Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 204
Đúng cái gì mà đúng. Kang Soo Hyun cười gượng gạo rồi đột nhiên dùng lòng bàn tay che đi phần đen đã bôi bằng bút lông. Sau đó kéo cái hộp về phía mình và đặt xuống sàn.
“Tôi viết là ‘biểu hiện của Ji Soo’ đấy. Không có chỗ ghi chú nên tôi vội viết tạm vào đây.”
“……”
Tôi hiểu rồi. Cậu ta ngốc thật. Chắc chắn là như vậy.
“Ăn đi, ăn đi. Cứ ăn thịt trước đã. Cậu cứ ăn thoải mái.”
“Đây là quán thịt nướng ăn bao nhiêu cũng được mà.”
“Thì tôi bảo là cứ ăn thoải mái đấy.”
“Ừ…….”
Đúng là không nên nói gì thì hơn. Tôi ngồi vắt vẻo ở mép ghế, biểu lộ cái cảm xúc hư vô khó hiểu, hoàn toàn không biết phải nói gì, phải làm gì.
“Cậu nói đúng.”
“Đúng á? Cuối cùng cậu cũng đồng ý với lý lẽ của thiên tài vật lý đầy triển vọng này rồi sao?”
Tôi đâu có khen. Vậy mà cậu ta lại nghe ra như thế. Tự tiện coi sự thất vọng của tôi là lời khen. Kang Soo Hyun trơ trẽn đến mức không biết xấu hổ, hiên ngang cầm ly soju lên. Thêm vào đó là một câu nói kỳ quặc.
“Vì tình bạn nồng cháy của chúng ta.”
“……”
Tại sao tôi vẫn còn liên lạc với cậu ta nhỉ? Đáng lẽ phải cắt đứt ngay từ đầu mới đúng. Tôi than thở về sự lựa chọn sai lầm của mình nhưng vẫn không cầm cái ly đặt trước mặt lên.
Dù vậy, Kang Soo Hyun có vẻ hài lòng khi thấy thái độ cuối cùng vẫn chấp nhận của tôi, cậu ta nháy mắt láo liên một bên như người bị đau mắt, thốt ra câu thoại cuối cùng mà tôi hối hận vì đã chọn đến chỗ này.
“Cạn ly.”
Mẹ kiếp, đúng là không nên nhận lòng tốt của người khác một cách dễ dàng mà. Tôi suýt chết vì cố gắng biến cái cau mày thành nụ cười. Ly trên tay tôi rung lên rõ rệt. Từ giờ trở đi, dù Kang Soo Hyun có gọi thế nào tôi cũng không bao giờ ra ngoài nữa. Chết cũng không. Thề đấy.
“Tôi, tôi chỉ nhấp nước thôi.”
“Bạn bè! Cậu phá hỏng hết cả rồi!”
Nhưng Kang Soo Hyun đã chà đạp không thương tiếc lên nỗ lực của tôi. Cậu ta cố tình làm ra vẻ mặt đe dọa rồi lắc vai một cách lệch nhịp.
“Uống đi, uống đi, uống đi, uống đi, rượu vào rồi. Cạn, cạn, cạn, cạn.”
“Cậu đang…… cái gì…….”
Thật sự phải thế này sao? Đúng lúc đó, một tên có giọng nói to lại hét lên “Đến bao giờ mới cho tôi nhảy vai đây!”, khiến tôi phải cúi mặt đỏ bừng mà hét lại.
“Biết rồi. Tôi uống đây! Làm ơn dừng lại đi.”
Tôi định chỉ nhấp một chút để Kang Soo Hyun im miệng. Tôi định là vậy.
“Cái thằng này lại giở trò gian lận ở đâu ra đấy.”
Cậu ta hơi nhấc người lên, đặt lòng bàn tay lên đáy ly tôi đang cầm rồi đẩy mạnh lên. Chết tiệt. Nửa ly soju đầy ắp trong cái ly nhỏ đã vào miệng tôi, nửa còn lại chảy xuống cằm tôi.
“Á, thật là.”
Bây giờ ném cái ly nhỏ này xuống đất rồi về nhà có được không? Một thôi thúc mạnh mẽ trào dâng. Không, nhịn đi. Tôi là người lớn mà. Đúng vậy, tôi là người lớn. Tôi dùng mu bàn tay lau vệt soju chảy trên cằm, nghiến răng ken két nói:
“Chảy hết rồi.”
“‘Chảy hết rồi’ chứ không phải ‘chảy hết rồi’ á? Giọng điệu chẳng tiếc tí nào.”
“Đương nhiên rồi. Vừa ngửi thôi đã muốn nôn rồi.”
“Jun vẫn còn trẻ con quá. Với tôi nó ngọt như nước giải khát ấy.”
“……”
“Hồi cấp ba thì không biết, nhưng từ khi trưởng thành uống thử, tôi mới hiểu được câu nói rượu ngọt.”
Kang Soo Hyun nhìn xa xăm, nhấp nháp ly soju còn lại rồi nói tiếp:
“Là đã từng trải qua khó khăn đấy. Có thế mới hiểu được cái vị này.”
Những tin nhắn Kang Soo Hyun gửi tôi đã bơ hai lần rồi giờ thì phải bơ vĩnh viễn thôi. Những lời cậu ta nói nghe ghê tởm đến mức tôi không biết liệu đó có phải là thật lòng không. ‘Cấp ba’ là cái gì nữa. Thời học sinh của cậu ta hiện rõ mồn một trước mắt tôi. Soju cái gì chứ. Chắc chắn chỉ dám nhấp vài ngụm soju lén bỏ vào bình nước trong chuyến đi chơi thôi.
“Cậu không thấy mình khoác lác quá đáng à?”
“Khoác lác gì chứ, cậu cứ uống thử đi. Và cậu biết đấy, phải biết tửu lượng của mình thì mới dễ điều chỉnh tốc độ được chứ? Uống sai cách là đi luôn đấy. Nếu không muốn tạo ra những chuyện xấu hổ mà mình không nhớ gì thì nhân cơ hội này học hỏi tôi đi. Tôi uống được lắm đấy. Dân kỹ thuật uống giỏi thì cậu biết rồi đấy?”
Vẻ đắc ý chỉ ngón tay cái vào mình thật đáng ghét. Cái bộ dạng vừa ngậm ly vừa liếc mắt xuống nói chuyện cũng thật khó coi. Cậu ta chắc là đang cố tỏ ra ngầu đây mà.
“Đồ dở hơi.”
“Hả?”
“Không có gì.”
“애므게떼 얘내얘.”
*Không phải là tiếng Hàn chuẩn. Nó có vẻ là cách viết bắt chước phát âm ngọng hoặc đáng yêu thường thấy trong các đoạn hội thoại dễ thương hoặc đùa giỡn trên mạng xã hội Hàn Quốc.
“……”
Tôi cố gắng mỉm cười rồi uống cạn ly đã rót đầy. Cái ý định muốn lờ đi một cách qua loa như vậy đã thành công mỹ mãn khi Kang Soo Hyun ngay lập tức khen ngợi tôi vừa uống cạn ly.
“Ồ, Jun uống được đấy chứ?”
Đúng như lời cậu ta nói, ly thứ hai vào khá trôi chảy.
Tôi nhìn ly rỗng rồi gãi gãi giữa cổ với vai. Lời khen của Kang Soo Hyun có một sức mạnh kỳ lạ. Kỳ lạ là cậu ta có xu hướng tâng bốc tôi hơn Go Yo Han, nên có lẽ tôi đã nhạy cảm hơn với những lời khen đó. Vì vậy tôi hơi tự mãn.
Thật lòng mà nói, ai biết tôi có tài năng uống rượu tiềm ẩn không chứ. Chắc chắn là có thể. Thấy bụng dạ mình vẫn yên ổn sau khi uống cạn một ly soju, tôi nghĩ mình cũng uống được đấy chứ.
Trong lúc tôi đang ngạc nhiên về tiềm năng mà mình chưa từng biết đến, bốn chai soju mới được đặt lên bàn. Tất cả đều do Kang Soo Hyun gọi. Cậu ta nắm lấy cổ chai đọng hơi sương, lắc mạnh rồi lật ngược lại mở nắp một cách kỳ lạ, rót soju vào ly tôi rồi nói:
“Cái này á? Là để khử độc đấy.”
Một vẻ mặt rộng lượng như đang dẫn dắt ai đó. Đến nước này thì tôi không biết liệu đó là hình tượng hay là thật lòng nữa. Tôi dù hơi ngại nhưng vẫn mỉm cười rồi miễn cưỡng gật đầu.
“À, ừ, vậy đi.”
Hoá ra Kang Soo Hyun tửu lượng khá tốt. Đúng là dân kỹ thuật uống giỏi thật. Cậu ta vẫn tỉnh táo sau khi uống hết ba chai soju. Thậm chí đó còn là lượng cậu ta uống trong khi tôi mới chỉ uống bảy ly. Vậy thì những lời cậu ta nói lúc nãy là thật lòng sao? Nghĩ đến đó tôi lại thấy ghê tởm hơn, quyết định không nghĩ nữa. Cứ tin đó là một hình tượng đi.
“Uống lần đầu mà hết một chai? Có vẻ có tố chất đấy?”
Tôi nghĩ tôi đã biết lý do thật sự tại sao tôi ghét Kang Soo Hyun nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Cậu ta đúng là rất giỏi tâng bốc tôi. Nhờ đó mà cái mũi tôi cũng hơi nghếch lên. Chẳng mấy chốc tôi cảm thấy mũi mình sắp chạm trời đến nơi, tôi dùng ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi.
“Không ngờ, tôi cũng uống được đấy chứ.”
“À, đàn ông. Đúng là đàn ông. Khà.”
Ngón cái ngắn hơn một cách kỳ lạ so với bốn ngón còn lại của cậu ta giơ lên về phía tôi. Tôi khẽ hắng giọng rồi gãi gãi gần ngực, nhưng cũng không cố ý ngăn cản những lời khen quá mức đó. Thật lòng mà nói, được tâng bốc cũng thấy vui. Một cảm giác lâng lâng kỳ lạ, một cảm giác mới lạ mà bình thường tôi không bao giờ trải qua.
“Vậy nên tôi-, người đàn ông đích thực của chúng ta. Cái người thuyết trình đã nhận được vô vàn lời khen ngợi của giáo sư vì đã chọn một chủ đề cũ rích khác với những người khác trong môn <Giới tính và Hôn nhân>. Tôi muốn hỏi người đàn ông ma mị đã quan sát người bạn Go Yo Han rồi dùng cậu ta để lấy lòng giáo sư một câu.”
“Này. Không phải thế chứ.”
Nhưng giọng điệu đó lại khiến tâm trạng tôi tụt dốc không phanh. Tên này đang mỉa mai tôi sao? Cái giọng điệu của tên như người trên mây này khác hẳn với kiểu nói chuyện của mấy tên tôi gặp hồi cấp ba, nên tôi không thể đoán được. Bất ngờ, những lời khen kỳ quặc không rõ ý đồ của cậu ta khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Bạn bè. Đã hai mươi tuổi rồi thì lẽ ra phải lo chuyện yêu đương……”
Giờ thì mới bắt đầu vào đề đây. Cuối cùng. Cái giá phải trả cho việc cố gắng uống hết một chai để theo kịp tốc độ của Kang Soo Hyun đã đến. Giờ thì tôi sắp được nghe chuyện quan trọng rồi đây. Cuộc gặp gỡ chán ngắt này cuối cùng cũng có vẻ sắp kết thúc, tôi vui vẻ đáp lời.
“Bỏ màn dạo đầu đi, nói thẳng vào vấn đề nhanh lên.”
Kỳ lạ là cách nói chuyện hơi thẳng thừng. Nhờ đó mà mắt tôi mở to. Tại sao tôi lại vừa làm thế nhỉ. Tôi vội vàng bịt miệng lại, nhưng may mắn là Kang Soo Hyun có vẻ không để ý chút nào. Chỉ có tôi là thấy ngại.
“Bạn của cậu ấy.”
“Hả?”
“Cậu có thể sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt với cậu ta không?”
Cái gì cơ. Vậy thì cũng đâu cần phải nói thẳng vào vấn đề như thế chứ. Đúng là một đề nghị vừa bất ngờ vừa trắng trợn mà. Rồi cái cảm giác lâng lâng nãy giờ của tôi rơi thẳng xuống đáy.
“……Tại sao?”
“Không, sao cậu nhìn tôi đáng sợ thế?”
“Sao, ý tôi là tại sao.”
“Cái đó thì……. Không, nhưng mà cậu nhìn tôi đáng sợ quá đấy.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.