Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 207
“Tôi không say. Vừa nãy tôi nói đúng hết mà.”
“Không có, cậu nói sai hết cả.”
Buồn cười thật. Tôi hừ lạnh một tiếng rồi lại hét lên.
“Nghe cho kỹ đây. Con kỳ lân tôi vẽ là con kỳ lân……. Khoan đã, làm lại. Tôi, tôi kỳ lân kỳ lân…….”
Kỳ lân, vẽ, vẽ, tranh……. Tôi hơi lè lưỡi ra, thả lỏng cái lưỡi cứng đờ một cách kỳ lạ. Rõ ràng lúc nãy tôi nói đúng hết mà. Sao tự nhiên lại thế này. Tôi hít một hơi thật sâu, cắn môi rồi lại mạnh mẽ mở miệng.
“Tôi, tô kỳ kỳ lân vẽ tranh là!”
Rồi câu nói của tôi không thể hoàn thành. Bởi vì Kang Soo Hyun đột nhiên nhìn đồng hồ, làm ra vẻ nghiêm trọng rồi nở một nụ cười ngấy ngán, lẩm bẩm.
“Nhớ đấy. Bây giờ là 9 giờ 38 phút.”
“……Tôi, tôi vẽ. Khụ khụ. Khụ!”
“Tửu lượng của cậu. Một chai soju, ba cốc bia. Đó là giới hạn của cậu rồi. Và đó là sự khác biệt giữa cậu đã say bí tỉ với tôi vẫn còn tỉnh táo.”
Cậu ta đang nói cái gì vậy. Tôi cạn lời chỉ biết ngồi im, Kang Soo Hyun lại tung ra cú đấm cuối cùng.
“Lần đầu mà uống thế là khá lắm rồi đấy.”
“Không, tôi không say. Giờ cậu nhìn này. Tôi nói chuyện vẫn rõ ràng mà.”
“Tôi đã kịp thời dừng lại cho cậu đấy. Ở đây mà uống thêm một ly nữa? Cậu đi chầu Diêm Vương luôn đấy.”
Cậu ta cứ làm tôi bực mình. Bình thường thì tôi sẽ chỉ “À, ừ.” rồi giấu nhẹm sự khó chịu đi, nhưng không hiểu sao cái kiểu trêu chọc tôi như trẻ con của cậu ta khiến tôi không thể chịu đựng được sự khó chịu trẻ con đó. Tôi bỗng nổi hứng giật lấy chai soju ngay trước mặt Kang Soo Hyun, rót đầy ly.
“Không, không, uống cái đó vào thì người chịu trách nhiệm là tôi chứ ai. Ừm, ừm, đó là một lựa chọn rất tệ đấy.”
“Nếu tôi uống mà không say thì sao?”
“Tôi đảm bảo trăm phần trăm là cậu sẽ mất trí nhớ từ đây đấy.”
“Vậy thì cược…….”
Tôi vừa cầm ly lên định chạm môi thì điện thoại đặt ở góc bàn bỗng sáng lên rồi đổ chuông ngày càng to. Mắt tôi hướng về phía đó, cái tên trên màn hình cuộc gọi đến khiến lời tôi định nói nghẹn lại.
‘Go Yo Han’
Tôi nhanh chóng dùng lòng bàn tay lau đi lớp dầu mỡ dày đặc trên màn hình rồi bấm nút nghe.
“Alo.”
–Đang ở đâu?
Không chào hỏi gì mà đã vào thẳng vấn đề. Tôi khẽ bĩu môi.
“Ai gọi đấy?”
Kang Soo Hyun ở trước mặt vươn cổ hỏi. Tôi nhẹ nhàng phớt lờ cậu ta.
“Em đang ăn tối. Thấy anh ngủ rồi nên em ra ngoài một mình.”
–Đang ở đâu?
À, tôi chưa nói mình ở đâu nhỉ. Tôi khẽ vỗ má rồi lại mở miệng.
“Quán thịt nướng ăn bao nhiêu cũng được…… Địa chỉ ở đây là…….”
“Ai, ai gọi đấy? Ai ngủ cơ? Chẳng lẽ không phải người mà tôi đang nghĩ tới chứ?”
“Địa chỉ hơi khó tả. Đi taxi khoảng 30 phút là tới.”
–Vậy thì nhắn địa chỉ cho anh. Anh đến đó.
“Anh định đến đây á?”
–Ừ.
Chắc cậu ta vừa mới dậy thôi. Tôi khẽ rời mắt khỏi cậu ta rồi nhìn đồng hồ. 9 giờ 50 phút, cũng không hẳn là muộn. Chắc cậu ta mệt vì học hành, tôi không muốn cậu ta phải lôi cái thân xác mệt mỏi đến đây, nên tôi hơi ngập ngừng rồi hít một hơi.
“Quán sắp đóng cửa rồi đấy.”
–Không cần. Anh đến đưa em về.
“Đằng nào em cũng sắp về rồi nên không sao đâu.”
“Giỏi lắm! Bảo cậu ta đừng đến đi!”
Tiếng sột soạt vang lên từ bên kia loa. Cả tiếng đồ vật bị nhấc lên, cả tiếng bước chân. Tiếng ồn ào khá lớn khiến tôi vội vàng lên tiếng.
“Em thật sự không sao mà.”
–Anh không đến vì em.
“À, vậy à?”
Ngượng thật. Tôi gãi tai. Đáng lẽ phải nói sớm hơn. Tự nhiên lại nói ra những câu sến súa đáng xấu hổ như vậy. Tôi cảm thấy Kang Soo Hyun đã đứng dậy từ lúc nào đang nắm lấy vai tôi lắc lắc, nhưng tôi lại ghé tai sát hơn vào loa. Vậy thì em sẽ nhắn địa chỉ cho anh nhé……. Tôi định nói như vậy.
–Anh đến giết Kang Soo Hyun đấy. Cái thằng bên cạnh em là Kang Soo Hyun đúng không.
Không phải. Tôi đáp lại một cách dứt khoát.
“Vậy thì em về nhà trước đây.”
–Không, nhắn địa chỉ đi. Không sao đâu.
“Ừ, ừ.”
Haiz, có khuyên can thì Go Yo Han cũng chẳng nghe đâu. Cứ gửi đại địa chỉ một quán thịt nướng nào đó gần ngã tư rồi đợi cậu ta ở đó thôi. Dù lời nói không đi đôi với việc làm, nhưng đó cũng là một kế sách vì Kang Soo Hyun. Dù sao thì cậu ta đang lắc tôi liên tục cũng hơi đáng thương.
“Cậu ta bảo gì? Không đến à? Cậu bảo cậu sẽ tự về à?”
“Vậy thì cúp máy đi. Em tìm vị trí rồi gửi cho anh ngay.”
“Gì? Sao lại tìm vị trí? Gửi cái gì!”
–Ừ, lát gặp.
“Ừ. Lát gặp.”
Cuộc gọi kết thúc rồi mà tôi vẫn không muốn bấm nút nguồn. Kỳ lạ thật, trước đây tôi luôn dứt khoát, vậy mà giờ lại có chút luyến tiếc mơ hồ. Giống như một cuộc trò chuyện mà tôi không muốn bỏ lỡ dù chỉ là tiếng ồn trắng cùng tiếng thở khe khẽ. Vài tiếng sột soạt vang lên mà cuộc gọi vẫn không kết thúc, tôi đành lên tiếng trước.
“Cúp máy trước đi.”
–Em cúp đi.
“Biết rồi, em cúp nhé?”
Một câu nói đùa lại nhận được tiếng cười khẽ khàn trong cổ họng. Chắc chắn cậu ta vừa mới dậy thôi. Cái giọng nói ngái ngủ lười biếng làm tôi ngứa tai.
–Ừ, em cúp đi.
Không hiểu sao cái giọng trầm khàn khe khẽ đó lại hay đến thế. Tôi vô thức gãi gãi tai bên kia điện thoại rồi im lặng cúp máy. Chỉ là tôi muốn gãi hết cả người. Rồi nhìn cái màn hình đầy những ứng dụng lộn xộn, tôi bất giác bật cười.
Chắc tôi điên thật rồi. Tôi khẽ lắc đầu rồi quay sang nhìn nguyên nhân ồn ào nãy giờ. Ở đó, Kang Soo Hyun đang dựng thẳng vai, nhe răng ra như một con mèo rừng sợ hãi.
“……Cậu làm gì đấy.”
“Vừa nãy là bạn cậu à?”
Nghe cậu ta nói vậy, tôi lại nhìn màn hình rồi thờ ơ gật đầu. Đồng thời, Kang Soo Hyun tái mét mặt mày. Sao lại phải kinh hãi đến thế chứ. Ngược lại, tôi mới là người cạn lời.
“Bảo cậu ta đừng đến đi.”
“Không được.”
“Không, tại sao? Muộn rồi, bạn cậu vất vả lắm. Rất, rất thất lễ đấy. Đổi ý đi. Gọi điện lại đi.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Vì tôi muốn gặp cậu ấy.”
“Hả?”
Sao lại làm vẻ mặt ngớ ngẩn đó chứ. Đương nhiên rồi. Tôi lại không kìm được cảm giác như đang lơ lửng trên mây.
“Vì tôi muốn gặp Go Yo Han ngay bây giờ nên không được.”
Nhìn Kang Soo Hyun ngốc nghếch không hiểu, tôi há miệng cười toe toét. Haiz, dân tự nhiên thì biết cái gì chứ. Bỗng nhiên tôi thấy mình nói nhiều chuyện vô nghĩa với Kang Soo Hyun quá, nhưng rồi nghĩ đến việc phải tìm địa chỉ gửi cho Go Yo Han, tôi lại bỏ qua.
Lúc nãy cậu ta cứ xen vào cuộc gọi làm tôi bực mình. Vậy mà trong tình huống đó tôi vẫn nghĩ ra cách gửi địa chỉ khác. Ừ, cậu ta thì biết cái gì chứ? Say cái gì mà say.
Tôi uống cạn ly soju ấm ấm mà mình cứ cầm nãy giờ. Rồi nhìn cậu ta với vẻ đắc ý, nói:
“Thấy chưa, tôi có say đâu.”
Bỏ mặc Kang Soo Hyun đang vội vã lật đật ra khỏi quán vẻ như sắp có chuyện lớn, tôi lặng lẽ nhìn tấm vé vào cửa công viên giải trí bẩn thỉu trên bàn.
Thật thảm hại. Không biết cái gì thảm hại nữa. Hình dáng cái vé sao, hay là tôi sao. Tôi không biết câu trả lời nào trong số những câu trả lời đã đưa ra là đúng, hay thậm chí có câu trả lời đúng trong số những câu trả lời đó hay không, nên tôi quyết định bỏ hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cuối cùng, tôi nặng nề nhấc người lên nhặt tấm vé. Để nó ở đâu nhỉ.
“À, ví.”
Để vào ví là được chứ gì. À, tôi thông minh thật. Tôi nhét ví vào túi sau rồi đứng dậy cầm lấy cái áo khoác đã ám đầy mùi thịt nướng. Thật tệ hại. Nhưng thôi, biết sao giờ.
Tôi khoác áo lên rồi ra khỏi quán, hướng về phía ngã tư lớn. Dù đã hơn 10 giờ nhưng đường phố vẫn ồn ào. Con đường đêm của người trưởng thành với con đường đêm của học sinh cấp ba khác nhau quá nhiều.
Tầng lớp có thể tận hưởng văn hóa cùng tầng lớp chỉ có thể ngưỡng mộ là khác nhau. Giờ nhìn những tờ rơi quảng cáo hộp đêm vứt vương vãi trên sàn, tôi thấy vừa buồn bã vừa khó chịu, nhưng khi còn chưa trưởng thành, ngay cả cái dấu hiệu nhỏ bé của người lớn cũng khiến tôi khao khát biết bao. Thuốc lá, rượu, tình dục. Lúc đó cũng vậy, mà giờ tôi vẫn nghĩ đó là một sự khoe khoang kinh khủng.
Đó không phải là rượu để say mà là rượu để khoe mẽ với người khác, không phải là thuốc lá để giải sầu mà là thuốc lá để tỏ ra ngầu hơn người khác, không phải là tình dục vì yêu mà là tình dục vì người khác làm, vì những kẻ chất chơi đều làm. Rốt cuộc có giá trị gì chứ.
Có những lúc tất cả những nỗ lực suốt 12 năm của tôi bỗng trở nên nực cười. Chính là lúc này đây. Chắc vài năm nữa tôi sẽ nhìn lại mình bây giờ và nói. Triết gia à. Cái thằng ngốc này ra vẻ thật đấy.
“Đến bao giờ mày mới thôi cư xử như một đứa trẻ con đây.”
Hơi thở trắng xóa thoát ra giữa đôi môi đang hé mở.
Tôi đến ngã tư xe cộ chạy ầm ầm. Tay tôi như sắp đóng băng, tôi nhét tay vào túi áo khoác rồi tựa lưng vào tấm kính bẩn thỉu. Vô tình tôi thấy một miếng dán trên tấm kính. Lòng non lợn. Da lợn.
“Chọn vị trí tệ thật.”
Tôi đứng thẳng dậy, bước chân rồi lại tựa người vào cột bên cạnh. Nhờ đó mà cái lạnh của viên gạch thấm vào áo khoác tôi. Tôi run rẩy vì lạnh, không khí báo hiệu sự bắt đầu của đêm dần dần tràn xuống lòng đường.
Đồng thời, một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ xộc vào mũi tôi. Mùi tanh lạnh. Khóe miệng tôi bất giác nhếch lên. Tôi hình như biết rõ ai đã đến rồi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.