tâm trí bỗng chực trào lên, rõ ràng đến phát bực. Tôi đã cố gắng lắm để quên đi. Chết tiệt.
“……Chỉ là sức khỏe không tốt, với lại tôi về quê bố mẹ dưỡng bệnh.”
“Ôi, dưỡng bệnh á? Đi nước ngoài hả?”
“Ừ.”
“Ôi, đúng là… đẳng cấp khác biệt. À, cậu ấy giàu lắm đấy.”
“Vậy hả?”
“……Cậu ấy sống ở khu Dong Kwan.”
Cậu ta che miệng, giả vờ nói nhỏ nhưng ai cũng nghe thấy. Mà tại sao cậu ta lại phải nói địa chỉ nhà tôi ra chứ? Những người trong nhóm nghe Ahn Ji Soo nói vậy thì người trợn mắt ngạc nhiên, người lại thản nhiên gật đầu. Trong số đó, người ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng phải khu đó toàn nhà giàu có sao? Đất đai đắt đỏ lắm. Trên TV hay nhắc đến mà.”
“Trường tôi hồi đó cũng có nhiều người ở khu đấy lắm.”
Tôi chẳng hiểu sao cậu ta lại tỏ vẻ tự hào như vậy. Chắc là cảm thấy thỏa mãn giùm hay sao đó. Nhà cậu ta cũng đâu đến nỗi nghèo, vậy mà còn làm ra vẻ, thật nực cười. Nhưng hóa ra, ngạc nhiên ở đó vẫn chưa đủ. Những câu hỏi sau đó còn nực cười hơn.
“Vậy cậu đi học bằng xe hơi hả? À không, chắc chưa có bằng lái nhỉ?”
“Cậu có xe hơi á?”
“Không, tôi chỉ sống gần đây thôi.”
“Ôi, bố mẹ mua nhà cho ở gần trường luôn, đúng là đẳng cấp. Ở đâu thế? Chung cư hả?”
“Tôi ở ký túc xá.”
“Thôi đi, với trình độ của Kang Jun thì ký túc xá cái gì? Mà khoan đã, cậu vào được ký túc xá kiểu gì? À, không, chắc bố mẹ cậu mua sẵn mấy căn nhà ở tỉnh cho rồi ấy chứ. Haizz, ngưỡng mộ thật.”
Cái tên này đang cố tình chơi xỏ tôi đúng không? Rốt cuộc là có ý gì khi khơi ra chuyện này ở đây chứ? Tôi chẳng hiểu nổi, chỉ thấy mặt mình nhăn lại. Chẳng lẽ là vì điểm thi đại học? Hay là có tin đồn gì về kết quả của tôi lan ra? Hoặc là giáo viên chủ nhiệm chỉ nói với Ahn Ji Soo?
Không, không phải thế. Chắc không đến nỗi nhỏ nhen như vậy đâu.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Này, đừng có xạo. Thế cậu vào ký túc xá bằng cách nào? Đúng rồi, bố mẹ cậu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”
Giọng cậu ta to đến nỗi mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía tôi. Đó thực sự là khoảnh khắc địa ngục.
“Tôi cũng không rõ nữa.”
“Đúng là người giàu có khác. Người ta bảo người giàu còn chẳng biết mình có bao nhiêu tài sản, kiếm được bao nhiêu tiền ấy chứ.”
“Nhà cậu ấy giàu lắm hả?”
Một thành viên trong nhóm thận trọng hỏi. Người tự hào đáp lại lại là Ahn Ji Soo.
“Trường cấp ba tôi học có nhiều người như thế lắm. Khu đó toàn dân giàu có đời này sang đời khác, mà trường lại còn nổi tiếng về chất lượng giáo dục nữa chứ. Cậu ấy chắc còn chẳng biết giá vé xe buýt là bao nhiêu.”
“Này, không phải đâu.”
“Không phải cái gì mà không phải, Go Yo Han còn không biết cơ mà.”
Go Yo Han.
“……”
Ngay khi cái tên đó vang lên, mọi mạch suy nghĩ trong đầu tôi dường như ngừng lại. Những lời Ahn Ji Soo luyên thuyên sau đó chỉ còn là những tạp âm vô nghĩa. Nào là cùng lớp có một cậu Go Yo Han giàu có chẳng kém, nào là mọi đồ dùng của cậu ta đều là hàng hiệu, nào là hàng hiệu xịn thì chúng ta còn chẳng biết tên. Thứ đánh thức tôi khỏi cơn mê man không phải là những lời lẽ đáng xấu hổ đó.
“Mà này, cậu có biết Go Yo Han tìm cậu dữ lắm không?”
Câu nói đó lập tức nhuộm màu cho thế giới trắng xóa trong tôi. Như thể vừa được ai đó phá vỡ thôi miên, tôi chớp mắt liên tục rồi thốt ra một câu ngớ ngẩn.
“Ơ, ừm? Cậu nói gì cơ?”
“Tôi bảo Go Yo Han tìm cậu dữ lắm. Giáo viên chủ nhiệm của cậu chắc khổ sở lắm đấy. Ngày nào cũng gọi điện hỏi sao cậu không nghe máy, đến nhà thì không thấy ai, rồi lại gọi điện bảo cậu liên lạc lại. Tôi biết là cậu bị áp lực thi cử nhưng sao lại thế chứ. Tôi chưa bao giờ thấy Go Yo Han lo lắng đến vậy đâu. Chẳng phải trước đây hai cậu thân nhau lắm à?”
“…….”
“Cậu ta còn mượn điện thoại của người khác gọi cho cậu nữa cơ. Chắc chắn là cậu chặn số cậu ta rồi nên mới thế… Tóm lại là không phải chuyện đùa đâu. Hay là hai cậu lại cãi nhau?”
“……Xin lỗi, nhưng đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tôi nữa.”
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi nghĩ mình đã nhẫn nhịn đủ rồi. Chắc hẳn cái vẻ mặt chỉ biết gật đầu của cậu ta cũng đang nghĩ tôi làm màu thôi. Tôi cũng nghĩ vậy nên đứng phắt dậy.
“Chuyện bài tập nhóm thì tuần sau chúng ta bàn tiếp nhé. Tuần sau gặp lại.”
Nói rồi tôi bước ra, mãi một lúc sau mới nhận ra mình chưa cho họ số điện thoại. Nhưng đằng nào tuần sau cũng gặp lại nên tôi cũng chẳng để ý.
Nhìn đồng hồ thì đã chiều muộn. Tiết học cuối cùng kết thúc sớm nên giờ mới có bốn giờ. Thông báo của khoa chắc đã được gửi đến từ lúc nào, điện thoại tôi đã đầy ắp thông báo.
Sau đó, tôi ăn cơm một mình, về ký túc xá một mình, chuẩn bị bài tập một mình. Thật lòng mà nói, mọi thứ dễ dàng hơn tôi tưởng. Dễ đến nỗi tôi tự hỏi trước đây tôi đã sống kiểu gì mà đến việc này cũng không làm được. Ngược lại, tôi còn nhận ra nó khá hợp với mình. Nghĩ lại thì tôi cũng chưa từng có bạn thân.
Bạn thân. Đang tìm chủ đề cho bài tập, ngón tay vô thức đặt lên bàn phím của tôi khẽ động đậy. Con trỏ nhấp nháy trên màn hình, những phụ âm cùng nguyên âm quen thuộc cứ thế đan xen hiện ra.
‘Bạn thân nhất của Jun là ai?’
‘Han… à không, là Go Yo Han ạ.’
Go Yo Han.
Chết tiệt, vừa tỉnh táo lại, tôi liền đập mạnh tay xuống bàn phím. Vẫn chưa hả giận, tôi còn ném cả con chuột bên cạnh vào tường.
“Làm ơn, làm ơn biến khỏi đầu tôi đi!”
Nhưng dù có ném hết mọi thứ trên bàn xuống đất, nỗi đau của tôi vẫn không hề vơi đi. Đầu óc tôi rối bời, chỉ muốn tìm một nơi để trốn chạy.
Thôi nào. Cứ ngủ một giấc rồi quên hết đi. Như một kẻ bị ma ám, tôi bước về phía giường.
Vẫn chưa đủ, tôi kéo chăn trùm kín đầu. Nhắm mắt cố gắng ngủ, bàn tay lại tự động mò lên môi. Ngón giữa với ngón trỏ ấn mạnh vào giữa môi. Phần thịt hơi nhô ra mềm mại lún xuống. Vẫn chưa thỏa mãn, tôi đưa ngón tay vào sâu hơn bên trong. Đến khi răng cửa cắn vào móng tay, tôi mới giật mình rút tay ra khỏi miệng.
“Điên rồi……”
Chắc chắn là tôi điên rồi.
“Cái tên đó dù sao cũng không bao giờ gặp lại nữa, sao cứ hiện ra trong đầu mình thế nhỉ?”
Lúc đó, lẽ ra tôi không nên hành động bốc đồng như vậy. Tôi cứ hối hận mãi về cái việc không thể nào cứu vãn được ấy, hối hận đến mức cuối cùng cũng thiếp đi.
***
Tôi ngủ quên mất. Mở mắt ra thì mới bảy giờ tối.
“Chết tiệt. Thật là…”
Thật là một ngày tồi tệ. Thật là khởi đầu tệ nhất trong những ngày tháng sinh viên mà tôi từng mơ ước. Đây là tuổi hai mươi mà tôi hằng mong đợi sao? Tâm trạng tôi tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa.
Quay đầu lại, tôi vẫn chưa thấy bạn cùng phòng đâu. Cứ thế này thì chắc tôi dùng phòng một mình thật. Nhìn khoảng trống trên tấm nệm, tôi thấy đói bụng.
“Ăn tối……”
Nhìn đồng hồ thì đã sát giờ đóng cửa của nhà ăn ký túc xá.
“Hay là nhịn luôn nhỉ.”
Nhưng nếu đến sáng mà vẫn chưa ăn gì thì có lẽ mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được. Tôi gắng gượng nhấc thân thể mệt mỏi dậy. Mua đại thứ gì để đó, biết đâu lúc nào lại muốn ăn.
Tôi lấy ví rồi đi theo hướng mà mình đã từng thấy cửa hàng tiện lợi. Mua vài món ăn tạm được, rồi cả nước nữa. Cho tất cả vào túi, tôi quay về ký túc xá. Con đường đó sao mà xa lạ quá. Cứ như tôi đang sống một cuộc đời không thuộc về mình, hoặc như một khởi đầu tồi tệ cho một cuộc đời mới vậy.
Thất vọng với một ngày đầy rẫy những chán chường, tôi đứng đợi thang máy thì điện thoại reo. Lại thông báo của khoa nữa sao, tôi nghĩ thầm rồi nhìn vào màn hình, ngạc nhiên thay, đó lại là giáo viên chủ nhiệm.
「Em đã xem trang web của trường chưa?」
Trang web của trường? Có gì ở đó nhỉ. Không nghĩ ra câu trả lời ngay được, tôi bực bội nhíu mày. Tôi quyết định phải xem thử. Mở internet lên rồi gõ tên trường vào thanh tìm kiếm. Ngay sau đó, một cửa sổ bật lên. Vừa nhìn thấy, tôi đã thở dài.
“Trường sửa lại danh sách trúng tuyển rồi.”
Đúng như dự đoán, cái tên ở trên cùng, điểm tuyệt đối kỳ thi đại học, khoa Chính trị và Ngoại giao, Đại học Hàn Quốc, Kang Jun. Trường chắc chắn sẽ tự hào về chuyện này nên giờ mới đăng lên.
“Giá mà đừng làm thế thì tốt hơn.”
Tôi hối hận vì đã không giữ bí mật. Thêm vào đó, đúng như lời giáo viên chủ nhiệm nói, bên dưới tên tôi là Ahn Ji Soo. Thật ngạc nhiên. Không phải dựa vào điểm học bạ mà là dựa vào điểm thi đại học để xếp thứ tự sao? Tôi nhún vai rồi kéo xuống. Bên dưới Ahn Ji Soo cũng là những cái tên quen thuộc.
“Ha Min Woo cũng trúng tuyển rồi. Khoa Ngữ văn Hàn Quốc.”
Một âm thanh trong trẻo vang lên. Tiếng thang máy đã đến. Lúc đó tôi mới rời mắt khỏi màn hình, nhấn nút tầng 4. Không gian yên tĩnh tràn ngập tiếng ồn của máy móc. Tôi lại kéo xuống một cái tên nữa thì cửa thang máy mở ra. Tôi bước ra khỏi khe hở hẹp. Vừa đi dọc hành lang, tôi vừa tiếp tục xem.
“Park Ha On cũng suýt soát đỗ… Năm nay số lượng trúng tuyển nhiều hơn năm ngoái nhỉ.”
Chắc hiệu trưởng với hiệu phó lại đang làm ầm ĩ lên đây. Tôi tặc lưỡi rồi kéo màn hình xuống nữa. Một cái tên quen thuộc dần hiện ra rõ ràng trên màn hình.
Ngay khoảnh khắc đó, chiếc túi đầy ắp trên tay tôi rơi xuống đất.
Chiếc túi văng tung tóe, đồ đạc bên trong rơi vãi khắp nơi, nhưng tôi vẫn đứng đờ người, kinh hãi nhìn chằm chằm vào màn hình.
“……Chết tiệt, cái quái gì thế này.”
Màn hình rung nhẹ. Ánh sáng rực rỡ dần trở nên nhòe đi.
Khoa Kinh tế học, Đại học Hàn Quốc, Go Yo Han.
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Đoạn video bị chôn vùi trong ký ức chậm rãi phát lại như một bộ phim cũ. Những khoảnh khắc vô tình lướt qua giờ đây đan xen, trở thành một cuốn phim quay chậm.
‘Cậu nghĩ với cái điểm số đó thì cậu có thể vào được Đại học Hàn Quốc sao?’
‘Nếu là diện tuyển thẳng đặc biệt cho người nước ngoài thì có lẽ.’
‘Hả, người nước ngoài á?’
“Chẳng lẽ, không thể nào……”
Không thể nào, chuyện đó lại là thật. Lời nói đó lại là thật. Vậy là Go Yo Han cũng ở đây sao. Vậy thì cái câu chúc ‘nhất định phải đỗ’ lúc đó chẳng lẽ là vì chuyện này sao? Không thể nào. Chẳng lẽ… không, không phải đâu. Chắc không phải đâu. Tôi phải xác nhận lại. Ngày công bố kết quả tuyển thẳng cho người nước ngoài là khi nào nhỉ. Hình như sớm hơn. Tôi nhớ là đã xem rồi. Tháng 9 thì phải? Vậy là sao, Go Yo Han đã trúng tuyển rồi hả?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.