Hành Trang Tuổi 18 - Chương 139

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 139

“Không thể nào. Không thể nào……”

Bàn tay tôi hoảng loạn đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm xuống sàn. Tín hiệu tuyệt vọng của tôi va vào nền gạch cứng lạnh rồi bật lên. Chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn, trượt dài trên nền đất bẩn thỉu. Tôi khẽ cúi xuống, vươn tay về phía nó, nhưng lại thấy một người đứng trước cửa phòng ký túc xá. Cùng với một chiếc vali lớn.

“……”

Đôi giày này, sao lại quen thuộc đến vậy.

Tại sao?

Sao lại quen thuộc đến vậy. Tại sao? Tại sao lại quen thuộc?

Bàn chân to lớn, đôi chân dài. Ánh mắt tôi cứng đờ, chậm rãi lướt dọc theo đôi chân ấy.

Rồi tôi nghe thấy tiếng cuộc đời mình tan vỡ. Tại sao cái tên định mệnh chết tiệt kia cứ phải xuất hiện vào thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời tôi để phá đám chứ?

“……Kang Jun?”

“……Go Yo Han.”

Miệng tôi run rẩy. Khung cảnh không thể tin nổi này khiến tôi hoàn toàn bối rối.

“Cậu, cậu… sao cậu lại ở đây?”

Tại sao lại đứng trước cửa phòng ký túc xá của tôi?

“Sao cậu lại ở đây, cái đồ khốn kiếp này!”

Tôi hét lên như điên dại. Những cảm xúc ẩn sâu dưới đáy bàn chân, nơi mà tôi nghĩ rằng mình không bao giờ có thể nhìn thấy, giờ đây đang trườn bò lên khắp cơ thể. Tôi muốn cào xé bản thân mình. Không phải là ngứa ngáy, mà là tôi muốn rũ bỏ hết những thứ như nấm mốc đang mọc trên da thịt mình.

Bởi vì mọi nguyên nhân gây ra khổ sở của tôi đều đang ở ngay trước mắt. Nhưng điều khiến tôi sợ hãi hơn cả là Go Yo Han cũng đang đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, không nói một lời.

“Cậu, cậu… sao……”

Sao cậu cũng đứng đó như một người kinh ngạc vậy?

Tôi không thể tin vào vẻ mặt của cậu ta. Tôi không muốn bị lừa bởi vở kịch của một kẻ dối trá nữa.

Chắc chắn là cậu ta đã làm gì đó. Tôi cố gắng phớt lờ những nghi ngờ hợp lý nhỏ nhoi đang nhen nhóm trong lòng. Đây không phải là trường cấp ba mà một lời nói có thể giải quyết được mọi chuyện. Nếu đúng là những trùng hợp ngẫu nhiên như Shin Jae Hyun đã nói thì sao?

Vậy thì tại sao cái trùng hợp ngẫu nhiên chết tiệt kia lại là Go Yo Han chứ? Tại sao lại là cậu ta!

Kang Jun lạnh lùng thường ngày không còn ở đây nữa. Chỉ còn một tên tội phạm đang cố gắng đổ trách nhiệm cho quá khứ nhục nhã của mình. Ngọn lửa ký ức cháy bỏng vì xấu hổ của tôi đang cố gắng đổ hết mọi oán hận lên người cậu ta.

“Cậu, cậu……. Cậu đã làm gì? Sao cậu lại ở đây? Tại sao cậu lại ở đây!”

Tôi lùi dần về phía sau, phủ nhận những gì đang xảy ra. Tránh xa Go Yo Han? Không, không phải. Tôi chỉ muốn tin rằng mình đang chạy trốn khỏi Go Yo Han mà thôi. Thực ra, tôi đang chạy trốn khỏi sự hèn nhát của chính mình. Cảm giác truy đuổi con mồi mang tên dục vọng trong màn sương mù dày đặc suốt quãng thời gian tôi trốn tránh Go Yo Han đã thành thật hơn cả lý trí của tôi.

“……Sao cậu gầy đi nhiều vậy? Vốn đã gầy rồi mà.”

Go Yo Han không nghe tôi nói mà chỉ tự nói những gì cậu ta muốn. Với vẻ mặt thương hại nhìn tôi, hơi tiều tụy, tôi chẳng hiểu sao cậu ta lại tỏ ra xúc động hơn cả tôi nữa. Go Yo Han bước một bước theo tôi, giọng nói run rẩy.

“Đừng có đánh trống lảng!”

Cổ họng tôi đau rát vì cố gắng gằn giọng.

Đừng lo lắng những chuyện vô nghĩa. Đó là một tiếng gào thét tuyệt vọng pha lẫn sự thương hại. Khối u trong lồng ngực tôi dường như đang bị hút sâu xuống tận lõi trái đất. Cảm xúc của tôi tuân theo trọng lực, và đáng tiếc thay, tâm điểm lại là Go Yo Han.

“Chuyện tôi ra sao thì thực ra cũng có liên quan gì đến cậu đâu……”

Cậu ta chỉ thấy vui khi trêu đùa với trò chơi ích kỷ của mình mà thôi. Tôi biết. Tôi biết những lời nói dối của cậu ta.

“Không phải, không phải vậy.”

Vẻ mặt Go Yo Han cúi đầu như thể nhận lỗi khiến tôi khó chịu. Vẻ mặt mong manh ấy đâm mạnh vào tim tôi, nghẹn cả hơi thở. Đôi mắt buồn bã đến đáng ghét dõi theo ánh mắt tôi. Đừng đi theo tôi. Tôi cố gắng hết sức để tránh né ánh mắt đó.

“……Không phải thế.”

Tôi bịt tai lại. Tôi không được nghe bất kỳ lời bào chữa nào.

“Đi đi.”

Tôi bịt chặt tai, trừng mắt nhìn cậu ta, trút ra cơn giận dữ tột độ. Tôi biết rõ mình đang phản ứng thái quá. Nhưng tôi có lý do chính đáng để ghét Go Yo Han.

“Tôi bảo cậu đi đi!”

Tôi thốt ra lời căm hận, nhìn chằm chằm vào tên khốn vẫn không có ý định rời đi. Câu trả lời lại đến từ nơi khác.

“Ai ngoài hành lang đấy? Làm ơn giữ yên lặng đi!”

Một tiếng đập mạnh vào cửa vang lên. Lời cảnh báo đầy lý trí đó cuối cùng cũng khiến đầu óc tôi nguội lạnh ngay lập tức. Đây là người mà tôi có thể sẽ phải đối mặt trong vài tháng tới. Liệu người đó có biết là tôi không? Chết tiệt, chết tiệt thật.

“……Tránh ra!”

Xấu hổ đến mức không thể chịu nổi, tôi vội vàng nhét những thứ rơi vãi trên sàn cùng chiếc điện thoại vào túi, đẩy Go Yo Han sang một bên. Trước khi cậu ta kịp quay đầu lại, tôi đã nhanh chóng nhập mật khẩu mở cửa, bước vào rồi vội vã đóng sầm cửa lại.

“……”

Nhưng thật đáng xấu hổ. Ngay cả sau khi bước vào nơi mà tôi nghĩ là an toàn, tôi vẫn đứng im lặng trong hành lang nhỏ hẹp vừa đủ cho một người đứng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Lúc đó, tôi đang tha thiết mong ước một điều gì đó.

“Làm ơn…… xin đừng.”

Kỳ vọng luôn phản bội tôi. Mà cũng đúng thôi, điều ước của tôi chưa bao giờ thành hiện thực một cách dễ dàng cả.

Bíp-, bíp-, bíp-, bíp-.

Cánh cửa mở ra sau bốn tiếng bíp đơn giản, mỗi tiếng cách nhau một khoảng thời gian rất ngắn. Cơ thể tôi theo bản năng lùi ra khỏi hành lang, rồi từ khe cửa nhỏ, một hành tinh, một nỗi ghê tởm, một thảm họa đã len lỏi bước vào. Đôi mắt hung dữ như muốn phá hủy tôi, giờ đây lại chứa đựng đầy nỗi buồn cùng tuyệt vọng.

Nhìn ổ khóa đã mở, Go Yo Han nở một nụ cười cay đắng.

“Cậu vẫn chưa đổi mật khẩu nhỉ. Văn phòng bảo cậu đổi rồi mà.”

“……”

“Cậu lúc nào cũng không chịu đổi mật khẩu gì cả. Điện thoại cũng vậy.”

“Đừng vào.”

Tôi vươn tay chỉ vào hành lang.

“Lập tức quay về rồi làm thủ tục trả phòng đi.”

Tại sao nơi tôi trốn tránh cậu ta lại trở thành tổ ấm của cậu ta chứ? Tại sao lại đúng ở đây chứ? Tôi hoàn toàn bị sốc rồi đưa ra một yêu cầu vô lý. Đó là một mệnh lệnh đầy miễn cưỡng. Và tôi biết rõ rằng cái tên điên rồ mà tôi quen biết sẽ không nghe lời tôi. Tôi run rẩy vì tủi thân, nước mắt chực trào ra.

Chắc chắn cậu ta sẽ nói không hoặc chế nhạo tôi. Đó mới là Go Yo Han mà tôi biết.

Go Yo Han mấp máy môi, nuốt khan một tiếng rồi mở miệng. Được thôi, để xem cậu ta định biện minh thế nào. Tôi bướng bỉnh đứng thẳng. Nhưng những lời tôi nghe được lại hoàn toàn không thể tin nổi.

“……Ừ, tôi biết rồi.”

“……Hả?”

Biết rồi? Go Yo Han? Tự mình rời đi? Không hề biện minh? Sự hỗn loạn bủa vây lấy tâm trí tôi, vặn vẹo, dày vò nó. Cứ như tôi đang rơi vào một vòng xoáy vũ trụ vậy. Cảm giác như một viên kẹo mạch nha bị kéo dài ra khi rơi vào hố đen. Tại sao?

“……Tại sao?”

Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Kế hoạch mà tôi vốn cho là hiển nhiên đã đổ vỡ trong chớp mắt, sự hỗn loạn của tôi là điều dễ hiểu. Tôi thì đang rối bời như vậy, còn nhân vật chính gây ra sự hỗn loạn này lại quá ngoan ngoãn.

“Cậu bảo tôi mà.”

“Tôi? Bây giờ cậu đang nói là vì tôi bảo cậu nên cậu mới thế này hả? Cậu?”

Ha, một tiếng cười khẽ bật ra. Nếu đã định nói những lời ngoan ngoãn như vậy thì ít nhất cũng phải làm cho ra vẻ chứ. Một bên lông mày cậu ta nhíu lại, môi lại khẽ run rẩy một cách kỳ lạ.

Tôi biết rõ vẻ mặt đó. Đó là khi mọi chuyện không diễn ra theo ý Go Yo Han.

“Đừng có giở trò. Suốt hai năm cậu đã hành hạ tôi.”

“Không phải hai năm mà.”

Go Yo Han nhìn tôi với vẻ mặt oan ức đến lạ. Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cậu ta đã làm gì chứ?

“Đâu phải lúc nào cũng khổ sở đâu.”

“Đừng có nói vớ vẩn. Đó chỉ là điều cậu muốn tin thôi.”

“……Cậu ghét tôi đến vậy sao?”

Cậu ta cắt lời tôi, một giọng nói gấp gáp chen vào.

“Từ bao giờ?”

Sao cậu ta lại tò mò về chuyện đó đến vậy? Tôi thành thật trả lời.

