Hành Trang Tuổi 18 - Chương 152 - NT 6

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 152

Chết tiệt… Sao cái giọng điệu đó lại xuất hiện ở đây chứ? Logic của Go Yo Han khiến tôi xấu hổ đến chết đi được. Không chịu nổi sự ngượng ngùng, tôi vội vàng che mặt.

“Mấy đứa dân tự nhiên các cậu làm tròn số chẳng có chút linh hoạt nào… Á á!”

“Thế thì sao? Xấu xí thì làm tròn cũng vô ích.”

“Đời đúng là bất công, thật ra, nói đúng sự thật cũng có thể bị kiện đấy!”

“Cứ kiện đi. Tiền tôi nhiều như nước.”

“Cậu… á!”

Khổ sở quá. Tôi phải tiếp tục nghe những lời lẽ rác rưởi này đến bao giờ? Thân thể tôi lay động vô định như chiếc lá khô bị gió cuốn. Go Yo Han di chuyển thì tôi nghiêng về bên trái, Kang Soo Hyun bị đánh thì phản lực đẩy tôi sang bên phải.

“Sao cậu lại bám theo taxi hả thằng chó? Địt mẹ, xuống ngay cho tôi. Đếm đến mười mà không biến thì tôi giết cậu ở đây.”

“Ở đây… làm sao mà xuống được! Á á! Đừng mà!”

“Mở cửa ra rồi xuống. Chín.”

“Người chết mất!”

“Tám.”

Một cú đấm sượt qua chóp mũi tôi, nhanh đến nỗi tôi giật mình ép sát lưng vào ghế. Thật sự là nhanh đến mức tôi còn cảm nhận được cả luồng gió lướt qua sống mũi. Kang Soo Hyun cố gắng ngăn cản, rên rỉ, nhưng tôi quá quen với những cú đấm của Go Yo Han rồi. Thực ra, cú vừa rồi còn là nhẹ đấy. Nhưng cậu ta mà đã không ưa ai thì chẳng đời nào nương tay.

Nghĩa là, cậu ta vẫn chưa tỉnh rượu.

“Sáu.”

“Aizz, đến nơi rồi tôi xuống, đến nơi đã chứ!”

“Năm.”

“Này! Sao cậu cứ im re thế hả? Bảo bạn cậu dừng lại đi chứ?”

Tôi ép sát người vào ghế, ngước nhìn trần xe. Đó là cách để giảm thiểu tối đa diện tích tiếp xúc. Kang Soo Hyun vất vả dùng tay đỡ những cú đấm của Go Yo Han, nhìn tôi như kẻ phản bội. Kệ thôi, tôi thì làm được gì chứ? Tôi khẽ lảng tránh ánh mắt cậu ta, nhỏ giọng nói:

“…Cứ chịu đấm đi. Tôi cũng chịu thua cậu ta.”

“Ba.”

“Cậu… sao cậu lại… á! Khoan, cậu vừa đếm thiếu số bốn đúng không?”

“Một.”

“Sao… cách đếm số của cậu kỳ vậy?”

“Hết rồi, thằng nhãi ranh.”

Go Yo Han đã xoay người lại, ngồi đối diện với tôi từ lúc nào, giơ chân đá mạnh vào đầu gối Kang Soo Hyun. Tôi nghe rõ tiếng gì đó gãy răng rắc. Kẻ bị đánh hét lên một tiếng, ôm lấy đầu gối rồi ngã gục xuống sàn xe. Thân hình không nhỏ của cậu ta cúi rạp xuống, mặt úp vào đầu gối. Khi bóng dáng cậu ta khuất khỏi tầm mắt, Go Yo Han chậm rãi tựa lưng vào cửa xe, nhắm mắt lại.

Im lặng như tờ. Chắc chắn là lại ngủ thiếp đi rồi.

“…”

Tôi liếc nhìn bác tài qua gương chiếu hậu. Khuôn mặt ông lộ rõ vẻ từng trải, chắc hẳn đã quá quen với những cảnh tượng này. Thậm chí, sự thờ ơ của ông còn khiến tôi xấu hổ đến phát điên. Kẻ tỉnh táo duy nhất biết xấu hổ là tôi – Kang Jun, cố gắng vượt qua sự nhục nhã đang dâng trào, mở miệng nói:

“X… xin lỗi bác.”

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng nghẹn ngào của Kang Soo Hyun đang nằm rạp dưới sàn xe vọng lên trong không gian tĩnh lặng.

“Sao cậu lại chơi với cái thằng đó hả…”

Nghe câu đó, tôi bĩu môi. Đúng là, sao tôi lại chơi với cậu ta cơ chứ.

***

Cuối cùng, Kang Soo Hyun không chịu nổi sợ hãi, vừa xuống taxi đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Cậu ta bảo sẽ về trường ngủ nhờ phòng bạn. Nếu tôi là bạn cậu ta, chắc chắn tôi sẽ không nghe máy đâu. Tôi khẽ lắc đầu.

Go Yo Han thì xuống taxi ngon lành, nhưng lại không chịu về nhà. Cậu ta cứ bám dính lấy lưng tôi, ôm chặt, kéo tôi vào lòng, nhét tôi vào vòng tay cậu ta. Khi tôi dùng tay đẩy ra, phản kháng, cậu ta lại dỗi hờn tựa lưng vào cột trụ ở cổng chung cư. “Cậu thật sự làm thế hả?” Tôi hỏi, Go Yo Han chỉ cười, đầu vẫn tựa vào tường.

Bỏ cuộc, tôi ngồi xuống bậc thềm chờ đợi. Go Yo Han nhẹ nhàng bước nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh tôi. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Rồi một cái đầu nhỏ bé tựa vào vai tôi.

“…Go Yo Han.”

“…”

“Rốt cuộc cậu định ngủ đến bao giờ?”

Hôm nay thời tiết đẹp lạ thường. Điều duy nhất không ổn trong tình huống này chính là Go Yo Han đang say khướt. Tôi với cậu ta đang ngồi trên bậc thềm dẫn vào chung cư, giết thời gian. Chính xác hơn thì chỉ có mình tôi mà thôi.

Gió sớm thổi nhẹ. Mái tóc mỏng của Go Yo Han khẽ chạm vào cổ cùng má tôi, gây nhột nhột. Qua những sợi tóc bay bay, tôi thấy hàng mi dài của cậu ta khẽ chớp chậm rãi.

À, tỉnh rồi.

“…Thằng chó đó đi rồi hả?”

Vừa tỉnh dậy đã nói câu này. Tôi nhíu mày.

“Xuống taxi là nó chạy mất hút rồi. Sao cậu đánh người ta dữ vậy?”

“Cứ tưởng giỏi giang lắm, hóa ra chỉ được có C-. Thằng khốn.”

“Ăn nói cho tử tế vào. Với lại, tôi trốn học thì sao.”

“Cậu nghỉ một buổi mà điểm đã thế này… Mà không, cái thằng Ahn Ji Soo kia làm cái quái gì vậy?”

“Cậu ta? Bỏ học rồi.”

“Shit, cả nó nữa tôi cũng phải giết.”

“Không giết được. Cậu ta đi nghĩa vụ quân sự rồi.”

“Điên.”

Tiếng cười khúc khích chạm vào da tôi.

“Vui lắm hả?”

“Thích thú mà.”

“Ừ, cậu không phải đi quân sự nên sướng nhỉ.”

“Gì cơ?”

Tiếng cười khẽ khàng của Go Yo Han đột ngột im bặt.

“Sao cậu lại nói kiểu đó?”

Những sợi tóc mỏng manh lay động như tơ lụa khẽ rơi khỏi má tôi. Go Yo Han thẳng lưng, ngẩng đầu lên, khuôn mặt trở nên nghiêm túc lạ thường.

“Cậu đi quân sự hả?”

Không, chắc là không đâu. Chắc tôi sẽ được miễn vì khám sức khỏe loại 5. Rõ ràng là tôi có thể nói thẳng như vậy, nhưng ý muốn trả thù Go Yo Han vì đã làm khổ tôi khi say rượu lại trỗi dậy. Tính nghịch ngợm của tôi lại nổi lên đúng lúc này.

“Đương nhiên phải đi rồi. Tôi khác cậu, tôi là người Hàn Quốc mà.”

“…Thật hả?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Vừa nãy còn toe toét cười, không ngừng kéo tôi vào lòng, giờ đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng. Sự thay đổi biểu cảm đột ngột khiến tôi suýt bật cười. Tôi vội vàng dùng mu bàn tay che miệng. Trong lúc tôi đang bận cố nhịn cười, một ngón tay dài vươn tới. A, trong khoảnh khắc đó, cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi. Bàn tay đang che mặt tôi từ từ hạ xuống bởi Go Yo Han.

“Không được. Đừng đi.”

Cái tên Go Yo Han đó, mặt mày cau có nghiêm trọng, vậy mà điều cậu ta nói ra chỉ là đừng đi quân sự. Thật trẻ con và buồn cười đến mức tôi không thể tin được. Đồng thời, ý muốn trêu chọc cậu ta càng trỗi dậy không kiểm soát. Chẳng lẽ bên trong tôi có sở thích hành hạ người khác sao?

“Không muốn đi thì cũng không được. Tôi không có quốc tịch nước ngoài như cậu.”

“Xin bố mẹ thử xem có được không?”

“Bảo bố mẹ đừng cho đi quân sự á? Cậu điên à?”

Nhưng càng trêu chọc, lòng tôi lại càng cảm thấy kỳ lạ, ngứa ngáy. Cảm giác như có ai đó đang cào cấu vào giữa tim tôi. Máu trong toàn bộ mạch quản như có hàng nghìn con kiến đang bò. Mặt tôi cũng nóng bừng lên, tôi nhẹ nhàng đẩy Go Yo Han ra, đứng dậy.

“Cậu tỉnh rồi thì vào nhà đi.”

“Jun à.”

“Này, sao cứ gọi mãi thế?”

“Sang Mỹ kết hôn với tôi nhé?”

Cái gì?

Đây là chuyện để nói khi đang ngồi trên bậc thềm nhìn tôi sao? Go Yo Han chắc chắn là điên rồi.

“Cậu điên à? Vì không muốn đi quân sự mà làm chuyện đó hả!”

“Sang đó rồi trốn luôn. Tôi cho cậu quốc tịch. Nhé? Đừng đi quân đội mà. Nhé?”

“A, không đi! Tôi không đi! Nên làm ơn đừng nói những lời đó nữa, chỉ thế thôi!”

“Thật không? Thật sự không đi hả? Không đi thật đấy nhé. Hứa rồi đấy?”

“Ừ! Không đi!”

Tôi lập tức đứng phắt dậy, quay đầu chạy vội vào cửa. Điên rồi, Go Yo Han đúng là điên rồi. Nghe phải những lời kỳ quái đột ngột như vậy khiến đầu óc tôi quay cuồng. Bất chợt tôi ngẩng mặt lên nhìn vào chiếc gương trước thang máy. Trong đó là một Kang Jun với khuôn mặt đỏ bừng như sắp cháy.

“Điên rồi… đúng là mình điên thật rồi.”

Rồi trước khi Go Yo Han đến, tôi tự tát mạnh một cái vào má. Go Yo Han theo sau tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới khi tôi đang tát mình, hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên.

“Cậu làm gì đấy?”

“Uống hơi nhiều nên tôi làm cho tỉnh rượu.”

Tôi nói dối một cách trôi chảy, khẽ lảng tránh ánh mắt nó. Rượu gì chứ, Go Yo Han suốt ngày cắm đầu vào game, tôi còn chẳng kịp đụng đến một giọt. Đúng là đi với cậu ta chỉ giỏi mỗi việc nói dối. Con số trên bảng điện tử thang máy từ từ hạ xuống. Khụ khụ. Go Yo Han bên cạnh khẽ hắng giọng.

“…”

“…”

Tôi với cậu ta đang chơi một trò kéo co vô hình. Ít nhất thì tôi cảm thấy như vậy. Thêm vào đó, sự căng thẳng mơ hồ lan tỏa khiến tôi tự nhiên cảm thấy hồi hộp, tôi cố tình nghĩ vẩn vơ. Căn hộ áp mái rộng 48 pyeong mới chuyển đến này có tốc độ thang máy rất nhanh.

*1 pyeong ≈ 3,3 mét vuông: đơn vị đo diện tích truyền thống của Hàn Quốc.

Thuê đúng không? Chắc là thuê. Không, chắc chắn là thuê. Bố mẹ tôi không có lý do gì để mua một căn hộ mới xây ở khu phố an ninh không tốt này cả. Vốn dĩ khu vực đại học là như vậy mà. Ồn ào, nhiều quán rượu… Thật khó tin khi xung quanh cái nôi tri thức lại đầy rẫy quán nhậu, karaoke, cả những nơi không đứng đắn. Thật là dâm đãng hết chỗ nói. Những trí thức cao quý đó lại thích thú với việc nhậu nhẹt, ca hát và tình dục.

Có tiếng động nhỏ bên cạnh. Chắc là Go Yo Han.

Cậu ta cố tình đứng sang bên phải tôi. Bóng dáng mờ ảo của chúng tôi phản chiếu trên cánh cửa thang máy bằng bạc. Hình ảnh phản chiếu trên bề mặt gồ ghề khẽ nghiêng đầu. Một bàn tay từ từ đưa lên.

“Đau lắm hả?”

Bàn tay to lớn đủ để che kín mặt tôi nhẹ nhàng chạm vào má tôi vừa nãy.

“…”

“Lần sau đừng đánh vào mặt nữa.”

“Kệ tôi.”

“Đừng mà. Lòng một tín đồ ngoan đạo đau lắm.”

“Không, thật đấy… cậu cứ nói mãi câu đó làm gì?”

“Sao? Xấu hổ à?”

Chẳng lẽ không xấu hổ? Vậy thì sao? Tôi định quay đầu lại, ném cho cậu ta một ánh mắt đầy ý nghĩa “ngượng đến chết đi được”. Nhưng Go Yo Han cứ nhìn thẳng về phía trước, không hề nhìn tôi. Vậy mà tay cậu ta vẫn cứ đặt trên mặt tôi là sao?

“Thế thì tốt. Tôi cố tình nói thế để cậu xấu hổ đấy.”

“…Không còn gì để nói.”

“Nhưng tôi không thể nói là tôi yêu cậu được.”

Tôi cứng đờ như băng. Ting–. Thang máy đã đến.

Bàn tay vừa nãy còn mân mê trên má tôi rời đi. Cậu ta nhét tay vào túi quần, bóng lưng khuất dần vào trong thang máy. Go Yo Han lại quay mặt về phía trước, tựa người vào góc thang. Phải một lúc sau cậu ta mới nhìn sang tôi, người vẫn đứng bất động như tượng đá.

Go Yo Han vội vàng giữ cửa thang máy đang đóng lại, nhìn lên không trung, nói thêm một câu như biện minh.

“Tôi say rồi.”

“…Ừ, có vẻ say thật.”

Tôi bước chân ra. Cố gắng không để cơ thể chạm vào Go Yo Han, tôi lướt qua bên cạnh cậu ta. Không phải vì tôi ghét Go Yo Han sau những lời vừa rồi. Hoàn toàn là vì tôi. Tôi sợ tiếng tim đập của mình sẽ lọt vào tai cậu ta.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo