Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 220
Tôi nhìn Go Yo Han với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Cậu ta có vẻ rất thích thú với tình huống này, nụ cười không rời khỏi khóe miệng cậu ta. Tôi cảm thấy một bầu không khí bất an đang bao trùm. Có gì đó kỳ lạ. Theo bản năng phòng vệ, tôi nắm chặt lấy quần, Go Yo Han nhìn tay tôi nói:
"À, phải rồi. Chúng ta không về nhà bây giờ đâu."
"Anh nói cái gì vậy?"
"Nghe nói chín giờ có pháo hoa. Xem xong rồi về. Hôm nay là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta mà."
Hẹn hò.
Trong lúc ngực tôi nặng trĩu vì từ ngữ trắng trợn đó, cậu ta đã vươn tay ra sau gõ nhẹ vào cửa kính.
"Máy sưởi bật rồi, ghế rộng, tối om, phía trước thì thoáng đãng, người ngoài không nhìn vào được. Hoàn hảo."
"......Anh dán phim cách nhiệt à?"
"Dán loại cực đậm luôn."
Tôi mím môi. Go Yo Han đã nói đến nước này thì tôi không còn gì để nói nữa. Nếu chỉ có mình tôi cởi thì không sao, nhưng chẳng phải cậu ta cũng đang cởi trần phần trên sao? Đó còn là do lỗi của tôi gây ra, cậu ta đã khá nhường nhịn rồi. Nếu Go Yo Han không lái xe đến thì mọi chuyện còn tệ hơn nữa.
Ừ thì, bên ngoài có lẽ sơn lại được, nhưng ghế thì chắc chắn lười lau chùi. Nghe nói những người nhạy cảm còn cởi cả áo khoác ngoài trước khi vào nữa là.
Cuối cùng, tôi quyết định đồng ý với ý kiến của cậu ta.
Và quần thì sao cũng được, dù sao cũng đỡ hơn là bị so sánh phần trên cơ thể. Đằng nào trời tối cũng chẳng nhìn rõ, mà còn có thể dùng áo khoác che lại nữa. Dù đã quyết định nhưng tôi vẫn ngập ngừng vuốt ve chiếc khóa quần. Cuối cùng tôi cũng mở miệng. Tình hình vẫn y như lúc nãy.
"Em cởi nhanh thôi, anh nhắm mắt lại đi."
"Không có gì khó khăn cả."
"Đừng có mở mắt giữa chừng như lúc nãy nữa đấy. Hứa đi."
"Biết rồi. Biết rồi mà."
Go Yo Han nhún vai nhẹ nhàng đáp lại, rồi úp trán vào vô lăng. Cậu ta vô tình ấn vào giữa nên còi xe kêu to. Cậu ta ngẩng chiếc cổ dài lên nhìn tôi, cười xin lỗi rồi lại cúi đầu xuống. Thế là rõ ràng vết sẹo méo mó in hằn trên lưng cậu ta hiện ra trước mắt tôi.
"......"
Tôi vội vàng cúi mặt đỏ bừng xuống, kéo khóa quần.
"Đừng có nhìn xuống vội."
"Ừ. Yên tâm đi. Anh không nhìn đâu."
"Chưa, vẫn chưa được."
Tôi vội vàng rút chân ra khỏi ống quần, nhanh chóng ném chiếc quần cứng đờ ra ghế sau. Bỏ ngoài tai tiếng động rơi xuống đâu đó, tôi kéo áo khoác che lên chân. Tất cả diễn ra trong vòng 30 giây. Tôi hơi thở dồn dập gọi Go Yo Han.
"Xong rồi."
"Xong rồi à?"
"......Ừ."
"Hầy."
Cậu ta khẽ lắc đầu rồi ngồi thẳng dậy. Thế là làn da Go Yo Han dưới ánh đèn đường cùng ánh trăng khẽ lóe lên rồi chìm vào bóng tối. Cậu ta tựa lưng vào ghế, cười hề hề.
"Ai đó thì cứ nhìn trộm mãi, còn anh thì lại không được."
"Em không có nhìn."
"Anh có bảo là em đâu."
Tôi phủ nhận gần như theo phản xạ máy móc, Go Yo Han không thèm nhìn tôi nói. Cậu ta chỉ nhìn đồng hồ trên xe, rồi bất ngờ quay người mở ngăn kéo ở ghế sau. Tôi xấu hổ không dám nhìn mặt Go Yo Han, rồi cũng quay lại theo cậu ta. Khoảng cách mà người khác phải với cả người mới tới được thì cậu ta chỉ cần vươn tay là đã chạm tới.
Bên trong ngăn kéo mở ra là vài lon nước cùng mấy thanh chocolate nhỏ.
"Không phải anh bảo đây không phải xe của anh sao?"
Có lẽ Go Yo Han đọc được ánh mắt đầy hoang mang của tôi nên lần đầu tiên trong ngày cậu ta tỏ ra ngượng ngùng.
"Anh chuẩn bị sẵn để lỡ có chuyện gì xảy ra."
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu ta đang vươn ra như thể khoe khoang. Vẫn là ba ngón tay cứng đờ đó. Thật không hiểu cậu ta lái xe bằng cái tay đó thế nào. Mà cậu ta cũng lái khá tốt đấy chứ. Chỉ cần cầm vô lăng là được, cũng không có gì khó khăn, còn việc chuyển số thì cậu ta cũng làm khá ổn. Dù sao cũng là xe tự động nên cũng không cần chuyển nhiều.
Nhưng sao cái tay đó lại thu hút ánh nhìn của tôi đến vậy chứ. Thật ra, suốt quãng đường đến công viên giải trí, tôi cứ ngồi trong xe mà bí mật xoắn chân vì cái cảm giác kỳ lạ đó. Chắc Go Yo Han cũng quen với những phản ứng kỳ quặc của tôi rồi.
Kể từ sau khi tôi nói với cậu ta rằng tôi bị kích thích khi nhìn ngón tay cùng vết sẹo của cậu ta, Go Yo Han đã kín đáo tăng tần suất dùng ba ngón tay cứng đờ đó vuốt ve hoặc chạm vào tôi.
Vấn đề là tôi lại hưởng ứng điều đó. Có vẻ như tôi đúng là một tên biến thái không thuốc chữa.
"Vậy là chúng ta chỉ ở đây một tiếng rồi về thôi đúng không?"
"Ừ. Dù không nhìn thấy trực tiếp, nhưng chúng ta cứ thoải mái ngắm pháo hoa trên trời từ chỗ ấm áp này rồi về."
Go Yo Han vừa mở lon nước vừa cười. Một nụ cười rất chân thật. Tôi nhận lấy lon nước từ cậu ta rồi nghĩ. Xác suất Go Yo Han từng xem pháo hoa như thế này là bao nhiêu nhỉ? Theo tôi đoán thì chắc gần 0%. Tôi đưa lon nước âm ấm lên miệng rồi dừng lại.
"Cái này không có cồn chứ?"
"Ừ, tiếc thật."
"Tiếc gì chứ."
Cậu ta thật giỏi bắt kịp những trò đùa nhạt nhẽo của tôi. Tôi đã cố gắng tỏ ra hài hước một chút nhưng thất bại rồi. Tôi đổi hướng, giả vờ hỏi nghiêm túc rồi uống nốt chỗ nước còn lại. Vừa uống được vài ngụm, tôi bỗng thấy tình huống này buồn cười quá nên bật cười thành tiếng. Lần này tôi vội vàng dùng mu bàn tay che miệng lại để không bị sặc.
"Có gì buồn cười à?"
"Không, tại tình huống này buồn cười quá."
"Tình huống?"
Tôi khom người về phía trước lau miệng rồi trả lời.
"Em chưa bao giờ mơ mình sẽ xem pháo hoa trong tình trạng không mặc quần như thế này."
"Ừ thì, anh cũng chẳng ngờ lần đầu xem pháo hoa của mình lại là bán khỏa thân."
"Anh xem pháo hoa lần đầu à?"
"Xem nghiêm túc thì đây là lần đầu. Chắc cuộc đời anh cũng có những chuyện thú vị như vậy đấy."
Tôi im lặng uống tiếp nước. Rồi tôi tự khen ngợi mình của vài phút trước vì đã đưa ra một quyết định sáng suốt. May quá. Không bị ai khác cướp mất cơ hội. Khoảnh khắc và lựa chọn mà tôi chẳng mấy coi trọng lại trở thành điểm nhấn trong mối quan hệ của chúng tôi một cách bất ngờ.
Vậy là, mối tình đầu, buổi hẹn hò đầu tiên, lần đầu xem pháo hoa của Go Yo Han đều là với tôi.
"Sao em cứ cười mãi vậy?"
Go Yo Han hỏi khi đang tựa lưng vào ghế nhìn tôi. Nhưng cậu ta hỏi tôi 'Sao em cứ cười mãi vậy?' trong khi chính cậu ta cũng đang cười. Cậu ta hỏi mà không biết mình đang cười là sao chứ.
"Anh cũng đang cười mà."
"Không, anh không cười. Em cười đấy chứ."
Cái câu trả lời vừa cười vừa nói thẳng thừng như vậy là sao chứ. Tôi hừ một tiếng rồi nhún vai.
"Ừ, cứ cho là vậy đi."
"Sao em cứ cười mãi vậy. Tình huống này buồn cười lắm à?"
"Bây giờ thì em cười vì vui đấy."
"Vui cái gì?"
Tôi nhìn Go Yo Han nghiêng nghiêng. Tôi lại chạm mắt với cậu ta đang cười hơi gượng gạo. Đôi khi tôi có những khoảnh khắc phát điên. Bất kể thời gian hay không gian. Chính là lúc này đây.
"Anh."
Nhưng cũng có những khoảnh khắc Go Yo Han đáng yêu đến mức tôi không thể bỏ qua. Đối với tôi, người mà cậu ta đã trở thành điểm yếu trong cuộc đời, những khoảnh khắc như vậy thật sự là những tình huống bất khả kháng. Không thể cưỡng lại được.
Thêm vào đó, những bất khả kháng đột ngột ập đến với tôi thường dẫn tôi đến những khoảnh khắc kỳ lạ nhất. Thế nên những kẻ từng lui tới chốn lầu xanh mới bị coi là gà mờ. Những kẻ đã quen với sự kích thích sẽ không biết được khoảnh khắc gợi cảm thật sự. Thứ khiến người ta phát điên không phải là phim khiêu dâm hay tình dục. Mà là màn dạo đầu diễn ra trước khi phim khiêu dâm với tình dục bắt đầu. Kiểu hưng phấn tinh thần ấy.
"......"
"......"
Ngón tay Go Yo Han gõ nhẹ lên vô lăng. Cái tên vừa nãy còn phớt lờ lời tôi bảo đừng nhìn tôi, giờ lại tự giác nhìn ra ngoài cửa sổ phía đối diện. Trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhỏ phát ra mỗi khi tôi với cậu ta vô tình chạm vào thân xe là nghe thấy.
"Jun à."
"......Ơi."
Tôi dùng phần thịt đầu ngón tay vuốt ve bề mặt sần sùi của da. Gọi rồi, trả lời rồi, nhưng cuộc trò chuyện không tiếp tục. Lúc đó, một tiếng động hơi nặng nề khẽ va vào cửa kính xe. Một giọt nước rơi thẳng xuống kính, tạo thành một vệt loang hình vương miện.
Tôi khẽ đưa bàn tay đang vuốt ve ghế da lên, vuốt ve phần cổ áo khoác. Tôi tự mình cử động cơ thể, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ như thể mình không cử động theo ý muốn.
Tộp, tộp. Những giọt nước nặng nề rơi xuống lớp sắt dày cộm. Người mở lời trước là tôi.
"Chắc pháo hoa bị hủy rồi."
"......"
"Vì mưa mà."
Móng tay màu hồng cào cào áo khoác. Bề mặt áo khoác nhăn nhúm theo hướng tay tôi vuốt. Go Yo Han giơ cánh tay phải rắn chắc cơ bắp lên, dùng tay trái vuốt ve cánh tay phải không dính gì. Cậu ta vừa giơ tay vừa chạm vào vai. Đúng cảm giác như tôi đang vô nghĩa nghịch ngợm với áo khoác với ghế vậy. Go Yo Han lại đặt hai tay chồng lên nhau trên vô lăng, cằm tựa lên tay. Mưa càng lúc càng lớn, làm nhòe cửa kính xe.
"Hay là anh thử hút thuốc nhiều hơn xem sao."
Lời Go Yo Han phá vỡ sự im lặng thật đột ngột. Nhưng đó lại là một lời nói rất giống với sự tồn tại của cậu ta. Giống như một mảnh thủy tinh vỡ ném xuống mặt hồ yên ả.
"-Ơ?"
"Sao, làm không?"
"......Sao anh lại hỏi em?"
Tôi ghét mùi thuốc lá mà. Tôi định nói như vậy. Nhưng tôi chỉ đưa ngón tay cái có lớp da sần sùi lên miệng cắn nhẹ. Rắc. Rắc. Móng tay tôi bật ra giữa hai răng nanh. Tôi cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh như Go Yo Han. Đó là một trận mưa rào bất ngờ không hề báo trước. Bầu trời còn tối hơn cả mặt đất. Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua cảnh vật lờ mờ, vừa chạm vào mặt nước đã vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi ngừng cắn tay.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.