“Từ bao giờ á? Tôi đã nói rồi mà, tôi ghét cậu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu.”

“……Tại sao?”

“Vì cậu đáng ghét.”

Bàn tay vẫn kiên trì chỉ vào hành lang khẽ hạ xuống. Thật lòng mà nói, tôi chẳng còn chút tinh thần nào để giữ tay lên nữa. Giọng nói hôm nay của cậu ta đặc biệt bình tĩnh và u sầu, như dòng nước tan chảy. Một giọng nói ẩm ướt, nhớp nháp nhưng lại lạnh lẽo, buồn bã đến kỳ lạ. Cứ như đó là giọng nói thật sự mà Go Yo Han u uất cùng hoang tàn đã mang theo từ khi sinh ra vậy. Lần đầu tiên tôi nghĩ rằng Go Yo Han với giọng nói của cậu ta hợp nhau đến vậy. Thật nực cười.

“Tôi thật sự không nói dối đâu.”

Tôi định hỏi là chuyện gì, nhưng rồi lại hiểu ý nên im lặng.

“……Gia đình tôi thật sự ghét tôi.”

“Vậy sao? Những người ghét cậu lại xử lý chuyện của cậu tử tế nhỉ.”

Đôi mắt màu nhạt trở nên tĩnh lặng. Bình minh đen tối nhất giáng xuống đôi mắt ẩm ướt. Tôi có nghĩa vụ phải ghét Go Yo Han. Và thế là, những lời mỉa mai dễ dàng tuôn ra từ miệng tôi.

“Vậy thì lúc làm chuyện đó cũng nên nghĩ đến lý do ngoại phạm chứ. Cậu vội vàng muốn có được sự chú ý đến vậy sao?”

Trong khoảnh khắc sự kiêu ngạo bất an trỗi dậy, Go Yo Han ngây thơ gật đầu. Một cách rất đường hoàng.

“……?”

Tôi bối rối đến mức không nói nên lời. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời khẳng định như vậy. Go Yo Han gật đầu vài lần rồi thản nhiên nói:

“Ừ, tôi vội.”

“……”

“Tôi vội có được sự chú ý của cậu.”

Tại sao lại đúng câu đó, đúng vào thời điểm này? Hơn nữa lại còn với cái vẻ mặt đó. Go Yo Han dường như đã học được ở đâu đó cách làm tôi đau khổ nhất trong suốt những năm tháng học sinh. Hay là Go Yo Han thật sự là một con quỷ xuất hiện để hành hạ tôi? Một vị thần đang cố gắng giết tôi bằng cách sử dụng chuỗi tràng hạt làm vũ khí? Vòng xoáy chết tiệt này đang siết chặt lấy cổ tôi.

“Nhưng tôi không nói dối.”

“Đủ rồi.”

Đầu tôi đau nhức, tôi đưa tay lên che lại. Nói chuyện với Go Yo Han khiến tôi cảm thấy như mình sắp phát điên. Đằng nào cậu ta cũng không thể đưa ra một lời bào chữa hợp lý, vậy thì ít nhất cũng đừng trơ trẽn như vậy chứ. Cố tình làm ra vẻ ngây thơ hết mức nhưng miệng lại nói ra những lời dối trá trắng trợn.

“Tôi bảo đủ rồi mà……”

Tôi ôm trán ngước mắt lên. Và thế là tôi lại nhìn thấy đôi môi của Go Yo Han ngay trên mắt mình. Đó là một sai lầm. A, chết tiệt. Cảm giác âm ỉ còn sót lại trong ký ức lại đè nặng lên tôi. Tôi vội vàng quay đầu đi rồi nói những gì nghĩ ra.

“Tôi không muốn nghe những lời biện minh mà đằng nào cũng là dối trá. Tôi cũng chẳng có bằng chứng nào để tin lời cậu nói cả.”

“……”

Không có tiếng trả lời.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo