Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 168
Tiếng lạch cạch vang lên khi chiếc muôi được gác lên thành nồi. Sau khi sắp xếp gọn gàng, cô giúp việc thắt lại dây tạp dề, quay người lại nhìn tôi rồi nói:
“Giám đốc bảo là Jun không nhận điện thoại.”
“…Vậy thì, xin lỗi cô, cháu có thể mượn điện thoại một lát được không ạ?”
“Ừm.”
Cô giúp việc rút điện thoại từ túi tạp dề ra, vươn dài tay. Tôi đang đứng ở phía bên kia bàn cũng rướn người nhận lấy điện thoại, bật màn hình không khóa lên rồi bấm số của mình. Áp điện thoại lên tai, tín hiệu còn chưa kịp đổ chuông đã bị cắt ngang bởi một giọng nói quen thuộc.
‘Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…’
“Ơ kìa.”
“Không được à?”
“Sao lại không kết nối được nhỉ?”
“Cô cũng không rõ nữa.”
Cô giúp việc làm vẻ mặt hơi nghiêm túc như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang nồi thịt luộc. Nước trong nồi đột nhiên sôi bùng lên, chực trào ra ngoài. Tôi nhìn tình hình một lát, hỏi lại với giọng hơi lớn hơn lúc nãy.
“Cháu thử lại lần nữa được không ạ?”
“Ừ.”
Lần này cô cũng không thèm nhìn. Mà tôi thì cũng chẳng có gì phải tiếc nuối. Tôi chậm rãi bấm gọi lại, nhưng vẫn chỉ nghe thấy giọng nói hướng dẫn tự động y hệt. Thấy lạ, tôi thử bật mạng internet trên điện thoại mình, nhưng nó chỉ vừa kịp bật lên đã tắt ngấm, hoàn toàn không hoạt động được.
“…”
Lạ thật. Hoàn toàn không hiểu nổi, lần này tôi dùng điện thoại của cô giúp việc để mở trang tìm kiếm trên mạng. Hoạt động rất tốt. Nguyên nhân nhanh chóng được tìm ra nhờ nó hiện ngay trên top tìm kiếm thời gian thực.
“Nghe nói là có vấn đề với trạm phát sóng ạ. Cả gọi điện với internet đều không được.”
“Nghe bảo đợt này họ thay đổi lớn hệ thống mạng viễn thông nên chắc là có vấn đề rồi.”
“À, vụ đó. Nhưng điện thoại của cô thì…”
“Cô dùng mạng giá rẻ nên chắc không sao. Vì không dùng mạng viễn thông mới.”
Có lẽ đó là sự thật rằng không phải do lỗi máy móc nào cả. Hay là do thứ cảm xúc mà tôi hiểu nhưng không muốn hiểu, tuyệt đối không muốn giải thích, nhưng lại mơ hồ biết được nguyên nhân của nó? Tôi cảm nhận được nỗi đau thắt nghẹn ở ngực đang từ từ tan biến.
“Cháu thử tắt đi bật lại xem sao?”
“À, vâng.”
Một cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng ập đến. Tảng đá nặng trĩu đè nặng lồng ngực đã biến mất. Cho đến lúc tắt màn hình rồi bật lại, niềm hy vọng dâng trào còn khiến tôi lâng lâng. Khi màn hình điện thoại sáng lên, vài tin nhắn vừa đến càng làm tôi vui hơn.
“Được chưa cháu?”
Tôi thậm chí còn không trả lời câu hỏi của cô giúp việc, vội vàng bấm kiểm tra. Tuy nhiên, người gửi những tin nhắn đó không phải là người tôi mong đợi. ‘Kang Soo Hyun.’ Lồng ngực lại đau nhói.
“…Vâng ạ.”
Không có cuộc gọi nhỡ nào. Tôi không biết liệu đó là lỗi hệ thống, hay do sự cố trạm phát sóng đã xóa mất dấu vết các cuộc gọi, hay thật sự không có ai gọi tìm tôi. Thấy cả cuộc gọi nhỡ của bố mẹ cũng không có, tôi chỉ mơ hồ hy vọng đó là trường hợp đầu tiên.
Với tâm trạng khó chịu, tôi đọc phần thông báo bị cắt ngắn. Nội dung đó như một cú đánh mạnh vào trái tim đang thắt lại của tôi.
「Bạn của cậu」
「Bạn của cậu kỳ lạ lắm」
Gì đây. Người mà Kang Soo Hyun gọi là ‘bạn của tôi’ chỉ có một mà thôi. Một ý nghĩ nghi ngờ lóe lên.
“…Cháu ra ngoài một lát ạ.”
“Ừm.”
Mắt vẫn dán chặt vào màn hình, tôi vội vã lao ra khỏi phòng ăn. Vừa bước ra khỏi nhà, tôi vừa bấm gọi cho Kang Soo Hyun. Ngay khi tiếng chuông dài vừa dứt, tôi không đợi được mà hét lên.
“Này, cậu đang ở đâu?”
–Jun, Jun à… Tôi sợ lắm. Bạn cậu đáng sợ lắm.
“Tôi hỏi cậu đang ở đâu?”
–Trường, trường học…
Giọng nói run rẩy vì sợ hãi tột độ truyền qua điện thoại. Tôi chạy bổ ra đầu ngõ, giơ tay vẫy loạn xạ tìm một chiếc taxi nào đó có thể đang ở gần đây.
–Tòa, tòa nhà Shin Gong Hak Gwan, tầng 3…
Giọng nói thì thầm nhỏ xíu như thể đang trốn ở đâu đó. Lẽ nào Kang Soo Hyun đang trốn thật? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi tò mò đến phát điên, nhưng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ nói ngắn gọn.
“Gửi địa chỉ chi tiết qua tin nhắn đi. Tôi đến ngay.”
–Mau đến đây rồi xử lý bạn cậu đi… Này, sợ lắm luôn ấy…
Tôi chẳng buồn nghe tiếng rên rỉ của Kang Soo Hyun, cúp máy luôn rồi lại đưa tay ra đường vẫy tiếp. Một chiếc taxi nhỏ đang chạy tới từ xa quay đầu xe rồi từ từ tiến về phía tôi. Đút điện thoại vào túi, tôi đưa tay lên vuốt mặt khô khốc.
Go Yo Han, tên điên này, lại định giở trò quái quỷ gì nữa đây?
***
Đến nơi theo địa chỉ được gửi, thứ hiện ra trước mắt tôi là một phòng học trống không, tối om. Tôi thở hổn hển sau khi chạy một mạch từ tầng một lên tầng ba, cố gắng hít thở đều trong khi đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Tôi quờ tay tìm công tắc đèn phòng học. Nhưng do cấu trúc lạ lẫm nên mãi không tìm thấy. Cơn chóng mặt nhẹ ập đến khiến tôi phải dựa vai vào tường để lấy lại hơi, rồi khẽ gọi tên.
“Go Yo Han?”
Nhưng câu trả lời lại đến từ chiếc tủ tài liệu lớn ở cuối phòng học. Cộp, tiếng lòng bàn tay thận trọng đập nhẹ vào tủ vang lên, cùng với đó là một giọng nói quen thuộc lọt qua khe cửa.
“…Có phải Jun không?”
“Kang Soo Hyun?”
“Là Jun thật rồi!”
Cùng với tiếng khóc nấc, cánh cửa tủ bật mở. Kia chẳng phải là cái tủ dùng để đựng tài liệu sao? Trong không gian nhỏ bé mở ra một cách thảm hại đó, Kang Soo Hyun có thể gọi là to con nếu muốn đang co quắp rúm ró. Tôi bất giác nhíu mày. Cậu ta làm cái gì ở trong đó vậy. Không thể hiểu nổi, tôi nheo mắt trong bóng tối, từ từ tiến lại gần.
“Cậu làm gì trong đó thế?”
“Tại bạn cậu nên tôi mới phải thế này đây.”
“…Lẽ nào Go Yo Han nhốt cậu vào đó?”
Không thể nào. Dù cậu ta có điên đến đâu thì cũng không đến mức đó chứ. Quả nhiên, Kang Soo Hyun lắc đầu.
“Không.”
“Thế sao lại ở trong đó?”
“Tại sợ quá nên tôi trốn vào đây.”
Kang Soo Hyun ngửa cổ ra nhìn cửa ra vào, rồi nắm lấy tay tôi kéo tôi ngồi xuống bằng được. Ánh mắt cậu ta đầy thận trọng, như thể bị ai đó bắt gặp thì sẽ phiền phức lắm. Tôi lớ ngớ ngồi theo, cuối cùng cũng hỏi được câu mình thắc mắc.
“Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc tại sao lại sợ Go Yo Han?”
Nghe câu hỏi của tôi, Kang Soo Hyun giật nảy mình, rồi lại ngửa cổ ra nhìn quanh. May mắn là bên ngoài cửa vẫn im ắng. An tâm rồi, Kang Soo Hyun hạ thấp người xuống, thì thầm cực nhỏ.
“Thật ra thì, hôm qua ấy mà… So Yun bằng cách nào đó đã tìm được số điện thoại của bạn cậu.”
Ngay câu trả lời đầu tiên đã khiến tôi khó chịu. Tôi buột miệng cắt lời. Có lẽ là hơi vội vàng.
“Bằng cách nào?”
“Nghe nói là tìm qua SNS?”
“Go Yo Han không dùng mấy thứ đó.”
Ít nhất theo những gì tôi biết là vậy. Hồi cấp ba cũng chưa từng nghe cậu ta nói đến. Tôi chìm vào suy nghĩ sâu xa một lúc, vẻ mặt chắc hẳn đã trở nên không tốt. Kang Soo Hyun vội xua tay giải thích.
“À, không phải bạn cậu, bạn cậu đúng là không dùng thật. Nên nghe nói cậu ấy tìm bạn của bạn cậu.”
“Bạn của bạn cậu, bạn của Go Yo Han… Lẽ nào là Kim Seok Min?”
“Hình như không phải tên đó đâu.”
Kang Soo Hyun vừa xoa nhẹ cằm vừa nói tiếp.
“Bạn cậu quan hệ rộng thật đấy. Chỉ cần tìm kiếm trường cấp ba, rồi gõ tuổi với tên là ra ngay lập tức. Nghe nói là cậu ta được nhắc đến ở khắp mọi nơi nên tìm được thông tin nhanh lắm.”
Tôi lặng lẽ nghiến răng. Nhìn những thông báo liên tục hiện lên, tôi cũng đã ngờ ngợ, nhưng xem ra số điện thoại lại bị lan truyền nhanh chóng rồi. Tôi bực bội giằng cổ tay đang bị nắm ra. Cái nhiệt độ âm ấm chạm vào khiến tôi khó chịu nên đã hành động mà không hề hay biết. Nhưng Kang Soo Hyun lại nghĩ rằng do mình nắm cổ tay tôi hơi lâu nên mới thế, giọng cậu ta có phần co rúm lại.
“Ối, trời ơi, xin lỗi nhé.”
Lúc này tôi mới nhận ra, vội nở một nụ cười thân thiện giả tạo để trấn an Kang Soo Hyun.
“À, tôi không cố ý. Chỉ là vô tình thôi.”
“Không sao, bị con trai nắm cổ tay tình cảm thế chắc cậu khó chịu lắm nhỉ. Tôi hiểu mà.”
Kang Soo Hyun cười ngượng ngùng rồi nói tiếp:
“Mà thôi, So Yun có nhắn tin cho tôi hỏi liệu có thể liên lạc riêng với bạn cậu không, tin nhắn đó đến vào trưa nay…”
“…”
“Tôi hỏi có sao không khi liên lạc bằng số điện thoại lấy trộm, thì cậu ấy bảo là không thể đợi cậu liên lạc thêm được nữa hay sao ấy.”
Chết tiệt. Tâm trạng tôi tụt dốc không phanh. Khó chịu cùng bực bội. Cơ thể cứng đờ lại đến mức không thể kiểm soát. Quỷ tha ma bắt, khốn kiếp. Tôi cúi đầu xuống, cảm thấy bản thân thật nực cười và thảm hại khi nổi cáu vì những chuyện cỏn con thế này. Trước mặt Kang Soo Hyun, tôi chỉ giả vờ như đang khó xử, cố gắng hạ nhiệt cơn nóng bừng trên mặt.
Vậy là lúc nào chứ. Cậu ta nhận điện thoại lúc tôi đang tắm sao? Lẽ nào cái tiếng “Alo” đó là của Park So Yun? Hay là trước đó nữa? Trước khi gặp tôi vào buổi sáng? Đầu óc tôi bắt đầu phát điên vì ghen tuông. Đầu ngón tay run rẩy, tôi cố gắng siết chặt rồi lại mở nắm đấm ra.
“…Rồi sao nữa?”
“So Yun cuối cùng cũng liên lạc rồi. Can đảm thật đấy. Chắc cậu ấy thích bạn cậu lắm.”
“…”
Chết tiệt. Tôi lặng lẽ nghiến chặt răng.
“Rồi con bé Park So Yun trọng nghĩa khí lại hỏi nữa chứ. Thấy bảo, So Yun nghĩa khí số một luôn đấy?”
Haizz. Kang Soo Hyun thở dài một hơi, người càng thụt sâu hơn vào trong tủ.
“Hỏi Kang Jun rốt cuộc làm gì mà không nhận điện thoại. Bảo Ga Hee đang đợi liên lạc nên mau gọi đi.”
“Gì? Lại còn tọc mạch kiểu gì thế…”
“Tọc mạch cái gì mà tọc mạch. Hai người lúc đó rõ ràng là có không khí mờ ám nhé? Trước cửa nhà vệ sinh ấy? Tôi đã nhìn thấy rõ mồn một bằng hai mắt này mà còn nói gì nữa. Cậu chắc chắn đã cưa cẩm Ga Hee.”
“Tôi đã bảo đó là lòng tốt mà!”
Tôi thấy oan ức. Chỉ là thấy cô ấy có vẻ khó xử nên giúp đỡ một chút thôi, tại sao đột nhiên tôi lại trở thành người có tình ý với cô gái đó chứ. Bực bội, tôi dùng nắm tay đấm nhẹ vào ngực mình.
“Vậy chẳng lẽ, tôi cứ bỏ mặc cô ấy ở đó à?”
“Nhưng mà không khí lúc đó cực kỳ lãng mạn cơ mà. Đừng có chối. Đồ đào hoa này.”
“Điên mất thôi… thật sự đấy.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.