Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 163
Cái miệng lại tuôn lời nhảm nhí ấy kéo rộng sang hai bên, cười thật tươi. Tôi khẽ siết chặt rồi lại thả lỏng bàn tay đang giấu dưới gầm bàn. Go Yo Han ném chiếc nĩa xuống đĩa, các ngón tay cậu ta khẽ duỗi ra, rồi cậu ta nhìn chăm chú vào ba ngón tay phải hơi cong lại của mình, nói:
“Mượn bút này, mượn nĩa này, rồi cứ thế mượn cả người này, đêm đến thì hai đứa mình cùng nhau nắm tay…”
Bàn tay làm hình dạng như đang nắm một vật hình trụ trong suốt đưa lên đưa xuống.
“Thế này này.”
Trời…! Tiếng hét kinh hoàng như muốn nghẹn lại trong cổ họng. Trái ngược với nội tâm đang kinh hãi trước cử chỉ của Go Yo Han, vẻ bề ngoài của tôi lại khá thờ ơ, dùng lòng bàn tay ấn xuống động tác tay đáng ngờ kia. Phớt lờ cái vuốt ve của ngón tay cậu ta lên lòng bàn tay tôi khi da thịt chạm vào, tôi chỉ im lặng nhìn cậu ta.
Go Yo Han chống tay lên bàn, giọng đầy giễu cợt.
“Mà không phải, nói thật thì lần đó người cho mượn tay là tôi mà. Cậu chỉ việc dạng ra thôi. Hơi bất công nhỉ.”
“Này, ngậm mồm…”
Thằng này điên thật rồi sao. Tôi nghiến chặt răng hàm, hạ giọng cảnh cáo.
“Ngậm thì ngậm. Nhưng riêng cái này thì phải nói cho bõ tức.”
Miệng thì nói ngậm lại đấy. Go Yo Han áp sát miệng vào tai tôi. Một hành động thực sự đột ngột. Lần này thì tôi không thể không biểu lộ sự kinh ngạc trên mặt. Tôi cố quay đầu sang hướng ngược lại để tránh hơi nóng đang phả tới, nhưng bàn tay cậu ta đã giữ cằm tôi lại trước.
“Buông ra.”
“Không thích.”
Đôi mắt cậu ta khẽ cụp xuống đầy vẻ tinh nghịch. Tôi nuốt khan, căng thẳng trước hành động của Go Yo Han. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên môi tôi, rồi thì thầm thật nhỏ.
“Nhưng mà, này.”
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, mơn trớn làn da mỏng manh, giọng nói trầm thấp rung động khẽ khàng, chạm vào màng nhĩ.
“Để tôi cho vào thì tiền lãi giảm một nửa cho.”
Cơ thể tôi giật nảy theo phản xạ. Thằng chó. Quá bối rối, tôi dùng cả hai tay đẩy mạnh vào vai Go Yo Han, nhưng tấm thân to lớn kia chỉ hơi lùi lại một chút là cùng. Hơn nữa, cậu ta vẫn cười hềnh hệch, gương mặt không hề có chút gì gọi là hối lỗi.
“Cậu, tôi đã bảo ngậm miệng lại, không phải…”
Tôi ngừng lại, vội vàng nhìn quanh. May mà giảng đường lớn vừa tan học nên ồn ào náo nhiệt. Mấy lời thì thầm nhỏ xíu thế này chắc chắn sẽ bị đám đông át đi. A, thật là… Sự căng thẳng đông cứng cả người tôi trong phút chốc tan biến. Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Go Yo Han.
“Thằng điên này. Có thằng tâm thần nào lại đi nói mấy lời này ở ngoài đường chứ?”
“Thế ở trong nhà thì được à?”
Đôi mắt hẹp dài ném cái nhìn đầy ẩn ý xuống nửa dưới của tôi một cách trắng trợn. Chết tiệt, tôi bất giác chửi thề. Go Yo Han không dừng lại ở đó, cậu ta ngẩng cằm lên, nhìn chằm chằm vào ngực tôi, mà lại là một chỗ rất cụ thể. Chết tiệt. Giờ mà đỏ mặt thì đúng là thằng ngu. Tôi vội đẩy má Go Yo Han ra.
“Thử xem, cậu sẽ chết chắc.”
Go Yo Han bắt đầu trơ trẽn thế này kể từ cái ngày đầu tiên chúng tôi làm chuyện quá hơn cả hôn.
Ví dụ như lúc tôi dậy buổi sáng, đang mơ màng uống nước trong bếp thì cậu ta thản nhiên dùng một tay bóp mạnh mông tôi rồi bỏ đi, hoặc lúc tôi giật mình ho sặc sụa làm đổ nước ra sàn thì cậu ta lại nhìn tôi một cách đầy khêu gợi rồi nói mấy lời kiểu như: “Quả nhiên Kang Jun nhiều nước thật.” Địt mẹ.
“Miệng thì cứ dọa giết, dọa giết mãi…”
Thân hình Go Yo Han lại xuyên qua bức tường lòng bàn tay tôi vừa dựng lên. Cậu ta áp sát miệng vào tai tôi, lời nói ra ngông cuồng hết mức.
“Cậu đánh nhau với tôi chưa thắng lần nào mà.”
Tiếng cười khẩy chạm vào vành tai. Go Yo Han đang chế nhạo tôi. Đồ kiêu ngạo. Không có ý định chịu thua, tôi khẽ nghiêng đầu, hạ mắt xuống. Bờ môi đang cười mỉm của cậu ta hiện ra. Đúng là một thằng đáng ghét. Với tâm trạng bực bội, tôi khẽ tránh cái kẻ đang gác mặt sau tai mình mà cười tủm tỉm.
“Nhưng đánh nhau thì chưa.”
Tôi từ từ đưa tay ra, nắm chặt lấy cánh tay đang lùi xa của cậu ta, thì thầm.
“Dù sao thì, trong nhà hay ngoài đường cũng đừng có làm thế.”
Bị nắm chặt cánh tay, Go Yo Han im bặt trong giây lát, không nói nên lời. Sau một hồi lâu giao đấu bằng ánh mắt trong im lặng, chúng tôi như có hẹn mà cùng lùi ra. Go Yo Han buông cằm tôi, tôi buông tay cậu ta ra. Bàn tay thon dài đang từ từ lùi lại gập vào, khuỷu tay chống lên bàn.
“Vậy thì tôi sẽ không làm nữa, nên đáp ứng tôi một yêu cầu thôi.”
“Yêu cầu gì?”
Gương mặt cậu ta khẽ đặt cằm lên những ngón tay cứng đờ, cười mỉm.
“…”
Go Yo Han với vẻ mặt này luôn rất nguy hiểm. Tôi từ từ cầm ly cà phê đã vơi đi khá nhiều lên. Đó là thái độ ngầm thể hiện rằng dù cậu ta có nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không hoảng sợ. Go Yo Han nhìn hành động đó bằng ánh mắt thích thú, rồi khẽ mở miệng.
Lời nói tuôn ra thật sự tồi tệ cực điểm.
“Phá trinh tôi đi.”
Tôi lỡ phun hết cà phê đang ngậm trong miệng ra ngoài không trung. Go Yo Han vịn lấy tôi đang ho khan, cúi gập người xuống, cậu ta cũng cúi người theo, áp sát mặt vào tôi rồi cười không ngớt.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn để cậu ‘xơi’.”
“…Khụ, khục! Khặc!”
“Cậu nghĩ ‘ăn’ một đứa như tôi dễ lắm à? Cậu còn tân nên không biết chứ gì? Khó lắm đấy.”
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi dùng tay bịt miệng Go Yo Han lại, cái miệng cứ lảm nhảm với nụ cười không dứt trên môi. Hành động này có nghĩa là ‘làm ơn im đi’. Nhưng Go Yo Han chỉ khẽ nheo mắt, cố gắng cử động đôi môi đang bị lòng bàn tay tôi ấn chặt. Bị đè nén nên tôi chẳng nghe rõ cậu ta nói gì, nhưng ý đồ thì lại quá rõ ràng. Bởi vì trong tình trạng đó, cậu ta lè lưỡi ra liếm ngón tay tôi.
“Á, này!”
Tôi giật bắn mình rút tay lại, nhìn vào khoảng giữa các ngón tay ướt sũng. Đầu óc tôi đang bối rối đến muốn nổ tung. Giữa lúc đó, ngón trỏ thon dài của Go Yo Han chậm rãi luồn vào giữa các ngón tay tôi. Rồi cậu ta ấn chặt lòng bàn tay tôi, không chịu buông ra. Tôi dùng hết sức vặn tay mình, nhìn Go Yo Han. Gương mặt ở cuối tầm mắt tôi đang cố tình bĩu môi làm bộ dỗi hờn.
“Người ta cấp ba đã mất trinh rồi, tôi hai mươi tuổi đầu vẫn còn tân, tức chết mất, sống sao nổi.”
“…Cậu đúng là, một thằng khốn nạn.”
“Ừ, xem ra tôi đúng là thằng khốn nạn mà.”
Ôi trời… Go Yo Han thở dài như tự giễu. Vẫn không buông tay tôi ra, cậu ta đặt tay tôi lên đùi phải của cậu ta. Rồi cậu ta còn lén lút đẩy tay tôi vào giữa hai chân cậu ta, khiến tôi phải vội vàng rút tay ra. Bàn tay phải bị hỏng của Go Yo Han khá dễ để thoát ra. Nhưng Go Yo Han lại nhìn tay tôi với ánh mắt tiếc nuối như đứa trẻ bị giật mất món đồ chơi quý giá.
“…A.”
Rồi cậu ta liếm môi. Cực kỳ kích thích.
“Sao cậu cứ làm thế hả?”
Tôi hạ giọng, nhìn Go Yo Han đầy trách móc. Go Yo Han cũng như có điều muốn nói, liền hạ giọng theo, thì thầm khe khẽ.
“Tại sao à, từ hôm đó cậu có cho tôi làm ‘cái đó’ nữa đâu.”
“Cái…”
“Cái này.”
Ngón tay thon dài của Go Yo Han khẽ chạm vào đôi môi hơi ửng đỏ. Ánh mắt tôi tự nhiên hướng theo ngón tay cậu ta, nhìn vào đôi môi đang hé mở của Go Yo Han. Đồng tử tôi dần giãn ra, tầm nhìn phóng đại, đôi môi Go Yo Han chậm rãi chuyển động.
“Bức bối lắm rồi đấy. Tôi sắp điên rồi.”
Màng nhĩ như hỏng mất rồi. Não như muốn nổ tung vì nóng, tinh thần sắp bay biến. Ù cả tai. Chết tiệt, lỡ mặt đỏ bừng lên bị cậu ta thấy thì sao, tôi đứng bật dậy khỏi ghế.
“Đừng có làm trò nữa, mau dậy đi. Bảo đi ăn tối mà.”
Với tâm trạng đang trở nên cáu kỉnh, tôi nói vội. Không đợi câu trả lời, tôi vội vàng đứng dậy. Tay thì vội vàng giấu vào túi quần. Nhiệt độ từ da thịt nóng bỏng bất ngờ chạm vào khiến những cảm giác nhạy cảm trỗi dậy. Đầu ngón tay giấu trong túi khẽ run lên vì cảm giác tê dại.
***
“Ăn thịt bò Hanwoo đi. Hanwoo…”
Thật bực mình khi cậu ta dễ dàng sải bước theo kịp tôi bằng đôi chân dài ngoằng, nhưng tiếng lải nhải không ngừng từ phía sau còn khó chịu hơn. Cuối cùng tôi dừng bước, nghiến chặt răng. Go Yo Han theo sát gót tôi cũng dừng lại theo, cười như thể đang coi thường tôi.
Thằng khốn nạn.
“Ăn chứ?”
“Được rồi. Nhưng cậu trả.”
Cái điệu bộ phe phẩy một chiếc thẻ duy nhất của cậu ta thật khiến tôi cạn lời. Bữa tối được quyết định như vậy. Tôi thở dài nói. Tôi thừa tiền để trả, nhưng câu nói này xuất phát từ sự phản kháng muốn chọc tức cậu ta.
“Jun à. Cậu, tôi đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi. Không nhớ à?”
Thế nhưng Go Yo Han lại xịu vai xuống, càu nhàu trách móc tôi.
“Làm ơn đừng tiêu tiền nữa mà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.