Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 194
Giá mà tôi chọn căn phòng yên tĩnh kia. Giờ mới thấy cái bồn tắm đáng giá đến nhường nào. Lúc trước chỉ vì nhà vệ sinh khép kín trong phòng mà tôi đã chọn phòng này, giờ lại thấy hối hận, hay là đổi lại nhỉ.
Tôi vốc đầy nước nóng xoa lên mặt rồi lật người nằm sấp, úp mặt vào làn nước ấm trong bồn. Tiếng ục ục vang lên bên tai, rồi dần bị áp lực nước bịt kín. Đến khi nghẹt thở không chịu nổi nữa, tôi mới ngẩng đầu lên. Hơi thở bật ra giữa đôi môi đang mím chặt.
Bụng tôi áp sát vào đáy bồn, phẳng lì đến mức lõm cả vào. Tất cả là tại tối qua tôi đã bỏ bữa.
Thực ra tối qua tôi chẳng nuốt nổi miếng nào. Không chỉ vì không có khẩu vị, mà khi về đến nhà thì đã gần chín giờ tối. Go Yo Han vừa bước vào nhà đã vồ lấy quả chuối tây cũ kỹ trên bàn ăn, ngấu nghiến nhai. Không biết cô giúp việc đã mua nó từ bao giờ rồi. Tôi lo lắng nhìn quả chuối cùng những ngón tay của cậu ta.
Go Yo Han có vẻ đói lắm, cậu ta mút những ngón tay dính đầy dịch chuối. Cảnh tượng ấy khiến tôi khó chịu đến mức không dám nhìn thẳng. Cái vẻ ngoài gợi cảm quá mức ấy…
“Không thấy lạ vị à?”
“Không biết. Đói quá nên chẳng cảm thấy gì cả.”
“Đừng ăn nữa. Để lâu rồi đấy.”
“Không chết là được.”
Nói rồi, Go Yo Han rút ngón tay cái đang mút ra, nhìn tôi chăm chú. Vì thế mà tôi chẳng còn tâm trí nào mà ăn uống, vội vàng trốn vào phòng tắm. “Tôi đi tắm trước đây,” tôi bỏ lại một lời biện minh thật tệ hại như thế.
Ngâm mình trong bồn tắm, tôi nhớ lại những dòng suy nghĩ về Go Yo Han mà tôi còn chưa kịp viết ra trong điện thoại.
③ Kén ăn vãi_
Cậu ta có thật sự kén ăn đến thế không? Đồ ngọt thì ghét cay ghét đắng, thế mà chuối tây sắp hỏng lại ăn ngon lành. Rồi một nghi vấn nảy ra. Rốt cuộc Go Yo Han thật sự không ăn được món gì, thật sự thích món gì?
Ít nhất thì cậu ta thích xúc xích. Lạ thật, chỉ cần nhìn thấy xúc xích thôi là khóe miệng Go Yo Han đã giật giật lên rõ rệt. Những món tôi đoán cậu ta ghét là rau xanh, đậu phụ, thịt heo xào tương ớt, thịt bò dở tệ, cá phi lê chiên xù, cá minh thái rim. Trong số đó, cái nào thật, cái nào giả thì tôi vẫn chưa biết.
Còn hải sản thì tôi vẫn chưa biết cậu ta thích hay ghét. Đặc biệt là đồ có vỏ. Thật lòng thì tôi nghiêng về phía thích hơn. Nhưng dù sao thì tôi vẫn dặn cô giúp việc đừng nấu món có vỏ.
“Rốt cuộc Go Yo Han là cái giống gì vậy nhỉ?”
Tôi hạ thấp mặt ngang mặt nước, thổi nhẹ. Bọt khí bắn tung tóe khắp nơi.
Giờ này tôi đáng lẽ phải xả nước rồi ra khỏi bồn tắm rồi mới đúng. Ngâm lâu quá đầu ngón tay đã nhăn hết cả lại. Thời gian tôi nán lại quá dài rồi. Nhưng cơ thể tôi vẫn còn chìm trong làn nước nóng, không tài nào nhấc ra được.
Ánh mắt sợ hãi của tôi cứ hướng về phía cánh cửa đóng chặt.
Tôi lại quay đầu đi. Chiếc gương toàn thân khổng lồ dán trên một bên tường lọt vào tầm nhìn mờ ảo của tôi.
“Thật là hết thuốc chữa.”
Cái thứ đó vẫn chưa dỡ xuống à? Vì chẳng bao giờ dùng đến nhà vệ sinh này nên tôi cứ quên béng đi thứ quái dị đó.
Thật ra, vừa bước vào phòng tắm nhìn thấy cái gương đó là tôi đã hối hận về lựa chọn của mình rồi, tuyệt vọng nữa chứ. Mà Go Yo Han rốt cuộc sao lại không dỡ nó đi nhỉ? Chẳng lẽ mỗi lần tắm cậu ta lại nhìn thấy hết cơ thể trần trụi của mình sao? Chẳng lẽ cậu ta thích ngắm cơ thể mình à? Điên mất.
…Nhưng mà, hình như cũng có cái gì đó đáng để thích thật.
Go Yo Han quen quá rồi nên có lẽ không nhận ra, nhưng cậu ta thật sự được trời phú cho mọi thứ. Chiều cao ấn tượng, bờ vai rộng, cơ bắp dễ dàng hình thành dù chỉ tập luyện chút ít, chiếc cổ dài, yết hầu nhô lên như nuốt một miếng táo, giọng nói trầm ấm. Cùng khí chất đàn ông mạnh mẽ chảy tràn, thế mà gương mặt lại tinh tế đến lạ.
Go Yo Han cũng không hẳn là có đường nét thô cứng. Nhưng đôi khi cậu ta nhìn tôi chằm chằm, tôi lại có cảm giác như bị cậu ta muốn giết chết vậy, dù biết đó chỉ là vẻ mặt vô cảm. Đã thế thân hình lại vạm vỡ, chiều cao vượt trội nên càng thêm phần đáng sợ.
Nếu tôi mà là Go Yo Han, chắc chắn tôi sẽ soi gương suốt ngày mất.
Thế còn tôi thì sao? Tôi rút cánh tay đang giấu dưới nước lên nhìn. Chỉ thấy một bắp tay gầy guộc. Đáng lẽ không nên nhìn. Chết tiệt. Sao mà trông thảm hại thế này. Nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng không hẳn là không có chút cơ bắp nào. Thể lực hay sức khỏe của tôi cũng không hề yếu. Tôi ăn uống đầy đủ, sống khỏe mạnh. Chưa từng bị bệnh nặng bao giờ. Khỏe mạnh là thế.
“Đáng lẽ mình nên ăn tối mới đúng.”
Tất cả là tại cái miệng nhỏ nhắn này. Đúng, tất cả là tại nó. Vì thế mà tôi không cao lên được. Cũng không tăng cân được.
Tôi vỗ nhẹ vào cái miệng đáng ghét bằng lòng bàn tay. Càng nhìn cơ thể thảm hại của mình, tôi càng thấy xấu hổ đến chết đi được, lại úp mặt xuống làn nước trong bồn. Không chỉ cần cao hơn thôi đâu. Hơn nữa, sự vùng vẫy thảm hại khiến mặt tôi nóng bừng mỗi khi nhắc đến chiều cao là bí mật riêng của tôi.
Chiều cao của tôi vào buổi sáng, trưa, tối đều thấp hơn 1cm so với lúc rạng sáng. Vì thế tôi đã lấy chiều cao lúc rạng sáng làm chiều cao chính thức của mình. Tôi không hề nói dối. Không hề nói dối.
Thế mà Go Yo Han lại còn giảm bớt chiều cao của mình nữa chứ. Cao 1m92 mà lại nói dối. Thật đáng ghét.
Tôi trút giận bằng cách đập mạnh tay xuống mặt nước. Tắm đến đây chắc là đủ rồi. Cơn đau âm ỉ từ sáng sớm cũng đã dịu đi nhiều. Dù sao thì khả năng phục hồi của tôi cũng rất nhanh.
Tôi định đứng dậy xả nước đã nguội bớt. Chỉ cần vươn tay ra rút cái nút chặn là xong, nhưng lại thất bại. Tất cả là tại cánh cửa đột ngột bật mở. Tôi vội vàng ngồi xuống che thân, kết quả là ngã dúi dụi trong bồn tắm. Thậm chí còn luống cuống đến mức đầu đập vào thành bồn, hai chân vung vẩy ra ngoài.
Tôi có thể ra khỏi bồn tắm là nhờ lực kéo mạnh mẽ ở cánh tay. Phần thân trên bị kéo mạnh lên, thở dốc, nước tràn vào mũi với miệng ộc ra theo từng tiếng ho.
“Khụ! Hức, khụ!”
Tôi vội vã túm lấy bất cứ thứ gì chạm vào được, vừa dụi mắt cay xè vừa khạc nhổ nước bẩn ra khỏi mũi với miệng. Đến khi bình tĩnh lại một chút, tôi mới nhận ra thứ tôi đang nắm là một mảnh vải mỏng. Vải à? Trong phòng tắm á? Đôi mắt tôi chắc chắn đã đỏ hoe đến đáng sợ, ngước lên nhìn.
Go Yo Han đang đứng đó. Hơn nữa còn mặc quần áo chỉnh tề. Hình như cậu ta vừa tắm ở phòng tôi xong thì phải, tóc vẫn còn ướt sũng.
Go Yo Han lại đang nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“Muốn đập đầu chết luôn hả?”
“Không! Tại, hức, tại cậu đột nhiên xông, khụ, vào…….”
“Da đỏ hết cả rồi kìa.”
Lại chẳng thèm nghe tôi nói gì cả. Go Yo Han dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lưng tôi. Rồi cậu ta mân mê đốt sống cùng xương bả vai, vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Sao, khụ khụ, sao cậu đột nhiên xông vào vậy?”
“Thấy cậu ngâm lâu quá, tưởng chết đuối rồi chứ.”
“Đau. A, đau quá.”
Đầu ngón tay của Go Yo Han chạm vào phía dưới xương bả vai tôi. Cảm giác kỳ lạ khiến tôi vặn vẹo người, chợt nhận ra tôi đang trần truồng, vội vàng khép chặt hai chân lại. Go Yo Han rốt cuộc đang xem xét cái gì mà lại nắm lấy cánh tay tôi, vuốt mạnh xuống dưới. Cuối cùng cậu ta buông tay ra, xem xét cả cổ tay tôi ở bên ngoài bồn tắm.
“Tôi không ngờ cậu lại suýt chết thật.”
“Cái gì chứ. Tại…… tại cậu đấy.”
“Sao?”
“Đang tắm mà cậu lại xông vào.”
“Thế Jun nhà ta mà đi tắm ở nhà tắm công cộng thì mỗi khi có người vào lại ngã dúi dụi ra thế à?”
“Tôi chưa đi bao giờ.”
“Có bị thương ở đâu không?”
Một câu hỏi dịu dàng không giống chút nào cái người vừa nãy còn chẳng thèm nghe tôi nói. Nghe vậy cơn giận của tôi cũng tan biến đi ít nhiều. Tôi cố tình lảng tránh ánh mắt khi cậu ta vừa xoa xoa cơ thể tôi vừa đan những ngón tay tôi vào ngón tay cậu ta. Cậu ta xòe bàn tay phải ra, đặt tay tôi lên trên, rồi lại đặt tay cậu ta lên trên nữa.
Tôi thật đúng là đồ vô dụng.
Nếu nhớ không nhầm thì Go Yo Han chưa bao giờ xin lỗi tôi một lần nào. Chỉ là vì cậu ta đã tự mình trả giá cho những lỗi lầm nên tôi đã bỏ qua. Tình yêu của tôi vốn dĩ là như thế, và giờ tôi cũng không còn bất mãn với quyết định của mình nữa. Tôi vốn là người như vậy. Chỉ cần người làm trái tim tôi rung động đến nghẹn thở liếc nhìn tôi một cái thôi là tôi đã ngoan ngoãn vẫy đuôi như một con chó ngốc rồi.
Cái tính cách khá thờ ơ của tôi cùng cách tôi yêu lại hoàn toàn trái ngược nhau, nghĩ cũng buồn cười, nhưng tôi sinh ra đã là như thế rồi thì biết phải làm sao. Tôi tập trung nhìn vào bàn tay tôi đang được xoa giữa hai bàn tay của Go Yo Han. Tôi liếm đôi môi đang khô khốc, cố tình tỏ ra không có gì, tiếp tục nói chuyện, dù không hề có ý định rút tay ra.
“Hông tôi hơi đau, nhưng không phải ngã mạnh lắm nên chắc không sao đâu.”
“Đau hả? Anh thổi phù phù cho em nhé?”
“……”
“Hay là anh xoa xoa cho em nhé?”
“Anh cái gì chứ.”
Tôi bật cười trước lời nói vô lý của Go Yo Han.
“Nói cho rõ ràng nhé. Thật ra tôi mới là anh của cậu đấy. Sinh sau tôi mà.”
“Ra vẻ đàn anh gớm.”
“Đây là nói rõ ràng mọi chuyện thôi.”
“Thế… hay là tôi gọi cậu là anh nhé?”
“……Không.”
“Anh.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.