Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 162
Tôi chống bút lên gãi gãi thái dương. Đây là sự thật mà mãi đến giờ tôi mới biết, Kang Soo Hyun tốt nghiệp từ một trường cấp ba khá có tiếng. Một trường tư thục mà chỉ cần nghe tên là biết. Đúng là chuyện đáng kinh ngạc mà.
“Tôi học trường nam sinh mà.”
“Trường nam sinh thì sao chứ? Cậu không thấy lính tráng à, dù đi nghĩa vụ nhưng cứ đến kỳ nghỉ phép là lại lũ lượt đi xem mắt, hẹn hò đấy thôi?”
“Thế sao cậu lại không làm được? Sao không tranh thủ nghỉ hè mà yêu đương đi chứ. Trường cậu là nam nữ học chung còn gì.”
“Thằng khốn nhỏ mọn này.”
Chỉ một câu nói vu vơ của tôi lại đổi lấy ánh mắt đầy oán trách của cậu ta.
“Sự thật thì có cần phải… Hả? Phơi bày ra thế không!”
Giọng Kang Soo Hyun run lên dữ dội. Giọng nói run rẩy, nhuốm rõ vẻ sắp khóc ấy lại khơi lên trong tôi cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Tôi khẽ quay đầu đi, ho khan một tiếng.
“Mà cậu giàu lắm đúng không? Nghe nói đất đai cả vùng Cheongsong đều là của nhà cậu hả? Là cậu ấm nhà tài phiệt địa phương lên Seoul du học chứ gì. Thế thì mấy khách sạn đắt đỏ phải đặt dễ như chơi ấy nhỉ?”
“À, đã bảo nhà tôi không có nông trường táo mà.”
“Thế lần đó cậu bán táo là sao? Táo mật gì đó là sao?”
“Cái đó thì…”
Làm sao tôi có thể giải thích chuyện Go Yo Han đã gây ra được chứ. Vậy mà chỉ vì chuyện đó mà từ lúc nào không hay, tôi đã trở thành đích tôn đời thứ tư của một gia tộc tài phiệt vùng Cheongsong.
“Tôi biết thừa dạo này cậu bơ hết tin nhắn của Park So Yun đấy nhé? Cẩn thận đấy.”
Lần này tôi cũng không đáp. Chẳng cần giải thích làm gì, rõ ràng là tôi cố tình phớt lờ. Tôi không đủ độ lượng để trò chuyện với một người mà tôi chẳng có chút hứng thú, lại còn chẳng giúp ích được gì. Nhất là khi người đó còn đang nhòm ngó “thứ” của tôi.
“Cậu có biết tôi bị So Yun chửi cho thối đầu không hả? Cậu ta bảo cậu là cái thằng khốn mất lịch sự, đi xem mắt xong biến mất không một lời nhắn tin. Tôi bị cậu ta chửi cho không ngóc đầu lên được. Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không biết số cậu mà cậu ta không tin. Tôi còn phải bao cậu ta mấy bữa cơm để đền bù nữa chứ. Giờ tôi hết sạch tiền tiêu vặt, thành ăn mày rồi. Phải mang cơm hộp đi học đây này.”
“À.”
“À? À à?”
Kang Soo Hyun nhìn tôi như thể nhìn kẻ phản nghịch. Thật ra, dạo này trông cậu ta có vẻ gầy đi thật. Mấy lời cậu ta nói mỗi lần gặp ở giảng đường, rằng cậu ta khốn khổ đến mức phải chấm cơm với nước tương, ăn muối thay thức ăn, xem ra là thật lòng.
“Cậu còn bơ cả tin nhắn của Ga Hee nữa đúng không.”
“Ga Hee? À, người đó…”
“‘À, người đó?’ Cậu có biết cậu đúng là một thằng khốn nạn không hả? Rõ ràng tỏ vẻ như sắp hẹn hò đến nơi rồi, xong lại bơ tin nhắn người ta?”
Nhưng chuyện đó thì liên quan quái gì đến tôi chứ? Kang Soo Hyun có chết đói hay không, Park So Yun có tức giận vì bị phớt lờ hay không, tôi thật sự chẳng mảy may quan tâm.
“Tôi với cậu ta từng như thế à?”
Tôi chẳng qua chỉ đối xử tử tế để giữ mối quan hệ xã giao thôi mà. Một bên lông mày của tôi nhíu lại. Dù tôi đã dùng ngón tay vuốt nó ra ngay lập tức. Chết tiệt, dạo này tôi lại hay bắt chước thói quen của Go Yo Han.
“Kẻ thù của đàn ông.”
Kang Soo Hyun nói bằng giọng đầy uất nghẹn, rồi không cho tôi kịp chen vào, cậu ta tuôn ra một tràng suy đoán vô căn cứ.
“Rõ ràng rồi. Nhìn cậu là biết, dù không có người yêu chính thức thì cũng đầy đứa ‘dưới mức người yêu’. Kiểu lăng nhăng ấy. Ngay trước khi hẹn hò, nhưng lại không phải hẹn hò… cái kiểu… hiểu không? Vì bài tập nhóm của chúng ta, hiểu không?”
“Không hiểu.”
“Hả? Không hiểu? Tay tôi đang tự tìm số Ga Hee này? Hả? Nó đang tự tiện cử động này?”
Cái điệu bộ nhún vai, dùng hai ngón cái gõ gõ vào màn hình điện thoại đã tắt của cậu ta trông thật sự khó ưa. Tôi nheo mắt nhìn Kang Soo Hyun, rồi xốc cặp lên đứng bật dậy.
“Tôi không có ai thật, nên nghĩ kế hoạch khác đi. Tôi đi đây.”
“Ơ? Đi đâu?”
“Cậu biết để làm gì.”
Nghe tôi nói, Kang Soo Hyun bĩu môi. Cái vẻ đó trông đáng ghét một cách kỳ lạ, khiến tôi không nhịn được mà dùng nắm tay đang thả lỏng huých nhẹ vào vai cậu ta. Tôi chẳng đẩy mạnh chút nào, vậy mà cậu ta lại làm bộ mặt hoảng hốt, loạng choạng rồi hét lên một tiếng quái dị. Tôi nhìn xuống thằng bạn đang bám víu vào ghế, không quên tặc lưỡi một cái.
“À mà này, đừng có liên lạc riêng.”
Trước lời cảnh cáo của tôi, Kang Soo Hyun làm vẻ mặt hoang đường, người nhún lên rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, hai ngón trỏ chạm vào nhau. Trông khá là oai phong. Nhưng tôi chẳng thể hiểu nổi hành động nối hai ngón tay trước mặt mình có ý nghĩa gì, nên chỉ liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt thương hại rồi bước ra khỏi phòng học.
Sải bước trên hành lang vắng tanh, đầu óc tôi dần lắng lại. Dư âm cuộc nói chuyện với Kang Soo Hyun vẫn bám riết lấy lưng tôi không rời. Những lời nói đó trườn lên lưng, luồn vào tai, thấm vào tận sâu trong tâm trí tôi, rồi lại vang vọng như tiếng vọng giữa hành lang yên tĩnh.
‘Nhìn cậu là biết, dù không có người yêu chính thức thì cũng đầy đứa ‘dưới mức người yêu’. Ngay trước khi hẹn hò, nhưng lại không phải hẹn hò… cái kiểu… hiểu không?’
Hoàn toàn nhảm nhí.
“Mình làm gì có ai như thế…”
Rung động phát ra từ túi áo khoác. Tôi vội cắt ngang dòng suy nghĩ, móc điện thoại từ trong túi ra. Dưới cái tên Go Yo Han là một dãy số lạ hoắc.
Đó là số của Go Yo Han mấy hôm trước vừa gây chuyện lại còn khăng khăng đổi số bằng được. Hình ảnh cậu ta lúc đó cứ khăng khăng kêu oan rằng hoàn toàn không quen biết đám người kia vẫn còn hiện rõ mồn một.
‘Mấy thằng cậu còn không biết là ai mà lại là bạn bè cậu á? Tôi thì không. Bọn nó cứ tự dưng đến gần làm quen rồi tỏ ra thân thiết với tôi hiểu không? Tôi hoàn toàn không biết bọn nó nghe chuyện của tôi từ đâu, nhưng tôi thật sự không biết tên, mặt cũng không nhớ nổi.’
Cái điệu bộ vừa ấm ức vừa nói những lời mà người khác nghe chỉ thấy ghen tị của cậu ta thật hoang đường.
「Lão giáo sư mất cảm giác về thời gian rồi. Tìm chỗ nào uống cà phê tạm đi.」
Kèm theo đó là phiếu đổi cà phê cùng bánh ngọt trông rõ ràng là vừa mới mua qua ứng dụng.
「Gửi cho hai cái bánh để cậu béo lên đấy, đừng có cho ai, tự ăn hết đi.」
Tin nhắn nối tiếp sau đó khiến tôi không nói nên lời.
「Cấm cap màn hình chia sẻ.」 「Cấm Kang Soo Hyun.」
***
Không may thay, tôi bẩm sinh đã ăn rất ít. Nói chính xác hơn là tôi ghét cảm giác no bụng. Tôi ghét cái cảm giác năng lượng cơ thể dồn hết lên dạ dày, khiến đầu óc trở nên trì độn. Vì thế, tôi luôn chỉ ăn vừa đủ no. Mà mức đó chỉ vừa vặn một miếng bánh ngọt.
Kẻ nhìn miếng bánh còn lại với vẻ không hài lòng là Go Yo Han, xuất hiện sau khi tiết học chuyên ngành kết thúc. Đôi mắt vốn đã u ám sắc lẹm kia lại càng lạnh lùng chiếu thẳng vào mặt tôi. Rõ ràng là đang rất bất mãn.
“Tôi đã bảo cậu ăn hết đi cơ mà.”
“Một miếng cũng là cố gắng lắm rồi. Còn phải ăn cơm nữa, ăn liền hai miếng thì làm sao.”
“Ăn dứa ấy. Ăn dứa vào là lại đói ngay.”
“Cái đấy lại nghe ở đâu về thế hả?”
Bộ dạng chỉ cầm theo một cây bút cũ chẳng biết nhặt ở đâu cùng hai tờ giấy nháp này là sao nữa đây. Tôi làu bàu tỏ vẻ khó chịu với mấy thứ cậu ta đang cầm trên tay.
“Đồ đạc của cậu chỉ có thế thôi à?”
“Ừ.”
“Thế cậu học bằng cái gì?”
Nghe tôi hỏi, Go Yo Han phất tờ giấy nháp trong không trung. Cây bút cũng lắc lư theo, trên đó ghi dòng chữ: ‘Một lần là lính thủy, mãi mãi là lính thủy’. Aizz. Hình thù gớm ghiếc quá đỗi khiến tôi phải nhắm chặt mắt lại.
“Sao lại làm như vừa thấy thứ gì không nên thấy thế?”
“Không có sách giáo trình à?”
Phần phật. Đôi tai nhạy bén thay cho đôi mắt đang nhắm chặt của tôi bắt được tiếng giấy lật sột soạt. Go Yo Han lại trơ tráo phất tờ giấy nháp.
“Thế này là đủ rồi.”
“Cậu… thật là. Mà cái bút kỳ quái đó cậu kiếm đâu ra thế?”
“Không biết. Thấy nó lăn lóc dưới sàn phòng học.”
“Sao lại nhặt thứ đó lên?”
“Sao lại nhặt à? Đương nhiên là để dùng rồi.”
Một lần là lính thủy, mãi mãi là lính thủy cơ đấy. Biểu tượng của ý chí kiên cường nằm trong tay Go Yo Han, một tên người Mỹ giả hiệu chẳng bao giờ phải đi lính, trông thật thảm hại. Lính thủy dạo này lăn lóc dưới sàn nhà, được chuyền tay nhau giữa những người không quen biết hay sao?
Trong lúc tôi khẽ run người, từ từ hé mắt ra, Go Yo Han đã kéo chiếc ghế bên cạnh tôi rồi ngồi xuống. Đồng thời, hương thơm của cậu ta nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh. Tôi bất giác hít một hơi thật sâu. Khi hương thơm thoang thoảng thấm đẫm tâm trí, tôi cố nén cảm xúc lâng lâng như say, rồi mở lời.
“…Chắc cậu cũng phải có thứ cần dùng chứ.”
“Không có? Tôi chỉ mang theo điện thoại với thẻ thôi.”
“Ví cũng không?”
“Ví cũng không.”
“Sao lại chẳng mang gì thế?”
“Sao à.”
Go Yo Han rút chiếc nĩa đang kẹp giữa những ngón tay tôi. Rồi cậu ta xiên miếng bánh bông lan nhỏ còn sót lại, đưa lên miệng, cười nói:
“Chính là lấy cớ này cớ nọ để bắt chuyện với mượn đồ của cậu đó.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.