Hành Trang Tuổi 18 - Chương 233 - NT 87

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 233

Phù. Một làn gió mát lạnh bật ra từ miệng Go Yo Han. Chiếc bánh kem mà cậu ta mang đến đã bị úp cả hộp trên giường từ lúc nào. Chắc chắn là nát bét rồi. Nhưng Go Yo Han đã chuẩn bị chiếc bánh, lại chẳng hề bận tâm đến chuyện nó có bị hỏng hay không.

Trong căn phòng chìm dần vào bóng tối, cậu ta nhặt chiếc kèn ống hút rơi đâu đó trên giường. Rồi cậu ta kẹp nó vào ngón tay như đang hút thuốc, thổi hơi ra như nhả khói. Bíp-bíp-. Khuôn mặt phát ra âm thanh ồn ào lại tĩnh lặng cùng lạnh lẽo hơn bất cứ ai. Cái ống hút phồng lên chạm vào má tôi, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.

Go Yo Han không dùng tay mà chỉ đơn giản hé môi làm rơi chiếc kèn ống hút. Trong thế giới mờ ảo hiện ra sau đôi mắt khẽ mở của tôi, Go Yo Han khẽ cắn môi dưới rồi nhíu một bên mũi.

"Tại em mà bánh kem hỏng hết rồi."

"Sao lại tại em?"

"Thì cứ thế."

Thật tùy tiện. Tôi khẽ nhấc mí mắt đã sụp xuống. Chính khoảnh khắc đó, Go Yo Han vươn hai tay ra trước, chống tay vào chăn rồi áp sát khuôn mặt u ám của mình vào trước mắt tôi.

"Cần quà không?"

"Em phải nhận à? Anh mới phải nhận chứ."

"Anh chẳng muốn nhận gì cả. Chỉ muốn tặng cho em thôi."

"......Sao?"

"Hôm nay không chúc mừng sinh nhật em được. Lúc đó cũng chẳng tỉnh táo, anh cũng hơi... hơi..."

Có bao nhiêu người có thể quen được với sự thất thường của Go Yo Han nhỉ. Thói quen nói năng lộn xộn này vừa là thói xấu tệ nhất vừa là tài năng tuyệt vời nhất của cậu ta. Đôi khi người ta lại bị cuốn hút đến mức muốn hiến dâng cả mạng sống cho một sự tồn tại hoàn toàn không thể hiểu nổi. Giống như vũ trụ vậy.

"Vốn dĩ tên rửa tội Công giáo thường dùng tên của vị thánh sinh vào ngày sinh của mình."

"Ừ."

"Để tưởng nhớ vị thánh đó mà đặt một cái tên sẽ dùng cả đời."

"......Vậy sao?"

"Nhưng không thể đặt tên rửa tội của em là Kang Jun được."

"......"

"Anh muốn tặng sinh nhật của anh cho em."

Nói rồi, đôi mắt Go Yo Han giống như vũ trụ. Một hạt nhân đen xoay tròn được bao bọc bởi lớp khí mỏng manh. Quả thật, cậu ta giống như một hành tinh khí vậy. Quá vĩ đại để muốn tiếp cận, nhưng ngay khi đến gần lại bị hút vào một nơi không có đất để đặt chân bởi lực hấp dẫn khủng khiếp. Sao Thổ có khả năng làm tan chảy và giết chết mọi sinh vật nằm trong đôi mắt Go Yo Han.

Tôi nuốt nước bọt khi nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của mình phản chiếu trong mắt cậu ta.

"Vậy có lẽ anh đã chuẩn bị quà cho em rồi?"

"Muốn nhận không?"

"Không."

Có quà hay không thì tôi cũng chẳng quan trọng. Rõ ràng Go Yo Han đã chuẩn bị quà cho tôi, nhưng tôi cố tình chen ngang vào cuộc trò chuyện của cậu ta. Nhìn cái miệng đau nhức của mình, có lẽ tôi đang cười.

Chẳng có lý do đặc biệt nào cả. Chỉ là tôi cũng muốn trêu chọc Go Yo Han. Với một trái tim thuần khiết. Chỉ vậy thôi. Thêm vào đó, những lời mà một đứa trẻ ngoan sẽ nói lại tuôn ra từ miệng tôi.

"Em là gì mà dám nhận quà của anh chứ. Thật vô liêm sỉ. Đến sinh nhật anh em còn chẳng chuẩn bị được gì. Người như em đáng chết. Em chẳng xứng đáng gặp anh."

"Hừm."

Nghe lời tôi, Go Yo Han gật đầu. Tư thế y hệt một con chó đang đứng thẳng. Trông cậu ta thật giống chó khiến tôi hơi khó chịu. Không phải tư thế của người mà y hệt tư thế của chó. Tôi nắm lấy vai Go Yo Han khẽ đẩy cậu ta lên rồi nói tiếp.

"Vậy nên đừng bận tâm đến em. Em sẽ không nhận quà và sẽ tự kiểm điểm."

"À ha."

"Em xin lỗi."

"Jun à."

"Hửm?"

"Em muốn chết à?"

"......"

Go Yo Han bị tôi đẩy lùi lại, nhíu một bên mày nói:

"Khi anh còn nói tử tế thì cứ nhận đi."

"Nếu bạn bè anh biết anh là người như thế này, chắc họ sẽ kinh hãi bỏ chạy hết."

"Sao? Bỏ chạy thì cứ bỏ chạy."

"Thật không hiểu sao một đứa như anh lại được nhiều người thích."

"Sao lại không hiểu? Vì anh giàu và đẹp trai nên người ta thích thôi."

"......"

Thật không biết phải làm gì với cái tên này nữa.

Vừa nắm chặt bàn tay thành nắm đấm nhỏ, Go Yo Han đang quỳ trên giường khẽ thì thầm.

"Nhưng chắc anh không được nhiều người thích đến thế đâu?"

"Nói gì vậy."

Xin lỗi nhưng những gì tôi nghe được không cho phép tôi đồng tình với lời nói đó. Tôi nở một nụ cười gượng gạo vừa đủ để không bị phát hiện rồi trêu chọc một cách tinh nghịch. Nghe vậy, Go Yo Han nghiêng người sang một bên, vẻ mặt không hài lòng.

"Thật mà. Anh thật sự không được nhiều người thích đâu."

"Yo Han à. Bớt nói dối đi."

"A, oan quá. Thời cấp hai anh là bạn trai của cả trường đấy."

"Này, anh vừa nói cái gì đấy?"

Đột nhiên sợi dây lý trí trong tôi đứt phựt.

Cái tên Go Yo Han này vừa nói cái quái gì vậy. Bất ngờ như bị tát vào mặt, đầu óc tôi choáng váng. Cái vừa nãy có phải là lời thích hợp để nói với tôi không? Tôi tuyệt đối không nghĩ vậy. Một cơn đau như kim châm ở thái dương ập đến.

Bỏ mặc tôi đang khá bối rối, cậu ta lại tủm tỉm cười trước thái độ của tôi.

"Lúc mấy đứa con gái đi qua, luôn có một đứa phụ trách câu 'Này. Bạn trai cậu đi qua kìa.' chính là anh đấy."

"Anh đừng có nghĩ là em không biết mà cứ nói lung tung."

"Thật mà. Sau đó anh còn nghe rõ câu 'Muốn chết hả. Đó là bạn trai tao đấy?' nữa cơ."

Lời nói dối. Rõ ràng là lời nói dối nhưng vẻ mặt Go Yo Han lại trong sáng như một người không biết nói dối. Vậy nên đương nhiên tôi sẽ bối rối. Chuyện đó không thể xảy ra, tôi cũng chưa từng nghe tin đồn nào như vậy, nhưng nếu, giả sử, có lẽ cũng có thể xảy ra.

Tôi mấp máy môi rồi cẩn thận hỏi:

"Go Yo Han, hồi cấp hai có lẽ anh béo phì lắm hả?"

"Jun à, anh chưa bao giờ sống một cuộc đời xấu xí cả."

"Vậy sao?"

"Anh cũng không biết nữa? Chắc là do tính cách tệ hại của anh. Tuổi dậy thì kinh khủng trong suốt 3 năm."

"......"

Ừm... Tuổi dậy thì của Go Yo Han... hình như vẫn chưa kết thúc thì phải...?

Nhưng cậu ta có vẻ nghĩ ngược lại. Cậu ta nở một nụ cười dịu dàng như thể mình đã trưởng thành rồi xoa xoa ngực. Thậm chí còn ngân nga một bài hát nhỏ, trông rất hài lòng.

"Hồi cấp hai anh bị đánh hơi nhiều, vào cấp ba thì ngoan hẳn. Trưởng thành rồi."

"Bị đánh á?"

Trước lời nói bất ngờ, tôi phản xạ nghiêng người về phía Go Yo Han.

"Bị đánh á?"

Những lời nói nghe được trước đó tan biến vào hư không như làn gió, chỉ còn lại những lời nói nghe được sau cùng trong đầu tôi. Khoảnh khắc đó, ngón tay cậu ta đang vuốt ve gần cổ tôi khựng lại. Rồi cậu ta nhìn tôi cười lớn hơn, thản nhiên nói:

"Đừng làm ầm ĩ thế. Anh bị đánh bằng những nụ hôn nồng cháy đấy. Đồ con trai đáng yêu."

Go Yo Han cứ chắp môi vào lòng bàn tay rồi thổi vào không trung. Một lời nói vô lý, rõ ràng đó là lời nói dối. Tôi hơi sốc, môi run rẩy, rồi vì cơn nóng bừng mà run rẩy. Bàn tay tôi vô thức nắm chặt lại, đầy mồ hôi. Tôi giận đến mức không kiềm chế được.

Thật rồi.

Tôi thường nhớ đến dáng vẻ Go Yo Han ngoan ngoãn như một con chó được huấn luyện bởi bố cậu ta. "Go Yo Han thời còn chưa nổi tiếng" là một cụm từ sai ngữ pháp. Chủ ngữ "Go Yo Han" tuyệt đối không thể không nổi tiếng. Tương tự như vậy, "Go Yo Han" cùng "sợ hãi" tuyệt đối không thể đi cùng nhau. Dù sao thì cậu ta cũng là một tên điên có một không hai, tự tay nhổ răng sống chỉ để biểu diễn.

"Sao em lại nghiêm túc như vậy?"

Nhưng Go Yo Han vẫn nằm dài trên giường cười hề hề cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi cuối cùng vẫn không thể giãn cơ mặt, rồi cậu ta từ lúc nào đã xoa xoa mắt cá chân tôi, tiếp tục nói bằng giọng điệu bình thản.

"Jun à, anh còn không lo cho mình, sao em lại lo cho anh?"

"Đương nhiên rồi. Bởi vì."

"Em biết mà."

Go Yo Han cắt ngang cơn giận của tôi. Vẫn với khuôn mặt lạnh lùng và bình thản.

"Anh tuyệt đối không bao giờ thua."

Chưa từng thua một lần nào. Trong cuộc đời anh không có thất bại. Anh là một kẻ sẽ giành chiến thắng bằng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Đôi mắt có màu nhạt hơn bình thường, trông càng lạnh lẽo hơn, đang nói như vậy.

Tôi nuốt nước bọt rồi gật đầu, nhưng đồng thời lại phản bác.

"Nhưng cái đó..."

Đôi khi phải thừa nhận một sự thật mà mình không muốn thừa nhận. Go Yo Han với bố của cậu ta là như vậy. Đến giờ tôi vẫn thấy khó chịu khi nhìn thấy bố của cậu ta. Tôi nghĩ cậu ta không giống ông, nhưng trớ trêu thay, ngoại hình, giọng điệu, giọng nói, thậm chí cả thói quen cũng giống nhau đến nỗi đôi khi tôi thấy hai người chồng lên nhau.

Tôi ôm hai đầu gối đã co lại. Vì vậy mà tay Go Yo Han trượt khỏi mắt cá chân tôi. Tôi nhìn xuống ngón tay cậu ta, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nói:

"Bố anh."

"Bố?"

"Ừ."

Đôi khi tôi hiểu tại sao Go Ro Sa lại nói Go Yo Han là đứa con được yêu thương nhất. Dù sao thì bố mẹ cũng có xu hướng bị thu hút bởi đứa con giống mình nhất. Giống như bố của Go Yo Han, dù đàn áp cậu ta nhưng cuối cùng vẫn không buông tha cậu ta.

"Đó là bố mẹ anh mà."

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo