Hành Trang Tuổi 18 - Chương 228 - NT 82

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 228

"A, cổ họng đau quá."

Tôi dụi mắt nặng trĩu bằng tay.

Trong căn phòng tối om vì rèm cửa dày cộm, thứ duy nhất phát sáng là màn hình điện thoại của tôi. Ánh sáng nhấp nháy liên tục lọt qua khe mi mắt. Ư... Tôi rên rỉ rồi nhặt chiếc điện thoại đang lăn lóc đâu đó gần đầu giường, hóa ra nó nhấp nháy dữ dội như vậy là có lý do.

Năm cuộc gọi nhỡ cùng hai tin nhắn chưa đọc. Tôi lờ đờ tỉnh giấc, xem tin nhắn từ dưới lên.

「Con trai, mẹ xin lỗi vì vẫn chưa về nhà được. Khách hàng làm ăn tắc trách hết cả, mà lại còn nghỉ lễ Giáng sinh nữa chứ? Mấy cái phúc lợi, tiêu chuẩn này nọ làm mẹ phát ngán rồi. Nhưng mẹ sẽ cố gắng thu xếp để cùng con đón năm mới. Mẹ yêu con nhiều.」

"......"

Bỗng dưng. Tôi nhận ra mình đã trải qua biết bao nhiêu ngày kỷ niệm trong đời mà hầu hết đều trôi qua vô vị đến mức tôi chẳng còn nhớ gì nữa. Thường thì chúng tôi chỉ tổ chức chung những ngày kỷ niệm rơi vào cùng một tháng khi mẹ về nhà, nhưng giờ đây tôi chẳng còn cảm thấy buồn hay cô đơn gì nữa.

「Con cũng vậy ạ. Con nhớ mẹ.」

Tôi gửi tin nhắn trả lời rồi thờ ơ xem những cuộc gọi nhỡ còn lại. Kang Soo Hyun. Cái tên Kang Soo Hyun chết tiệt đó. Tên khốn này không có bạn bè nào khác ngoài tôi sao? Thật là một tên dai dẳng đáng ghét.

「Test xem cậu có trả lời không đây: Công viên giải trí năm nay có tổ chức sự kiện pháo hoa hàng năm không?」

Thêm cái trò điên khùng gì nữa đây.

「Không có.」

Rồi tôi ném điện thoại xuống giường.

Khi cơn buồn ngủ bắt đầu tan biến, tôi thấy đau đầu. Đau đầu thôi thì còn đỡ. Nhưng đến cả eo cũng nhức nhối khiến tôi vùi mặt vào chăn rên rỉ một lúc. Chăn có mùi khác lạ so với bình thường. Một mùi không phải mùi chăn của tôi. Mùi xanh xao u uất. Mùi của Go Yo Han.

Tôi vùi mũi sâu vào chăn hít hà. Sao cậu ta lúc nào cũng có mùi thơm thế nhỉ. Ngay cả khi tôi còn ghét cậu ta, tôi đã từng nghĩ mùi hương của cậu ta rất dễ chịu. Giống như mùi xà phòng, lại còn mát mẻ nữa.

"Thơm quá."

Rồi tôi lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình.

Mà thôi, nói ra hay không thì có sao đâu. Thích thì cứ nói thích thôi. Tinh thần tôi có hơi lơ mơ nhưng không có nghĩa là tôi ngốc nghếch. Đằng nào đây cũng là nhà tôi mà. Chắc chẳng có ai nghe thấy đâu...

"Thích à? Cái của anh trắng trẻo lắm đấy."

...Không có, lẽ ra là không nên có ai nghe thấy mới đúng.

Tôi giật mình tỉnh táo, đồng thời cảm nhận được một cánh tay rắn chắc đang ôm eo mình. Mái tóc mỏng mềm mại cọ vào má và cổ tôi, giọng nói dịu dàng sát bên tai tôi. Lúc đó tôi mới mở to đôi mắt sưng húp. Rồi ngay khi nhận ra nơi mình đang nằm không phải là giường của mình, ký ức ngày hôm qua nhanh chóng ùa về.

Thực tế cùng ký ức đang mách bảo tôi. Đây là giường của Go Yo Han. Tất nhiên, tôi đang trần truồng. Vì tôi đang nằm nghiêng nên tôi không biết cậu ta đang ở phía sau lưng mình như thế nào.

"Hay là mình làm cái gì đó hay hơn từ sáng luôn nhé?"

Bàn tay vừa nãy còn cù lét bụng tôi dần trượt xuống dưới. Khi những ngón tay thon dài lướt qua rốn phẳng lì của tôi, tôi vội vàng nắm lấy cổ tay Go Yo Han.

"Đừng."

"Đừng nói gì cả. Cổ họng em đau rồi."

"Vậy nên đừng có... đừng có làm nữa. Lưng em đau thật đấy. Hôm qua em suýt chết vì phải đỡ anh rồi. Mà em đã nói rồi, em không phải nói cái đó, dù sao thì cũng không phải."

"Vậy cái này không phải là cái đó thì là cái gì, cà tím gọt vỏ à?"

"Ư...!"

Đằng nào cái cổ tay đang bị tôi giữ cũng chẳng ngứa ngáy gì cậu ta cả. Go Yo Han khẽ cười một tiếng rồi kéo cả tay tôi xuống bằng sức mạnh. Cậu ta dùng ngón tay xoa xoa phía trên dương vật tôi, vừa trơ trẽn vừa láo xược.

"Nếu em không thích chỗ này bằng phẳng thì anh bôi thuốc mọc tóc cho em nhé?"

"Biến đi!"

Tôi hét lên rồi cố sức gỡ tay Go Yo Han ra. Mặt tôi nóng bừng đến tận mang tai vì xấu hổ, tôi vội vàng túm lấy chăn kéo lên kẹp giữa hai chân. Tên đáng ghét. Tôi chẳng muốn nhìn mặt cậu ta chút nào nên cứ vùi mặt vào chăn không dám ngẩng lên.

Nhưng Go Yo Han không vén chăn lên, cũng không trêu chọc tôi. Cậu ta chỉ hơi nhấc người lên rồi đưa mắt lướt qua cánh tay cùng đôi chân tôi. Ngược lại, điều đó lại khơi gợi sự tò mò của tôi.

"Anh đang làm gì vậy?"

Cuối cùng không chịu được tò mò, tôi quay lưng lại. Lúc đó Go Yo Han đang nhìn vào tay phải của tôi.

"Kiểm tra."

"Cái gì?"

Vừa mở miệng ra, bàn tay vừa nãy còn đang xoa xoa da thịt tôi đã chạm vào chỗ dày nhất của lòng bàn tay. Một cảm giác nhói buốt tức thì lan lên khiến tôi rụt người lại. Sao chỗ đó lại đau nhỉ. Tôi cố gắng nhớ lại nguyên nhân thì đầu tôi nóng bừng lên. Chắc là do tôi nhớ lại cảnh mình bám vào thanh chắn an toàn trong xe, quỳ gối lắc lư.

"Chỗ này da hơi bị trầy rồi."

"Không, không đau lắm đâu."

Tôi lại giấu mặt đi. Vì cái khuôn mặt mà tôi không cần nhìn gương cũng biết nó như thế nào.

Nhưng Go Yo Han dường như chẳng để ý đến mặt tôi, cậu ta dùng tay lướt xuống sườn với hông tôi. Tôi úp mặt xuống giấu ngực, tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung. Trong lúc tôi đang xao nhãng, chân tôi bị nhấc lên, một cảm giác như bị dao cứa ở đầu gối ập đến khiến tôi khẽ rên rỉ.

"Á!"

"Chỗ này cũng đỏ hết rồi."

"Đầu gối em bị trầy đấy. Không sao đâu."

"Em còn chỗ nào đau nữa không?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi chỉ muốn cậu ta nhanh chóng hạ chân tôi xuống thôi.

Điều ước của tôi thành hiện thực nhanh hơn tôi tưởng. Go Yo Han hạ chân tôi xuống một cách ngoan ngoãn như thể đang nâng niu một viên ngọc quý. Một cảm giác yên tâm ập đến. Có lẽ là do tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì vừa hoàn thành một việc khó khăn.

Lẽ ra tôi không nên cảm thấy nhẹ nhõm như vậy. Lẽ ra tôi không nên lơ là. Lẽ ra tôi phải nhận ra cử động của Go Yo Han mới đúng.

"......Ơ?"

Đột nhiên hông tôi bị giữ chặt, cơ thể tôi xoay một vòng rồi nằm thẳng. Chẳng mấy chốc tôi đã nhìn thấy chiếc đèn treo trên trần nhà. Ơ kìa. Chưa kịp ngạc nhiên thì hai chân tôi đã bị banh rộng ra hai bên. Cái chăn vừa nãy còn kẹp giữa hai chân tôi theo trọng lực rơi xuống dưới. Ơ ơ. Ơ. Rồi một cảm giác nóng cùng cứng chạm vào đầu gối tôi. Tôi vội vàng hơi nhấc người lên nhìn qua đống chăn dày cộm.

"Go, Go Yo Han."

Cậu ta nằm giữa hai chân tôi, nhắm mắt lại liếm đầu gối tôi.

Nghe thấy tiếng tôi gọi, Go Yo Han khẽ mở mắt rồi lại nhắm lại. Trong bóng tối quen thuộc, đôi mắt của cậu ta sáng rực rồi vụt tắt. Trông như đang cười, cũng có vẻ như không biểu cảm. Khuôn mặt khó hiểu của cậu ta bị che khuất bởi chân tôi. Lạnh quá-. Một âm thanh kéo dài làm lạnh đầu gối tôi. Go Yo Han khẽ rời môi khỏi đầu gối tôi, dùng ngón tay vuốt ve gần chỗ bị thương rồi nói.

"Anh đang sơ cứu cho em đấy."

Rồi cậu ta ngước nhìn tôi cười.

Chưa kịp ngăn cản, Go Yo Han đã lại liếm đầu gối tôi. Thân hình to lớn của cậu ta cúi xuống hôn tôi, để lộ rõ cái cổ dài cùng bờ vai rộng.

"......"

Thật lòng mà nói thì đó là một cảnh tượng quá độc hại đối với tôi. Gợi cảm. Quá gợi cảm. Thậm chí đường nét dương vật rõ mồn một mỗi khi cậu ta cử động eo vì không mặc quần lót dưới chiếc quần thể thao cũng quá kích thích. Tôi lén lút tránh ánh mắt rồi mở miệng.

"Hình như anh... cương rồi thì phải."

"Đúng vậy. Cương rồi."

Tôi túm lấy chăn bằng đầu ngón tay. Biết rồi thì đừng có làm thế nữa chứ. Đồng thời trong đầu tôi cũng hiện lên một câu hỏi. Có nên làm cái này không, hay là không nên? Cái cân có thêm hai quả nặng ở hai bên cứ lắc lư qua lại. Cuối cùng một cái cân ở đâu đó trong đầu tôi nghiêng hẳn về một bên. Tôi lại xòe các ngón tay ra.

"......Kia kìa."

Go Yo Han nhướn mày hỏi. Sao?

"Hay là em sờ giúp anh ở đằng trước nhé?"

Rồi khi đôi mắt Go Yo Han khẽ dao động, tôi thầm reo lên sung sướng. Lòng tự trọng nhỏ bé của tôi trỗi dậy trong lồng ngực. Những hành động dại dột của tôi luôn xuất phát từ sự bướng bỉnh. Lịch sử của tôi cũng được viết nên bởi sự bướng bỉnh. Giống như bây giờ vậy.

Tôi nhấc chân Go Yo Han đang giữ lên. Ánh mắt cậu ta theo dõi cử động của tôi hướng về phía bàn chân, tôi dùng lòng bàn chân đạp vào bên trong đùi cậu ta.

"......Em cũng đang sơ cứu cho anh đấy."

Trước sự khiêu khích của tôi, Go Yo Han cử động tay chậm rãi nắm lấy cổ chân tôi. Rồi cậu ta cố định chắc chắn chân tôi vào giữa háng mình, gật đầu. Với một khuôn mặt đầy mong đợi, ướt át.

"Ừ, làm ơn."

Vậy thì tôi không thể không làm được rồi. Cậu ta dù sao cũng đáng yêu mà.

***

Đáng tiếc là <Báo cáo Go Yo Han> mà tôi định kết thúc vẫn chưa xong. Tôi đã thích thú với việc quan sát Go Yo Han, việc mà tôi bắt đầu như một bài tập. Có lẽ là do tính cách tôi vốn thích quan sát người khác.

Chỉ khác là hình thức đã biến mất. Tôi chỉ viết khi nào nhớ ra, đôi khi lại quên mất. Vì vậy <Báo cáo Go Yo Han> của tôi mang tính ngẫu hứng.

101. Món ăn của GoOO trông như canh chân giò (nghi là mì gói nấu thập cẩm) đến từ địa ngục. Nhưng vị thì khá ổn.

101-1. Thằng nhóc kỳ lạ.

Nhưng sao đồ ăn của tôi lại tệ thế này nhỉ.

"Em đã làm đúng theo công thức rồi mà."

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo