Hành Trang Tuổi 18 - Chương 193 - Ngoại truyện 47

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 193

Ừ thì đúng là vậy. Tôi dừng bước chân đang xuống cầu thang.

“Cậu đang ở đâu? Tôi đến đó. Ở nhà à? Đi ăn tối cùng nhau đi. Tôi bao.”

–Jun còn chẳng có tiền bằng tôi mà cứ đòi dùng tiền giải quyết vấn đề.

“Cậu ở nhà à?”

–Tôi ở trường. Tôi đến đó. Cậu đang ở đâu?

“Tôi…… phòng 201 khu nhân văn. Còn cậu?”

Tôi hỏi vu vơ, nhưng chẳng có tiếng trả lời nào vọng lại. Thấy lạ, tôi rời tai khỏi màn hình thì ra điện thoại đã tắt từ đời nào rồi. Ơ cái thằng…… khốn nạn này. Dù sao thì cũng chẳng có hẹn hò gì, tôi đợi cậu ta rồi mới muộn mà. Có cần phải cúp máy thẳng thừng như thế không?

Nhìn màn hình đen ngòm đã tắt từ lâu, tôi mím môi.

Cứ thế lùi lại vài bước rồi ngồi xuống bàn học trong phòng. Tôi dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào eo, nhớ lại mười câu mà Kang Soo Hyun đã gửi. Ừ, cậu ta học cũng giỏi mà.

Tôi viết mệnh đề thứ hai cùng sự suy ngẫm của mình vào ghi chú trên điện thoại.

  1. GoOO thất thường.

2-1. Chỉ vì thấy vui mà hành hạ người khác đến cùng.

⓵ Theo lời chứng kiến của KangOO, GoOO từng ăn cơm ở căn tin trường với bạn cùng khoa, vừa nhìn thấy món ăn đã cười nói “Rác thải thực phẩm ngon quá nhỉ,” rồi dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ khay cơm rồi bỏ đi.

⓶ Thích hành hạ người mình thích nếu người đó không nghe lời mình.

⓷ Kén ăn vãi_

Tiếng nắm cửa xoay mạnh vang vọng khắp phòng học trống. Tôi vội vàng dừng việc gõ phím lung tung, nhét nhanh điện thoại vào túi. Rõ ràng chẳng làm gì sai mà vẫn nuốt nước bọt ực một tiếng đầy khả nghi.

Đúng như dự đoán, người mở cửa bước vào là Go Yo Han.

Làn da trắng nõn hơi ửng hồng, bờ vai khẽ rung rung. Nhìn Go Yo Han dùng mu bàn tay lau nhẹ quanh đôi môi hơi hé mở, tôi nghiền nát ý nghĩ oán trách trong lòng.

“Chạy đến đây à?”

“Tôi á? Chắc cậu nhầm rồi.”

Go Yo Han thở hắt ra một hơi dài, dùng khớp ngón tay ấn mạnh vào phía dưới môi.

“Báo động giả. Báo động.”

“……Xin lỗi vì không liên lạc, sợ làm phiền giờ học của cậu.”

“Chết tiệt, cứ làm đi. Dù sao thì tiết học cũng đang làm phiền cuộc đời tôi rồi. Chán đến mức tôi chỉ muốn nhảy ra ngoài cửa sổ tự tử thôi. Như thế ít ra cũng khiến cuộc đời giáo sư xuống dốc được.”

“Giáo sư có lỗi gì đâu chứ?”

“Ý tôi là cậu cứ thoải mái liên lạc với tôi. Lần sau nhớ phải nhắn tin hỏi ý kiến tôi trước mỗi việc cậu làm đấy.”

Một lời nói mang theo sự ép buộc tế nhị. Tôi là gì, Go Yo Han là gì mà phải xin phép lịch trình với cậu ta chứ. Nhưng biết rằng cậu ta đã lang thang ở trường một thời gian dài vì tôi, và đã chạy đến đây để gặp tôi, tôi không thể thốt ra lời từ chối. Sao tôi lại yếu đuối vô cùng trước người mình thích vậy nhỉ? Cái giá phải trả cũng lớn không kém những gì tôi nhận được.

Không đúng. Phải nghĩ theo hướng tốt đẹp. Biết lịch trình của nhau thì cả hai đều tiện mà. Chắc chắn không phải chỉ có những điều kỳ lạ thôi đâu. Mà vốn dĩ, người yêu là phải như thế mà, tôi nghe nói vậy. Khụ khụ. Tôi hắng giọng, dùng tay ấn mạnh vào đôi môi đang định tự ý nhếch lên.

“Ừm, nếu lịch trình có thay đổi, tôi sẽ báo ngay và xin phép cậu không chậm trễ.”

“Cái giọng điệu gì thế kia. Cứ như tôi nhận báo cáo công việc từ công ty ấy.”

“Nếu lịch trình thay đổi, tôi sẽ báo ngay rồi nhắn tin cho cậu nhanh nhất có thể.”

“Tôi cũng không biết có gì khác biệt, nhưng mà thôi được rồi.”

Go Yo Han chế nhạo tôi. Nhưng đó không phải là chế nhạo để trêu chọc, mà là một sự chế nhạo khiến người ta cảm thấy lâng lâng. Trên đời lại có một kiểu chế nhạo như thế. Dù chính tôi nghĩ cũng thấy nực cười, nhưng Go Yo Han có bầu không khí đặc biệt, như thể cậu ta đương nhiên sở hữu hai ba thứ không ai trên đời có được. Cái sự chế nhạo đó là một trong số đó.

Mỗi khi nhìn Go Yo Han cười để lộ chiếc răng nanh, tôi lại thấy nghẹn ở cổ họng. Cứ như sắp bị nghẹn vậy. Tôi vô thức tránh ánh mắt của cậu ta rồi buột miệng nói ra một câu gì đó.

“Cậu đợi tôi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm.”

Tôi cứ tưởng Go Yo Han sẽ hóa thành tượng đá đứng đợi tôi, hoặc là đi đi lại lại đến mòn cả chân ấy chứ. Sao đột nhiên lại tỏ ra thờ ơ như vậy? Cổ họng tôi lại nghẹn hơn rồi.

Những biểu tượng cảm xúc chẳng ăn nhập gì mà Go Yo Han gửi cứ lơ lửng trong không trung, quấy rầy tôi. Sao cậu ta lại đáng yêu đến thế chứ? Sao lại khiến tôi yếu đuối thế này? Vốn dĩ tôi không phải là người giỏi nói những lời này. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt trong lòng bàn tay. Tôi dùng ngón tay gãi nhẹ giữa ngực. Ánh mắt liếc nhìn thấy ba ngón tay của Go Yo Han khẽ giật mình chạm vào đó.

“Xin lỗi.”

Tôi đã làm cái quái gì với một người đang ốm yếu thế này chứ? Điều khiến tôi muốn chết hơn nữa là ngay khi nhìn thấy ngón tay của Go Yo Han, vùng bụng dưới của tôi lại ngứa ran chứ không phải cổ họng. Tôi đúng là điên thật rồi.

“Thật sự xin lỗi à?”

“……Ừ.”

Tôi thật sự phải xin lỗi. Go Yo Han chắc chắn sẽ không bao giờ biết tôi là một tên khốn nạn đến mức nào. Mang trong lòng ý nghĩ đó, một ý nghĩ khác lại trỗi dậy, tôi không muốn để lộ tâm địa đen tối cùng bẩn thỉu của mình, nên tôi ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng vai một cách kiên cường. Dù mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu ta.

Trong lúc tôi cố tỏ ra kiên cường, Go Yo Han cử động chân. Bước chân nặng nề chậm rãi từ từ tiến lại gần. Tôi dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào vùng bụng dưới đang ngày càng ngứa ran.

Mỗi khi bàn tay to lớn kia đến gần, tôi lại ngửi thấy mùi hương xanh mát. Mùi hương của Go Yo Han. Mùi hương khiến tôi say đắm. Cố gắng ấn mạnh vào da thịt, kìm nén tâm địa bẩn thỉu đang sôi sục, mùi hương xanh mát ấy lại xộc thẳng vào đầu tôi. Ngón tay cái mềm mại cố ý khẽ chạm vào má tôi rồi lướt qua.

“Jun ngoan quá.”

“Đừng làm thế. Đừng có làm rối tóc tôi.”

“Cậu nói thế càng làm tôi muốn trêu chọc cậu hơn đấy.”

Kẻ trêu chọc bao giờ cũng vui hơn kẻ bị trêu chọc mà.

Đột nhiên, giọng nói của Go Yo Han trẻ hơn bây giờ vang lên. Tôi cố gắng lắc đầu ngược lại để tránh tay cậu ta. Tiếc là tóc tôi lại càng rối hơn.

“Jun à, sao cứ nhìn thấy cậu là tôi lại muốn trêu chọc cậu thế nhỉ?”

“Tôi không thích. Đừng có làm thế.”

“Kỳ lạ thật? Cứ nhìn thấy cậu là tôi lại thấy thôi thúc bạo lực trỗi dậy. Cứ muốn trêu chọc, muốn phá hỏng cậu ra ấy. Kỳ lạ thật. Đúng không?”

“Làm ơn đừng có nói những lời sáo rỗng như thế.”

“…….”

Bất chấp sự phản kháng của tôi, Go Yo Han vẫn không ngừng xoa đầu tôi, rồi dùng hai ngón trỏ vuốt dọc thái dương tôi, đột nhiên nắm lấy tai tôi. Theo đà, toàn thân tôi cứng đờ, mắt mở to nhìn Go Yo Han.

“Nếu cậu thật sự xin lỗi, thì có một cách để cậu chuộc tội đấy.”

Hừm. Nghe giọng điệu đúng là dân đạo chính hiệu. Đã tin vào tà đạo rồi còn ra vẻ.

“……Cách gì?”

“Nào nào. Chúng ta.”

Go Yo Han nhếch mép cười. Tôi bối rối trước lời nói quá trắng trợn, toàn thân cứng đờ. Go Yo Han chậm rãi chớp mắt như thúc giục. Dục vọng của cậu ta ngày càng lớn. Vốn dĩ tôi đã biết cậu ta là một kẻ cuồng dâm, nhưng không ngờ nó lại bùng nổ đến mức này. Nhưng lời nói đó lại khiến tim tôi thắt lại, vùng dưới nóng ran. Tôi có một danh nghĩa cho sự tội lỗi của mình. Một danh nghĩa rất hợp lý.

Tôi dùng ngón tay gãi nhẹ gần xương quai xanh rồi cuối cùng khẽ hất cằm xuống.

“Ừ.”

Nghe thấy câu trả lời của tôi, Go Yo Han cười tươi rói. Rồi bất ngờ dùng cả hai lòng bàn tay ấn mạnh vào hai bên má tôi.

“Hôm nay mặt cậu sưng húp cả lên rồi này. Mắt hai mí dày cộp thế kia. Dày gấp đôi luôn.”

“Gì? Khoan đã.”

Điên mất. Tôi vội vàng đưa tay lên che mắt.

……Nhưng. Go Yo Han đã ép môi mình lên đôi môi đang sưng vều của tôi. Ư oa. Bất ngờ bị hôn khiến tôi giật mình há miệng, rồi ngay khe hở đó, một chiếc lưỡi dày và nóng ẩm đã luồn vào bên trong, liếm nhẹ bên trong môi tôi, Go Yo Han rút đầu ra, biến mất không một dấu vết. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nhưng hơi ấm dày cùng nóng bỏng vẫn còn lưu lại bên trong môi tôi. Bàn tay của cậu ta nắm chặt má tôi như muốn bóp nát. Sau khi liếm môi tôi, Go Yo Han cười rất vui vẻ rồi hỏi:

“Cậu sẽ tắm chứ?”

“Đương, đương nhiên là phải thế rồi?”

“Không được.”

Bàn tay vừa xoa đầu tôi khẽ nắm lấy tóc tôi kéo xuống. Không đau, nhưng cái cử chỉ mang đầy tâm lý bạo lực đó khiến tôi khó chịu. Chỉ là, vì tôi đã làm sai điều gì đó nên không nói gì.

“Hôm nay chúng ta tắm bồn nhé.”

“Gì? Phòng tôi không có bồn tắm.”

“Cậu không hiểu tôi nói à? Tôi bảo cậu tắm ở phòng tắm của tôi.”

Go Yo Han nắm tóc tôi, dùng móng tay đã cắt tỉa sắc bén cào nhẹ từ dưới lên trên cổ tôi. Sau cơn đau nhói, một cảm giác mát lạnh hay tê dại khó tả lan tỏa khắp cơ thể tôi. Hoàn toàn không có đường lui.

***

Sao tôi lại đang tắm nhỉ? Lại còn ở đây nữa chứ. Những giọt nước từ vòi sen rơi xuống mặt nước đầy ắp trong bồn tắm. Tóc-tóc-. Một âm thanh trong trẻo khác thường vang vọng khắp phòng tắm. Lâu lắm rồi mới được tắm bồn, thật dễ chịu. Cơ thể nhức mỏi cũng được thả lỏng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo