Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 229
Tôi cho vừa đủ lượng khi người ta bảo cho vừa đủ, tôi cho một nhúm khi người ta bảo cho một nhúm. Tôi đã làm đúng theo công thức mà sao lại không ngon nhỉ? Đây là một vấn đề cần phải nghi ngờ nghiêm túc. Chắc chắn đây không phải lỗi của tôi. Nhưng vừa đủ là vừa đủ đến mức nào chứ? Cần một con số chính xác.
Nhưng Go Yo Han lại căn đúng cái lượng vừa đủ đó một cách bực bội. Sao cậu ta lại căn đúng được nhỉ? Để quan sát chuyện đó, tôi giả vờ nấu ăn cho cậu ta rồi cố tình gây ra lỗi. Vậy nên món ăn này không phải là cố ý.
"Jun à. Em định để anh thế này đến bao giờ?"
"Cái này nêm gia vị kiểu gì đây? Rốt cuộc vừa đủ là bao nhiêu?"
"Hay là cứ để anh làm cho?"
"Không, em chỉ tò mò vừa đủ là bao nhiêu thôi. 30 gram à?"
"Em không cảm nhận được cảm giác vừa đủ à?"
"Vậy cái cảm giác vừa đủ đó là cái gì?"
"Hay là cứ để anh làm cho?"
Lời nói cứ vòng vo. Tôi càng không thể hiểu nổi. Không, rốt cuộc là tại sao. Tại sao lại không được chứ. Đồng thời Go Yo Han cũng nằm dài trên ghế nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Nhìn vẻ mặt đó tôi lại càng bực hơn.
"Jun à, người nghèo hèn mới tự nấu ăn thôi."
"Anh vừa biến cả nước thành người nghèo hèn đấy."
"Nghe cho kỹ đây, Jun à. Anh có nhiều tiền. Có nhiều tiền thì phải làm gì?"
"Tiết kiệm."
"Đồ điên."
"Đầu tư đa dạng."
"Không phải. Phải tiêu tiền chứ. Jun ngốc nghếch của anh, nghe rõ chưa? Việc em đang làm là đẩy đất nước đến chỗ diệt vong đấy. Người có nhiều tiền thì phải tiêu tiền thì kinh tế mới phát triển được. Vậy nên thôi đi. Đồ phản quốc."
"Em chỉ muốn thử nấu ăn một chút mà đã thành phản quốc rồi sao?"
"Vốn dĩ phản bội bắt đầu từ ham muốn ổn định cuộc sống mà."
"......"
Dù sao thì lý lẽ của Go Yo Han vẫn vậy. Và cái lý lẽ đó vẫn nghe có vẻ hợp lý. Vậy nên tôi lén lút chuyển chủ đề.
"Em đã tiêu tiền rồi mà. Em đã đóng góp rất nhiều cho thị trường tiêu dùng đấy."
Tôi nắm chặt bàn tay đầy ấm ức, nhìn những thứ rác thải thức ăn vương vãi trên bồn rửa. Cái tôi vừa làm không phải là tiêu dùng thì là cái gì? Nghệ thuật à? Tôi liếc nhìn Go Yo Han bằng ánh mắt oán trách. Thế là cậu ta che mặt bằng lòng bàn tay rồi lẩm bẩm một cách trắng trợn.
"A, phát điên mất. Thật luôn."
Cậu ta khẽ cười rồi bóc vỏ quýt. Cuối tháng một. Quýt đang vào mùa khá ngon.
Sau khi lớp vỏ vàng rơi xuống, những múi quýt vàng óng vẫn không được đưa vào miệng Go Yo Han. Bàn tay phải của cậu ta vụng về bóc những phần trắng của quả quýt. Cậu ta cử động cẩn thận đến nỗi ngón giữa đang lơ lửng trong không trung run rẩy.
"Xong rồi."
Go Yo Han nhìn quả quýt đã hoàn toàn vàng óng rồi cười tươi rói, sau đó dùng một tay đẩy hết những nguyên liệu bẩn thỉu ra. Cùng với tiếng ầm ầm, những nguyên liệu tôi mua rơi xuống sàn. Vài quả dâu tây bị vỡ tan trên sàn. Tôi giật mình nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức mở mắt ra rồi giả vờ bình thường, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những quả dâu tây bị dập nát.
Go Yo Han dùng ngón tay gõ gõ vào bồn rửa như đang chơi piano. Cứ như muốn tôi nhìn cậu ta vậy. Khi tôi quay sang nhìn Go Yo Han, cậu ta nở nụ cười hài lòng rồi ưỡn vai. Cậu ta gõ ngón tay đang gõ bồn rửa vào nhau tạo ra âm thanh.
"Đừng có làm mấy chuyện vô ích nữa, ăn quýt đi."
Ngón trỏ dài có khớp xương nhô ra chỉ vào quả quýt.
"Kẻ không mời như anh xin phép biến đây."
Rồi Go Yo Han bỏ đi mà không dọn dẹp những nguyên liệu vừa rơi. Tôi nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại rồi chậm rãi vươn tay lấy quả quýt đặt trước mặt. Tôi cắn một miếng quýt như cắn một quả táo, vị ngọt lịm tan chảy trong miệng. Cứ như quả quýt được thu hoạch vào cuối mùa đông vậy.
"Định làm bánh kem cho anh mà còn không biết. Đồ khốn."
Vị ngọt ngào của quýt tan chảy trong miệng. Tôi đang nhai quýt thì bỗng chu môi ra. Rồi tôi cúi xuống lấy một chiếc túi giấy nhỏ giấu trong tủ dưới bồn rửa. Bên trong là một chiếc hộp nhỏ. May là không bị phát hiện. Tôi khẽ cười rồi nhét nốt quả quýt vào miệng.
Đồng thời chuông cửa reo lên.
***
"Xin lỗi ạ. Tại cháu lỡ tay đẩy mất."
"Không sao đâu."
"Cháu định dọn dẹp trước khi cô đến."
"Không sao đâu, có gì cần cứ gọi điện cho cô. Cô làm hết cho."
"......Không ạ."
Có lẽ Go Yo Han đã cố ý. Việc cậu ta đẩy hết nguyên liệu xuống dưới bồn rửa chắc là vì cậu ta biết hôm nay là ngày cô giúp việc đến.
Tủ lạnh trống trơn được lấp đầy đồ ăn, nhà cửa bên trong được dọn dẹp. Vốn dĩ chẳng có gì để bừa bộn, nhưng đáng ngạc nhiên là cô giúp việc đã dọn dẹp cái ngôi nhà vốn dĩ không có gì để bừa bộn còn sạch sẽ hơn trước rất nhiều.
Gió mát nhẹ nhàng thổi vào và buổi sáng tĩnh mịch khi mặt trời còn chưa lên hẳn. Bầu không khí êm dịu sau khi ngủ nướng rồi thức dậy khiến tôi thấy dễ chịu. Tất nhiên, cả tiếng ồn ào của máy hút bụi nữa.
Tôi ngồi xuống ghế ăn, chọn một trong số ít những quả cà chua còn sót lại rồi cắn một miếng.
Nhà bếp được dọn dẹp nhanh chóng. Những thứ rác rưởi vương vãi trên sàn đã biến mất không dấu vết. Quả nhiên là dân chuyên nghiệp có khác. Tôi thầm ngưỡng mộ rồi hút nước ép chảy ra từ quả dâu tây. Chất lỏng tràn ra chảy dọc ngón tay xuống cổ tay, đọng lại thành một giọt lớn. Tôi khẽ cụp mắt xuống rồi liếm thứ chất lỏng dính trên cổ tay.
Một ngày bình thường như mọi ngày, nhưng trong sự bình thường đó lại có những khoảnh khắc căng thẳng ập đến. Đó là khi cô giúp việc mở cửa phòng Go Yo Han. Chẳng có gì để bị phát hiện cả mà tôi cứ luôn liếc nhìn như thể mình là người có lỗi.
Đôi khi tôi cảm thấy tuyệt vọng nghĩ rằng liệu có nhất thiết phải làm đến mức này không, nhưng thực tế nếu tôi tự mình giải quyết mọi chuyện thì bố mẹ tôi sẽ nghi ngờ, nên tôi chẳng còn cách nào khác. Tôi chỉ có thể tha thiết chờ đợi tiếng máy hút bụi tắt đi.
Dù đang nhìn vào chiếc laptop đặt trên bàn ăn, tâm trí tôi vẫn ở trong phòng Go Yo Han.
7. GoOO xấu xa.
※Nhưng dù sao thì đôi khi cậu ta cũng dịu dàng với tôi. Chỉ với tôi thôi. Đôi khi.
Cái này chẳng lẽ là tự an ủi bản thân sao?
Tôi khẽ giật mình trước suy nghĩ chợt lóe lên khi nhìn vào báo cáo. Sự thật là Go Yo Han vốn dĩ đã là một tên xấu xa từ khi sinh ra thì bất cứ ai quen biết cậu ta đều phải thừa nhận.
Go Yo Han có lẽ đã là một con quỷ từ khi còn trong bụng mẹ. Việc một người như cậu ta sinh ra trong một gia đình yêu Chúa Giêsu là một điều bất hạnh. Cuộc sống dưới sự bảo vệ của Chúa đối với cậu ta có lẽ còn tàn nhẫn hơn cả vạc dầu địa ngục. Ngược lại, có lẽ cậu ta đã uống thứ lưu huỳnh nóng bỏng của địa ngục một cách ngọt ngào.
※Dự đoán tính cách vốn dĩ là như vậy.
Nhưng sự tự an ủi của tôi vẫn chưa kết thúc. Go Yo Han sinh ra là ác quỷ là vì bố cậu ta là ác quỷ. Go Yo Han chỉ có tội là mang dòng máu của ác quỷ. Giống bố không phải là tội.
Ơ kìa, vậy thì bố của Go Yo Han cũng giống bố mình, vậy thì không phải là tội sao.
"Ơ?"
Nghĩ kỹ thì đúng là như vậy thật. Tôi bị mắc kẹt trong logic của mình, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa. Ngay cả khi cô giúp việc tắt máy hút bụi rồi ra khỏi phòng Go Yo Han, cho đến khi cô dọn dẹp xong mọi thứ, chuẩn bị bữa trưa cho tôi, tôi vẫn phải ngồi trên ghế ăn nghĩ ra một logic khác để phá vỡ logic của mình.
Kết quả là thất bại. Tôi nhìn thấy cô giúp việc đứng im lặng trước mặt mình sau khi nấu ăn xong.
"A, xin lỗi ạ. Cháu đang nghĩ chút chuyện về bài tập."
"Cái này là ông chủ dặn cô làm món bồi bổ."
"Món bồi bổ ạ?"
"Ừm. Gà tần sâm."
A, gà tần sâm ăn nặng bụng quá. Lại còn no nữa. Dù vậy, vì tôi biết lý do cô làm món bồi bổ cho tôi nên tôi không dám nói không thích mà chỉ cười trừ.
"Cảm ơn cô ạ."
"Không có gì đâu."
"Cô cho cháu ít thôi ạ. Cháu... chắc không ăn được nhiều đâu."
"Ừm."
Ăn xong cô dọn dẹp rồi về. Cô giúp việc luôn không nói những câu mà người bình thường hay nói thêm. Sau khi đặt trước mặt tôi bát nước dùng trắng đục cùng chiếc đùi gà béo ngậy, cô chỉ nhìn quanh nhà tìm việc để làm nốt. Tôi cẩn thận uống thứ nước dùng nóng hổi. Cô nấu ăn ngon thật.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.