Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 205
Vậy thì mặt tôi có đẹp được không hả thằng nhãi ranh này. Tôi cố gắng giãn lông mày ra rồi kéo dài khóe miệng sang hai bên, nhưng không thể nào kiểm soát được cơ mặt đang run rẩy.
“Sao-ơ?”
“Ừ, không cần phải tự ti thế đâu. Nghe xong rồi thì cũng chẳng có gì to tát đâu. Cái, ảnh bạn cậu đăng lên mạng xã hội ấy, bạn của bạn So Yun thấy được. Tóm lại là ai cũng thấy hết rồi.”
“Mạng xã hội? So Yun?”
“Ừ, Park So Yun.”
Cái tên này cứ văng vẳng bên tai tôi suốt buổi làm bài tập nhóm, nên cũng không xa lạ gì. Kang Soo Hyun cứ So Yun, So Yun suốt, cứ hở ra là lại nhắc tên cô ấy, nên tôi nhớ. Mỗi lần như vậy tôi chỉ muốn bịt miệng cậu ta lại. Đã thế cứ nghe thấy tên đó là tôi lại xấu hổ muốn chết vì tội lỗi. Ai mà ngờ cái tên đó lại xuất hiện trong chủ đề này nữa chứ.
“Go Yo Han không dùng mạng xã hội.”
“Ban đầu nếu đăng bằng tài khoản của mình thì trông chả ra gì. Cái xui xẻo là bạn…… của bạn cậu chụp ảnh chung rồi đăng lên tài khoản của mình, rồi cái ảnh đó lại hiện lên tài khoản của bạn của bạn So Yun. Lượt thích thì lên như điên. Khen đẹp trai này nọ các kiểu……. Cái tôi vừa nói cậu đừng có mà đi nói với bạn cậu đấy.”
Khốn nạn thật. Không phải là tôi tự ti. Chỉ là cảm giác như có con bướm chết đang đập cánh phành phạch trong lòng tôi.
“Vậy người bạn đó muốn cậu giới thiệu Go Yo Han cho người ta à?”
“So Yun phản đối rồi. Bảo tính cách thì chó má, lại còn hay xỉa xói móc mỉa, đúng là đồ vô nhân tính. Nhưng người bạn đó cứ nằng nặc đòi, cứ nhất định phải được giới thiệu nên cứ nài nỉ So Yun.”
Điệp khúc dài dòng của Kang Soo Hyun cứ thế tiếp diễn. Lòng tôi nghẹn ứ, bực bội, tôi cầm lấy cốc bia trên bàn uống ừng ực. Chỉ là cái gì đập vào mắt thì tôi uống thôi. Chất lỏng cay xè làm rát cổ họng tôi. Ừ, tất cả là tại thứ bia này.
“Không được.”
“Vậy nên tôi mới bảo đúng một lần thôi…… Ơ?”
Một lớp hơi nước mỏng bám theo hình dáng bàn tay trên cốc. Tim tôi đập thình thịch dữ dội. Cuối cùng, giọng điệu vốn dĩ hơi khó chịu và hay cáu kỉnh của tôi lại bật ra. Tuyệt đối không phải là tôi cố ý.
“Cậu ta có bạn gái rồi.”
“……Cậu bảo có bạn gái á?”
“Ừ, có.”
“Không thể nào.”
“Sao lại không thể nào? Có chứ. Go Yo Han đẹp trai, thông minh, giàu, cao, lại còn dịu dàng nữa.”
“Dịu dàng? Cậu có tỉnh táo không đấy?”
“Tóm lại là có. Có rồi. Bạn gái cậu ta ghen ghê lắm, mà dính vào chuyện này thì to chuyện đấy. Lỡ tôi từ chối ở đây rồi mà cậu dám đến tận nơi nói mấy lời vớ vẩn đó với cậu ta thì thật sự là có chuyện lớn đấy.”
“Tính cách bạn gái cậu ta tệ vậy à?”
“Còn tệ hơn cả Go Yo Han, vừa quái gở vừa âm hiểm. Tóm lại là chả ra gì. Đúng là đồ bỏ đi.”
“Sao cậu lại hạ thấp bạn gái người ta đến thế……. Nhân cách đâu?”
Kang Soo Hyun nhìn tôi với ánh mắt có vẻ thất vọng. Tôi mặc kệ.
“Dù sao thì từ chối một buổi xem mắt đâu có gì khó khăn đâu.”
Vậy thì từ chối đi. Từ chối đi chứ. Tôi nắm chặt cái cốc thủy tinh, ra lệnh trong lòng.
Nhưng Kang Soo Hyun đáng lẽ phải nói ‘ừ’ một tiếng, lại chỉ mấp máy môi. Tôi không thể chịu đựng được nếu không nghe được câu trả lời chắc chắn. Tim tôi đập thình thịch như muốn vỡ tung.
“Đúng không?”
“À, cái đó thì hơi.”
“Cái gì mà hơi?”
“Tại So Yun nhờ nên hơi khó từ chối.”
“Cậu nợ cô ấy cái gì à?”
Một cơn đau đầu âm ỉ lại kéo đến. Tôi dùng ngón tay ấn mạnh vào thái dương rồi hỏi. Kang Soo Hyun cứ ấp úng mãi không chịu mở miệng, khiến tôi bực bội muốn phát điên.
Vậy nên lần này tôi vươn tay cầm luôn cốc bia trước mặt cậu ta uống cạn, dùng mu bàn tay lau vệt nước dính trên miệng rồi nói:
“Bảo là sẽ trả bằng cái khác đi.”
“So Yun, cái đó, So Yun nhờ nên hơi. Cái…….”
“Cô ấy đâu phải là người hay làm khó người khác đâu.”
“Đúng, đúng vậy. À, nhưng mà.”
“Nhưng mà cái gì nữa?”
Cậu ta ngập ngừng cầm lại cái cốc tôi vừa giật lấy, liếc nhìn tôi. Rồi cậu ta rót đầy bia vào cái cốc đang uống dở, uống cạn. Cạch. Chai thủy tinh chạm vào mặt bàn.
“Đúng rồi! Tại tôi đang quen So Yun nên hơi khó từ chối lời nhờ vả của So Yun!”
“……Quen? Cậu á? Với Park So Yun á?”
“Ừ, nên mới thế đấy!”
Sự nghi ngờ chồng chất lên sự bực bội. Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt Kang Soo Hyun trước mặt, tôi nhớ lại khuôn mặt thanh tú của Park So Yun trong ký ức rồi tìm ra câu trả lời. Tôi tựa lưng vào ghế, dứt khoát xua tay. Cứ nói thẳng vào vấn đề cho xong.
“Không, không phải. Không phải nên từ chối đi.”
“Không phải á? Cái gì không phải chứ, bạn?”
“Cậu nhầm rồi.”
Chắc chắn rồi. Nếu tôi là Park So Yun thì tôi tuyệt đối sẽ không hẹn hò với Kang Soo Hyun. Tôi phán đoán dựa trên những điều kiện đã cho. Nhưng trước sự chắc chắn của tôi, cậu ta lại đỏ mặt. Có vẻ như cậu ta không tin lời tôi nói.
“Nhầm á? Hừ, bạn bè. Cậu biết cái gì? Về lịch sử của tôi với So Yun? Cái mối quan hệ bền chặt và khăng khít được xây dựng bằng nhân cách, một kẻ kiêu ngạo như cậu làm sao hiểu được? Cậu có biết yêu là gì không? Này, So Yun đã nhìn thấy tâm hồn tôi đấy.”
“Nếu tâm hồn cậu thật sự tốt thì tôi không biết, nhưng tâm hồn cậu không tốt như cậu nghĩ đâu.”
Tôi lại đính chính sự nhầm lẫn của Kang Soo Hyun.
Đây là lời xin lỗi thầm kín của tôi dành cho Park So Yun đã vô tình bị dính vào chuyện không hay. Tôi đã thấy có lỗi khi để cô ấy dính líu đến Go Yo Han rồi, nên tôi không muốn cô ấy dính líu đến cả Kang Soo Hyun nữa. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt. Kang Soo Hyun đang run rẩy bần bật như một con chuột hamster ướt sũng.
“Đó là sự ghen tị của cậu, kẻ chỉ biết trốn tránh mà thôi.”
Cái tên này không ổn rồi. Tôi lại thẳng lưng lên, hỏi thẳng cậu ta.
“Bình tĩnh mà xét đoán đi. So Yun đó có bao giờ chủ động liên lạc với cậu chưa?”
Nghe câu hỏi của tôi, Kang Soo Hyun cau mày. Nhưng ngay sau đó, như có điều gì đó sôi sục trong lòng, cậu ta trề môi xuống, dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào tôi rồi đáp.
“Tôi nhắn là cô ấy trả lời ngay. Ngày nào tôi cũng nhắn!”
“Bạn bè thì ngày nào cũng liên lạc cũng có.”
“Bạn bè tôi thì không thế. Họ bảo con trai mà ngày nào cũng liên lạc với con gái là giữa hai người có gì đó.”
“Vậy cô ấy có bao giờ chủ động rủ cậu đi chơi riêng không?”
Mắt Kang Soo Hyun nhìn lên không trung rồi cậu ta giơ ngón trỏ thẳng về phía tôi.
“Tôi bảo sau này đi ăn cơm một bữa nhé, cô ấy vui vẻ đồng ý ngay!”
“Không nói suông, hai người đã bao giờ đi ăn cơm riêng chưa?”
Hình như khóe mắt cậu ta đang dần ướt thì phải. Dù sao thì đó cũng không phải chuyện của tôi.
“Cô ấy có bao giờ chủ động nhắn tin rủ cậu đi ăn cơm riêng không?”
Việc ngón trỏ đang chỉ thẳng vào tôi của cậu ta rụt lại cũng không phải chuyện của tôi. Kang Soo Hyun không thể trả lời đến cùng câu hỏi của tôi cuối cùng cũng nhắm nghiền mắt lại. Cuối cùng cậu ta cũng thừa nhận thất bại.
“Cậu…… cậu, cậu…… thật là……. Hôm nay cậu sao thế?”
Kang Soo Hyun thật trẻ con. Cậu ta oán trách tôi như một đứa trẻ mẫu giáo rồi úp mặt xuống bàn. Vì thế mà đôi đũa rơi xuống sàn. Tiếng loảng xoảng chói tai.
À, tôi hiểu rồi.
“Này.”
Tôi gõ nhẹ vào đầu Kang Soo Hyun đang úp mặt xuống. Tôi đang cố gắng an ủi cậu ta đấy.
“Cậu thích cô ấy đúng không?”
Đầu Kang Soo Hyun khẽ giật mình. Đúng tim đen rồi. Tôi rụt tay ra khỏi mái tóc cứng đờ. Nhưng cái cảm giác ấm ấm 36.5 độ vẫn còn lưu lại khiến tôi khó chịu. Tôi lén lau bàn tay như sắp thối rữa vì hơi ấm kỳ lạ đó vào mép bàn rồi nói:
“Vậy cậu không nghĩ cậu nên xin lỗi cô ấy sao? Nếu cô ấy biết chuyện này thì chắc chắn sẽ rất khó chịu đấy.”
“Cái đó, cái đó mà là lời người nói á?”
Kang Soo Hyun ú ớ nói vọng ra từ dưới mặt bàn. Nhưng với người đó thì tôi là thiên thần đấy. Tôi nghĩ vậy. Và Han Tae San đã nói rồi. Tôi có một mặt tốt vụng về. Hồi xưa tôi nghĩ đó là điên rồ, nhưng giờ tôi hơi đồng ý một chút. Tôi tốt hơn Kang Soo Hyun thích Park So Yun mà. Mà ít nhất tôi cũng nói những lời có ích cho Park So Yun có lẽ tốt hơn Kang Soo Hyun. Tôi cố gắng truyền đạt suy nghĩ của mình một cách nhẹ nhàng nhất.
“Tốt nhất là cậu nên bớt liên lạc với cô ấy đi. Hiểu không? Có lẽ cô ấy sẽ rất khó chịu đấy.”
“Đồ khốn. Đồ chó. Đồ tồi…….”
“Soo Hyun à, tất cả là vì cậu thôi. Sau này cậu sẽ nghĩ mình đã làm đúng khi vẫn giữ được tình bạn đấy.”
Tôi thật lòng nói ra giải pháp tốt nhất cho cuộc đời cả hai người, nhưng nhìn khuôn mặt Kang Soo Hyun vừa ngẩng lên thì có vẻ như cậu ta hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tên ngốc đáng thương này. Cậu ta cầm lấy hộp thuốc bổ đặt dưới sàn rồi từ từ kéo nó xuống dưới ghế.
“……Tôi còn mua vé vào cửa công viên giải trí trước để đi chơi cùng nhau vào Giáng sinh nữa chứ.”
Giáng sinh? Công viên giải trí? Vé vào cửa? Đi xa quá rồi đấy. Rốt cuộc cậu ta đã tự mình đi đến đâu rồi vậy.
“Theo tôi thì cậu không nên đưa cho cô ấy thì hơn.”
“Vậy tôi có thể làm gì chứ!”
“Cắt đứt liên lạc đi.”
“Thằng chó chết này!”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.