Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 153
Cánh cửa khép lại, giữa hai chúng tôi chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Tôi có thể nghe rõ tiếng dây cáp thang máy chuyển động. Go Yo Han tựa lưng sát vào vách, còn tôi đứng ở góc. Cứ đứng như thế một hồi lâu, tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa bấm số tầng. Rón rén liếc nhìn Go Yo Han, tôi vươn tay ấn giữ một nút. “Ơ,” một giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên sau lưng tôi, có vẻ như cậu ta cũng quên mất.
Căn hộ có bốn phòng, hai phòng tắm. Phòng có phòng tắm riêng là của tôi, Go Yo Han dùng phòng tắm bên ngoài. Lúc đầu, tôi chưa quen với kiểu bố trí này nên cũng vài lần nhầm lẫn. Có lần tôi còn mơ màng định bước xuống cầu thang không tồn tại. Thành thói quen rồi, chẳng sửa được.
Sau tai nạn của Go Yo Han, ký túc xá của chúng tôi cứ bỏ trống suốt, tôi về nhà đi lại giữa nhà với bệnh viện.
Từ nhà đến trường mất khoảng một tiếng rưỡi đi xe buýt. Đương nhiên đó là tính theo đường chim bay, còn vào giờ cao điểm hoặc những lúc đông người, tôi thường mất đến hai tiếng trên đường.
Hết học kỳ một, đúng như dự đoán, tôi bị đuổi khỏi ký túc xá. Điểm số không đạt, thu nhập gia đình lại vượt quá tiêu chuẩn. Go Yo Han cũng vậy. Sau đó, chúng tôi chuyển đến căn hộ mà tôi đã nhờ bố mẹ chuẩn bị sẵn từ trước. Khoảnh khắc dự đoán sáng suốt của tôi tỏa sáng.
“Về đến nhà rồi.”
Vừa mở cửa, Go Yo Han đã ngã vật ra ghế sofa. Tôi liếc nhìn cậu ta. Phùuuu. Hơi thở dài của cậu ta mang theo mùi rượu. Chỉ rượu thôi thì còn đỡ. Mùi thuốc lá nồng nặc từ mái tóc xõa trên ghế sofa còn kinh khủng hơn. Đúng là cái mùi ám vào từ quán rượu. Tôi định đặt Go Yo Han xuống rồi vào phòng tắm, nhưng lại nắm lấy cánh tay cậu ta đang nằm dài ra, nói:
“Dậy đi. Mùi thuốc lá bám vào da rồi.”
“Ưm, một chút thôi mà…”
“Đồ sâu rượu này, dậy mau. Thật sự là cậu hôi lắm đấy? Muốn ngủ thì đi tắm rồi ngủ.”
“Cậu cũng có mùi y như tôi thôi.”
Go Yo Han vùi mặt sâu vào sofa, vai khẽ rung lên. Bỏ tay đang kéo cánh tay bất động của cậu ta ra, tôi hất nhẹ đầu, rồi đưa tay lên mũi ngửi. Lập tức nhăn mặt. Ừ thì, ở cùng một không gian với Go Yo Han, tôi cũng có mùi là đương nhiên.
“Tôi cũng đi tắm rồi ngủ.”
“Ừm.”
Giọng Go Yo Han kéo dài ra. Kỳ lạ thật. Sao nghe có vẻ hơi do dự. Tôi lặng lẽ đứng dậy, nhìn vào gáy cậu ta. Bàn tay Go Yo Han rủ xuống dưới sofa từ từ nắm lấy bắp chân tôi. Tôi không thể chịu nổi sự nhột nhạt này.
“Tắm chung đi.”
“Hả?”
Cậu ta vẫn úp mặt vào sofa mà nói. Mặt vùi sâu đến nỗi giọng nói nghẹn lại.
“Chung…”
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Go Yo Han. May mắn là Go Yo Han cũng không nhìn thấy biểu cảm của tôi. Tôi vội vàng dùng tay che đi khuôn mặt đang nóng bừng.
“Cậu có tỉnh táo không đấy?”
“Tôi say rồi.”
Giọng nói khàn khàn nhỏ xíu lọt ra từ lớp da. À, đến lúc này tôi mới chợt nhận ra.
“Nói dối, cậu tỉnh rồi.”
Đôi chân run rẩy không thể đứng vững được nữa, tôi ngồi xuống sàn. Dù vậy, tay Go Yo Han vẫn không rời khỏi bắp chân tôi. Khuôn mặt đang vùi sâu trong ghế từ từ ngẩng lên. Đôi mắt ẩn sau mái tóc lộ ra. Đôi mắt nhạt màu đã tối sầm lại. Yết hầu của Go Yo Han khẽ động mạnh.
“Jun à.”
Ngón tay thon dài kéo nhẹ ống quần tôi lên. Cổ chân trần chạm vào không khí lạnh lẽo. Yết hầu nhô cao trên chiếc cổ thon lại khẽ động. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“…Muốn không?”
Tôi phản xạ cúi đầu. Vì đã hiểu rõ ý cậu ta.
“…Cái gì?”
Tôi hỏi, che đi khuôn mặt đang nóng ran bằng tay. Thực ra là biết rõ nhưng vẫn giả vờ không hiểu. Chắc Go Yo Han cũng quen với thói quen này của tôi rồi.
“Chuyện ở phòng bệnh, cái đó.”
Nên cậu ta mới nói thẳng thừng như vậy.
Khuôn mặt ẩn trong bóng tối của mái tóc rối bời khẽ nở một nụ cười kỳ lạ. Mi mắt Go Yo Han chớp nhanh. Đôi tai hơi sờn của cậu ta đỏ ửng lên trong bóng tối.
Mắt chúng tôi lại chạm nhau. Go Yo Han cười lạnh lùng như thể đã chắc chắn điều gì đó.
“Muốn chứ?”
“…”
Chuyện xảy ra ở phòng bệnh vẫn là một điều cấm kỵ giữa chúng tôi. Tôi không muốn dùng từ ngữ để định nghĩa hành động đó, không muốn lưu lại ký ức cụ thể về nó. Đương nhiên, đó là một quy tắc cực kỳ kém hiệu quả. Dù không nói thành lời, nhưng trong lòng tôi đã nghiền ngẫm nó biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng vẫn phải như vậy.
Không cần thiết phải đặt tên cho con đường của kẻ thất bại mà tôi buộc phải bước đi, để rồi tự mình đau khổ. Đôi khi, hạnh phúc có được từ việc không đối diện với thực tế. Dù thực tế đang diễn ra, nhưng sự khác biệt giữa việc không trực tiếp nghe thấy, không nghĩ đến bằng não bộ là rất lớn.
“Xin đừng nghĩ sâu xa.”
Go Yo Han chống tay xuống sàn, từ tư thế nằm sấp nâng người lên. Ba ngón tay yếu ớt nắm chặt như muốn níu lấy không khí khẽ gập lại một cách vụng về. Cùng với đó, hai ngón tay đã trở thành niềm hạnh phúc của Go Yo Han chỉ về phía tôi.
“Jun à.”
“Ừ?”
Một tiếng đáp ngốc nghếch lọt ra từ giữa những ngón tay đang che mặt tôi. Đôi mắt thon dài khẽ nheo lại, cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Ngón tay vừa chỉ tôi giờ lại cử động như một cây đũa chỉ huy.
“Cậu có biết tại sao bên trong miệng người lại là cấu trúc lộ thịt không?”
“…Không?”
“Vậy thì bây giờ hãy biết đi.”
Đó là quy tắc được tạo ra bởi sự cố chấp của tôi, nhưng Go Yo Han dường như không có bất kỳ phàn nàn nào. Ngược lại, việc cùng nhau im lặng đã củng cố thêm bức tường thành kiên cố của Kang Jun. Cậu ta tuân thủ một quy tắc trẻ con đáng ngạc nhiên. Và tôi chỉ thấy Go Yo Han thật kỳ lạ.
“Này.”
“Không có.”
“A, thật mà.”
“Không phải, có gì đó mà?”
Cơ thể đã bừng cháy trong tưởng tượng bắt đầu tỏa nhiệt từ những nơi xa tim nhất để duy trì nhiệt độ cơ thể. Con người sinh ra là để sống với nhiệt độ 36.5 độ. Khi một nơi nào đó trong ngực thắt lại với nhiệt độ cao hơn mức trung bình, tôi cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh đi. Lòng bàn tay và từng ngón tay chạm sàn cũng trở nên tái nhợt.
“Cái đó…”
Ánh mắt lơ đãng lướt qua không trung rồi lại chạm vào bàn tay Go Yo Han đang run rẩy như một con bướm chập chờn. Ý nghĩ ẩn sâu trong lòng tôi bay ra như một con côn trùng ban đêm, đậu lên ngón trỏ thon dài của Go Yo Han.
“Cậu thật sự ổn chứ?”
“…”
Mắt Go Yo Han nhìn lên trên, như một người đang suy nghĩ sâu sắc. Ưm-. Một tín hiệu của sự do dự ngắn ngủi kết thúc, Go Yo Han nghiêng đầu nhìn tôi.
“Tôi có hai câu trả lời cho câu hỏi của cậu.”
“…”
“Một là tôi ổn, hai là tôi không ổn thì cậu làm gì được tôi?”
Cơ thể đang nằm sấp từ từ ngồi dậy. Tôi nghe thấy tiếng ghế sofa kêu cọt kẹt khi bị lún xuống. Khuôn mặt Go Yo Han đã mang vẻ tinh nghịch quen thuộc.
“Ừ, không ổn thì cậu làm gì tôi?”
Một thứ mật ngọt nghẹn ứ dâng lên lấp đầy miệng tôi. Tôi hoàn toàn câm lặng.
“…”
“Cậu chịu trách nhiệm cho cuộc đời tôi hả?”
Tôi im lặng vuốt ngược mái tóc ra sau. Cuối cùng, một câu nói nghẹn ứ trong cổ họng tôi bấy lâu nay cũng bật ra.
“…Nếu cậu muốn.”
“Ồ, ngoan ghê.”
Chậc, một tiếng cười khẽ khàng xé toạc không khí tĩnh mịch của buổi sớm. Go Yo Han thả chân xuống sàn, chống khuỷu tay lên đầu gối, cằm tựa vào lòng bàn tay, nhìn tôi hồi lâu. Tôi im lặng ngồi đó, không né tránh ánh mắt của Go Yo Han. Đó là điều tôi nghĩ mình nên làm.
“Hay là cậu khó chịu?”
“Đương nhiên…”
“…”
Đương nhiên… Sau đó là một khoảng trống. Tôi nuốt nước bọt, khẽ chạm vào chóp mũi. Go Yo Han nhìn tôi như vậy rồi bật cười lần thứ hai.
“Không khó chịu chút nào.”
“…”
“Này, tôi đã bảo rồi mà. Đừng nghĩ sâu xa.”
Giọng nói mang theo tiếng cười lại trầm tĩnh cùng buồn bã một cách kỳ lạ. Bất chợt, tôi nghĩ, có lẽ Go Yo Han sinh ra vào lúc bình minh.
“Người ta bảo không nên nghĩ sâu xa vào lúc bình minh. Những suy nghĩ lúc đó đều là vô ích.”
“Ai bảo?”
“Không biết, nghe có vẻ như một thằng cha nổi tiếng nào đó nói thì phải.”
Tôi không trả lời. Làm sao có thể không nghĩ sâu xa được chứ. Go Yo Han đã trở thành vết sẹo trong cuộc đời tôi từ lúc nào. Những lời phản bác sôi sục trong lòng tôi không cần thiết phải nói ra.
“Và bây giờ cái tôi muốn không phải là sự nhếch nhác này.”
“Tôi, nhếch nhác hả.”
“Ừ. Kang Jun bây giờ nhếch nhác kinh khủng.”
Go Yo Han nheo mắt nhìn khắp khuôn mặt tôi. Lúc đó, tôi nhớ lại ấn tượng đầu tiên về Go Yo Han khi gặp nhau giữa dòng người đông đúc năm lớp 10. Rõ ràng cậu ta chỉ là một vai phụ. Tại sao bây giờ cậu ta lại tồn tại trước mặt tôi như một đạo diễn?
“Nếu cậu nhất định muốn gánh vác cái gì đó… thì cứ vậy đi.”
Go Yo Han buông cằm, thẳng lưng. Bàn tay vừa chống cằm khẽ vỗ vào đầu gối.
“Cứ ở yên như vậy. Đến khi nào tôi chán thì thôi.”
“…”
“Nếu cậu cảm thấy thoải mái hơn khi nghĩ rằng phải làm gì đó cho tôi, thì cứ làm đi.”
Tôi nghĩ, chỉ cần vậy thôi là đủ. Lời cuối cùng của Go Yo Han không phải là âm thanh mà là ký ức còn đọng lại trong đầu tôi. Go Yo Han mà tôi đã nhờ vả, người đã mang một trách nhiệm nhỏ nhoi trong cuộc đời tôi, đột nhiên nhướng một bên mày.
“Vậy thì làm hay không làm?”
Cuối cùng vẫn là cái đó. Ừ, Go Yo Han là một kẻ nhẹ nhàng, quá đỗi nhẹ nhàng. Chỉ là, nếu hỏi tôi có ghét điều đó không, tôi sẽ thành thật trả lời. Không.
“Vậy thì, đúng ba phút thôi.”
Vừa giả vờ như không có gì, vừa ngấm ngầm đặt ra thời gian giới hạn, đó chính là bằng chứng. Không có lý do đặc biệt nào cho việc giới hạn thời gian cả. Thực ra, tôi không muốn bị phát hiện là tôi thích cậu ta. Dù sao thì việc đồng ý đã là một hành động quá lộ liễu rồi, chẳng còn gì để nói nữa. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn cần một danh nghĩa.
“Ba phút?”
Go Yo Han cau mày nghiêm túc suy nghĩ. Lại thấy một bên mày cậu ta khẽ nhướng lên, có vẻ không hài lòng.
“Cậu đổ nước sôi vào mì gói chưa?”
Thấy chưa. Đúng như tôi nghĩ mà.
“Vậy cậu định làm bao lâu nữa?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.