Hành Trang Tuổi 18 - Chương 219 - NT 73

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 219

Nhưng trước khi tôi kịp hiểu ra, Go Yo Han đã tự đưa ra câu trả lời. Mà thôi, nhìn vẻ mặt thì có vẻ cậu ta chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này hơn là nghe câu trả lời. Go Yo Han vừa nãy còn nhìn tôi bằng đôi mắt hẹp một cách kín đáo, giờ lại nở một nụ cười mà tôi đã từng thấy. Có gì đó không lành.

"Em đang bắt chước anh đấy à."

"Hả? Không phải."

"Hồi cấp ba em toàn bắt chước anh thôi mà. Quên rồi à?"

Đột nhiên cậu ta nói cái quái gì vậy? Cái lời vô căn cứ đó khiến tôi tức đến nhíu mày. Ngón tay dài thon của Go Yo Han hướng về phía mái tóc trước giờ đã quá dài của cậu ta.

Từ sau khi hai mươi tuổi, cậu ta bắt đầu nuôi dài tóc mái rồi vuốt ngược ra sau. Trong số đó, vài sợi tóc rủ xuống trán bị cậu ta nắm lấy, thu hút sự chú ý của tôi. Động tác của Go Yo Han tự nhiên nhưng lại không tự nhiên chút nào. Có vẻ như dây thần kinh của cậu ta đã hồi phục thật rồi, ngón tay vốn cứng đờ đến gần đây giờ đã có thể cử động theo ý muốn của Go Yo Han khi cậu ta dùng lực. Vấn đề là cả ba ngón tay cùng cử động một lúc. Giống như bây giờ.

"......Lúc đó em cũng không có bắt chước anh đâu."

"Cứ cho là vậy đi. Anh thích phát điên lên mỗi khi em bắt chước anh mà."

Ánh mắt tôi không rời khỏi ngón tay của Go Yo Han. Sao cái bàn tay đó lại khiến tôi phát điên lên như vậy nhỉ? Go Yo Han không hề biết điều đó, ngước mắt nhìn lên trên. Tay cậu ta vừa vuốt ngược tóc ra sau vừa nói. Tôi như bị thôi miên nhìn theo động tác đó, rồi cứng đờ trước lời cậu ta vừa nói.

"Và vì anh thích chanh, nên em còn mua cả vị chanh nữa chứ."

"......"

"Nước ngon lắm."

...Vậy là cậu ta nhớ. Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ như thể bị cậu ta phát hiện ra suy nghĩ của mình. Tôi khẽ ngẩng đầu lên, ngược lại với Go Yo Han đang vuốt tóc ra sau, tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. Tôi còn thấy cả vệt kem dính trên gấu quần nữa. Tất cả những chuyện vốn dĩ khiến tôi bực bội giờ lại chẳng có gì to tát cả.

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

Tôi trả lời hơi cộc lốc trước lời nói mang theo một chút giễu cợt kỳ lạ. Không phải tôi khó chịu, mà là tôi xấu hổ.

Go Yo Han vừa chứng kiến hành động trẻ con của tôi, duỗi chân dài ra khẽ đá vào mũi giày tôi. Lúc đó tôi mới ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cậu ta khẽ nhắm một bên mắt cười. Chiếc áo khoác tôi khoác trên tay bị vướng vào ngón tay cậu ta rồi lặng lẽ tuột xuống.

***

Đây chắc chắn là cái bẫy của Go Yo Han.

Ngay khi tôi vừa ngồi vào ghế phụ, cậu ta đã ném vào lòng tôi một gói khăn giấy ướt. Gói khăn giấy ướt có dòng chữ 'Thế giới của những giấc mơ và ảo mộng' trông rõ ràng là thứ được bán ở đâu đó trong cửa hàng tiện lợi. Vậy là cậu ta biến mất một lúc để đi lấy cái này sao?

"Không có đồ thay, cứ mặc tạm cái này đi."

Chính câu nói này đã khiến tôi, với thái độ lúng túng, khẽ hắng giọng. Go Yo Han vừa nói vừa khẽ kéo chiếc áo cổ lọ trắng tinh đang mặc trên người xuống. Tiếng động cơ dịu dần, hơi nóng bắt đầu lan tỏa bên trong xe.

Tôi giả vờ nhìn ra bầu trời đã tối sầm bên ngoài. Đêm mùa đông đến sớm một cách lạ thường. Khụ. Một tiếng ho khan ngượng nghịu tự nhiên bật ra.

"Vậy anh mặc cái gì?"

"Gì?"

"Anh... không phải anh ghét cái đó sao?"

Tôi khẽ liếc nhìn vai cậu ta, gãi gãi cổ. Bàn tay vừa lau vội bằng khăn giấy ướt lạnh buốt.

Không có câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Go Yo Han chỉ nhìn xuống với đôi mắt cụp. Tôi lập tức im bặt, lột chiếc áo sơ mi ướt sũng ra khỏi người. Vừa vô cớ mân mê chiếc cúc áo, cậu ta đã cử động.

Go Yo Han khoanh tay lại, nắm lấy vạt áo đang mặc. Rồi cứ thế giơ lên. Tôi dùng móng tay cào cào chiếc cúc áo, dựa lưng vào đâu đó giữa ghế cùng cửa xe, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.

Nhìn vào da thịt cậu ta dưới ánh sáng mờ ảo.

Tôi quên cả nuốt nước miếng. Rồi cổ họng khô khốc khiến tôi phải ực một tiếng lớn. Go Yo Han bảo cậu ta đi bơi. Vì nhà cậu ta có bể bơi. Bơi lội khiến cơ thể đẹp như vậy sao? Khoảnh khắc đầu cậu ta thoát ra khỏi chiếc áo, tôi vội vàng quay mặt đi.

"Này."

"......"

Ánh mắt lạc lõng của tôi chạm vào mái tóc rối bù của Go Yo Han, lộn xộn vì bị cọ xát vào áo. Mái tóc cắt tỉa gọn gàng vừa đủ để vuốt ngược ra sau khẽ bay phất phơ. Sao cậu ta lại hợp với cả những vẻ ngoài không chỉnh tề như vậy chứ? Thật là vô lý.

"Không nhận lấy mà làm gì?"

"À, ừm. Ừ."

Cậu ta định mặc cái gì? Trong đầu tôi tràn ngập những câu hỏi, nhưng tôi chỉ biết nhận lấy chiếc áo được đưa cho một cách vội vã. Tôi phải làm sao với cái này đây? Vừa mân mê chiếc áo với vẻ mặt khó xử, Go Yo Han đã buông một câu như ném đá:

"Em định mặc nó rồi mặc cái kia lên à?"

"Hả?"

Tôi tròn mắt ngớ ngẩn hỏi lại. Vội vàng cúi đầu xuống, chiếc áo sơ mi trắng giờ đã loang lổ và ướt hết cả mặt trước đập vào mắt tôi. Ngay cả tôi nhìn cũng thấy không thể mặc tiếp được nữa. Thời tiết lạnh lẽo mà còn ẩm ướt nữa, thà cởi ra còn hơn.

Nhưng mà... Bàn tay tôi đang mân mê chiếc cúc áo càng lúc càng chậm lại.

"......Đừng nhìn sang đây, quay lưng lại đi."

Chết tiệt. Một giọng khàn khàn pha lẫn xấu hổ cùng ngượng nghịu bật ra. Một giọng nói hơi khác với giọng bình thường của tôi. Thật lòng mà nói, nếu là tên khác thì không sao. Sao người ở trước mặt lại đúng là Go Yo Han chứ?

"Sao vậy, giờ mới giữ kẽ à? Chuyện gì cần làm cũng làm hết rồi còn gì."

"Không phải vậy mà..."

Khác nhau mà. Thậm chí việc phải cho Go Yo Han thấy cơ thể mình còn nhục nhã hơn. Nhưng nói ra những lời này thì thảm hại đến mức tuyệt vọng, nên tôi đã không thể nói thật.

"Chỉ cần nhìn sang chỗ khác một lát thôi mà. Có gì khó đâu."

"Sao em cứ đòi hỏi nhiều thế. Phiền phức thật."

Go Yo Han nhìn lên trần xe, nhắm mắt lại. Rồi cậu ta khẽ cười nhạt một cách khó hiểu, tựa lưng vào ghế.

"Xong chưa?"

"Một lát thôi, một lát nữa thôi."

Tôi vội vàng cởi giày, đặt chân lên ghế. Đó là hành động bốc đồng vì muốn giảm thiểu tối đa diện tích lộ ra ngoài. Sau khi dựa sâu hơn vào khoảng trống giữa ghế với cửa xe, tôi vội vã cởi cúc áo. Rồi tôi ngẩng đầu lên. Vừa lúc chiếc áo đã cởi hết cúc được tôi hất ra sau vai.

"......"

Tôi chạm mắt với Go Yo Han đang đặt tay lên vô lăng, tựa sâu đầu vào ghế.

"Sao vậy?"

Cậu ta hỏi một cách trơ trẽn. Cứ như cậu ta chẳng làm gì sai vậy. Nhưng tôi không thể nổi giận hay trách móc cậu ta được. Tôi chỉ biết co chân lên, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể rồi cởi áo ra.

"Không có gì."

Đáng tiếc là đầu óc tôi sắp nổ tung rồi.

Ánh mắt dai dẳng của cậu ta chạm vào làn da trần của tôi. Cũng may là tôi đã kịp co chân lên trước. Tôi dùng chiếc quần dính đầy kem đã khô che đi ánh mắt kiên trì của Go Yo Han. Rồi tôi cầm lấy chiếc áo mà cậu ta vừa mặc. Cảm giác mềm mại của cashmere khiến tôi khó chịu.

*cashmere: hay còn gọi là len cashmere, là một loại sợi tự nhiên quý hiếm và mềm mại được thu hoạch từ lớp lông tơ mềm mại bên trong của dê cashmere (Capra hircus laniger) và một số giống dê khác. Tên gọi "cashmere" xuất phát từ vùng Kashmir, nơi mà loại len này đã được sản xuất thủ công từ thế kỷ 13.

Bàn tay giả vờ thản nhiên của tôi tìm chỗ để luồn đầu vào. Có vẻ như tôi đã mặc áo một cách khá tự nhiên. Khoảnh khắc tôi luồn đầu qua cổ áo rộng rồi xỏ tay vào tay áo, cái đầu đang bất an của tôi bắt đầu bình tĩnh lại.

"Mặc xong rồi."

Khụ. Tôi lại khẽ hắng giọng khô khốc.

"Từ trước đến giờ anh vẫn nghĩ."

"Ừ."

"Chắc lông trên người em dồn hết lên đầu rồi hả?"

Hả? Tôi hạ chân xuống, chân vừa nãy còn đang co lên để che thân, nhíu mày. Biểu cảm trên mặt tôi thay đổi không nhiều, nhưng cảm xúc thì dao động lớn. Lúc đầu tôi nhíu mày vì cố gắng hiểu ý Go Yo Han, lần thứ hai tôi nhíu mày vì đã hiểu ra ý cậu ta.

Lần này tôi giả vờ như không nghe thấy lời cậu ta, ném chiếc áo sơ mi ra ghế sau. Đáng tiếc là Go Yo Han đã nhận ra sự phớt lờ cố ý của tôi. Cái tên này thật tinh mắt.

"Anh khen tóc em dày đấy."

"Nói dối."

"Trông như nhân sâm cao cấp được tỉa tót kỹ lưỡng ấy."

"So sánh khó chịu thật đấy."

Go Yo Han vẫn đang tựa mặt vào cánh tay đặt trên vô lăng bất ngờ nhăn mũi. Vẻ mặt cậu ta tràn đầy sự tinh nghịch. Cậu ta không phủ nhận cũng không khẳng định, rồi quay mắt đi. Go Yo Han đang nhìn vào chiếc quần dính đầy vết kem đã khô của tôi.

"Quần thì sao?"

"Sao? Muốn em cởi quần ra cho anh luôn à?"

"Muốn chứ? Không có gì là không thể."

Vốn dĩ từ hồi cấp ba tôi đã khó mà thắng được Go Yo Han, giờ cậu ta lớn hơn một tuổi lại càng khó hơn nữa. Cậu ta cứ dần trở nên thong thả một cách kỳ lạ, mà lại ít nói đi nữa chứ. Bây giờ cũng vậy. Go Yo Han dùng ngón tay vuốt mạnh má mình rồi nói:

"Nhưng không biết quần anh có vừa em không nhỉ? Áo còn rộng thùng thình thế kia mà."

"......"

Tôi tự nhiên nhìn xuống chiếc áo đang mặc. Rõ ràng lúc Go Yo Han mặc thì trông có vẻ vừa vặn, sao tôi mặc lại hơi rộng thế này? May mà áo còn đỡ. Nếu là quần thì chắc chắn sẽ bị dài thượt. Chết tiệt. Tôi cắn môi vì xấu hổ.

"......Quần thì cứ mặc vậy đi."

"Thế thì khó cho anh lắm."

"Sao?"

"Anh bảo anh mượn xe rồi mà?"

Tôi cạn lời. Cái tên lắm tiền này. Thậm chí vừa nãy trên đường đến đây còn làm xước xe nữa chứ. Lúc cua xe làm cửa bị cọ vào tường mà cậu ta còn chẳng thay đổi sắc mặt. Bây giờ lại tỏ vẻ khó xử giỏi thật. Cái tên này biết tôi biết cậu ta đang diễn mà vẫn cứ diễn. Điên thật.

Nhưng biết làm sao được. Xe là của Go Yo Han, cậu ta là bề trên. Tôi đành phải thuyết phục Go Yo Han thôi.

"Go Yo Han. Bây giờ em mà cởi cái này ra thì chẳng còn gì để mặc nữa đâu."

"Thì anh đã bật điều hòa sưởi rồi còn gì."

"Trong xe thì cởi ra được, nhưng lúc xuống xe thì mặc cái gì?"

"Áo khoác của em dài lắm mà. Mặc nó vào."

"......"

Bây giờ cậu ta bảo tôi mặc áo cổ lọ, còn phần dưới thì chỉ mặc mỗi đồ lót rồi khoác cái áo khoác dài đến mắt cá chân vào á? Thậm chí còn đi đôi tất trắng cao đến mắt cá chân nữa chứ? Cái tên điên này định biến tôi thành kẻ thích khoe thân à?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo