Hành Trang Tuổi 18 - Chương 232 - NT 86

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 232

"Ý cô là đừng lo lắng."

Nói xong câu đó, cô giúp việc đóng tủ lạnh lại. Rồi như mọi khi, cô cầm chiếc túi nhỏ đã đặt xuống ở phòng khách. Ý là cô sẽ trở về nhà chính của tôi.

Tôi không dám tiễn cô giúp việc, vội vàng giấu mặt đi. Cô vẫn cầm túi như thường lệ rồi nói: "Vậy có gì muốn ăn thì nhắn tin cho cô nhé.", rồi đi mất.

Tin nhắn đến đúng 10 phút sau đó.

「Xin lỗi cháu. Thật lòng xin lỗi. Cô giúp việc đó đã kể cho cô món ăn mà cậu học sinh nhà bên thích. Nếu cháu tò mò thì cứ hỏi nhé. Muộn rồi nhưng chúc mừng năm mới cháu.」

Tôi không đọc hết tin nhắn. Nước mắt tuôn rơi như mưa rào. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, nhìn vào tính cách mà cô giúp việc đã xây dựng, tôi tin chắc. Cô đã đưa ra một lời đe dọa dịu dàng, và miễn là tôi hành động nhanh nhạy, cô sẽ không nói với ai cũng sẽ không bao giờ nói với ai cả.

"Chết tiệt, bị phát hiện là đương nhiên rồi."

Đã cư xử đáng ngờ như vậy. Tôi cứ nghĩ mình là một người thờ ơ, chẳng quan tâm đến chuyện đời. Lẽ ra tôi phải biết rằng một người như vậy chọn cái nghề quản lý nhà cửa là điều vô lý. Đó là sự kiêu ngạo của tôi.

Tôi thô bạo dùng cổ tay lau mặt. Kỳ lạ là sau khi nhận được tin nhắn, đầu tôi lại nhẹ nhõm hơn. Thật lòng mà nói, kể từ khi gặp Go Yo Han, tôi đã biết sẽ có ngày bị phát hiện. Tôi chỉ đang bước thêm một bước trên con đường mình phải đi. Dù lo lắng không rời, nhưng ít nhất nó vẫn tốt hơn việc trải qua một chuyện mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra. Ít nhất thì tôi đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra vào một ngày nào đó.

"Kang Jun, thằng ngu ngốc an nhàn này."

Tôi dùng cổ tay lau mắt mạnh hơn. Rồi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc laptop đã tắt ngúm.

7. GoOO xấu xa.

※Nhưng dù sao thì đôi khi cậu ta cũng dịu dàng với tôi. Chỉ với tôi thôi. Đôi khi.

※Dự đoán tính cách vốn dĩ là như vậy.

Đến nước này rồi mà vẫn muốn nghĩ như vậy sao? Nhưng ham muốn trốn chạy khỏi thế giới thực tại đột ngột ập đến lại khiến tôi nảy ra những ý nghĩ kỳ lạ. Cứ thế tôi tưởng tượng mình đang bấm nút Backspace vào những dữ liệu trên màn hình đã tắt.

7. GoOO thường làm những chuyện xấu xa.

※Theo suy đoán của người quan sát thì có vẻ như cậu ta không biết rõ mức độ của trò đùa. Có lẽ bản thân cậu ta không nhận ra đó là chuyện xấu xa.

※Do hoàn cảnh gia đình kỳ lạ.

"Go Yo Han, đồ chó đáng thương."

Vẫn để mặc những giọt nước mắt chảy dài, tôi nhìn vào tin nhắn vẫn chưa tắt trên điện thoại. Suy nghĩ theo cách của mình, tôi thấy đó không phải là chuyện xấu. Mối quan hệ giữa cô giúp việc với tôi là bên dưới và bên trên. Vậy nên cô mới dùng cái kiểu đe dọa hạ mình đó. Không biết cô đã nghe được những lời gì từ bố mẹ tôi.

Ừ, tôi là người may mắn, trừ chuyện tình cảm ra. Tôi khẽ lau những giọt nước mắt đọng trên cằm bằng đầu ngón tay, rồi nhấn mạnh vào bàn phím.

Tin nhắn đầu tiên tôi gửi là câu trả lời cho tin nhắn của cô giúp việc.

「Cậu ấy có thích hải sản không ạ?」

Rồi tôi hụt hẫng lau mũi, nhấn mạnh gửi tin nhắn cho bố mẹ.

「Con vẫn khỏe ạ, mẹ. Cô giúp việc đã chuẩn bị đồ ăn cho con, ngon lắm ạ. Cô ấy là người con thích nhất trong số những người từng làm ở nhà mình. Cô chăm sóc con tốt lắm nên bố mẹ đừng lo lắng quá nhé. Bố mẹ đi cẩn thận ạ.」

Gửi. Gửi. Gửi. Sau khi nhấn mạnh ba lần, tôi ném điện thoại xuống gần chiếc laptop. Màn hình điện thoại trượt đến gần laptop sáng rực.

「Nghe nói cậu ấy bị dị ứng nhẹ với động vật có vỏ. Ông chủ nhà đó thích hải sản.」

"......"

Chiếc điện thoại sáng rực lại tắt ngúm, vài giây sau nó lại sáng lên.

「Cô thật lòng xin lỗi cháu.」

Tôi ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại cho đến khi màn hình tắt hẳn rồi gục xuống bàn ăn như ngã quỵ. Nước mắt không ngừng rơi. Nhưng tôi không dùng tay lau. Vì tôi không muốn Go Yo Han biết tôi đã khóc.

***

Đồ ngốc.

Khi tỉnh dậy đã là 8 giờ tối. Ngay bây giờ cũng là 8 giờ tối. Ngày 30 tháng 1. 8 giờ tối.

Đồ ngốc nghĩ đến chuyện nấu ăn cho Go Yo Han là tôi đây. Cậu ta giàu hơn tôi, tôi có cho cậu ta cái gì cậu ta cũng sẽ nói những câu kiểu "Mấy thứ này anh mua bằng tiền của anh được mà. Em nghèo hơn anh." Cuối cùng thì tôi chẳng làm được gì cả.

"Hỏng hết rồi."

Cổ họng tôi khô khốc. Khóc nhiều quá mà. Tôi khẽ đưa tay lên ấn vào khóe mắt. Sưng húp hết cả rồi. Trong lúc đó tôi lại thấy may vì có thể viện cớ là mình vừa ngủ dậy.

"Ừ, chính mày làm hỏng đấy."

Tôi nín thở trong tích tắc. Giọng nói lạnh lẽo đâm sau gáy tôi. Chẳng làm gì sai mà mồ hôi lạnh toát ra. Tôi khẽ cựa quậy xoay người nằm về phía có cửa sổ.

Ở đó, Go Yo Han đang tựa lưng vào thành giường, đặt hộp bánh kem lên đùi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc bánh. Cùng cả cái mũ chóp kỳ lạ trên đầu cậu ta nữa. Một chiếc mũ chóp có lông bạc lấp lánh.

"Cái bộ dạng gì thế kia."

"Đây là bữa tiệc chúc mừng sinh nhật anh."

"......"

"Tất nhiên là hỏng bét rồi."

Cái ống hút đồ chơi đang ngậm trong miệng Go Yo Han phát ra một âm thanh kỳ lạ rồi dài ra rồi lại co lại. Tôi không biết nên nhìn vào đâu, lúng túng ngồi dậy. Bíp-bíp. Cậu ta lại thổi cái ống hút đồ chơi. Thứ đồ chơi vụng về dưới khuôn mặt đẹp như tượng tạc của cậu ta trông thật lạc lõng.

Tôi ngọ nguậy các ngón tay rồi đưa tay lên nắm lấy ống hút mà Go Yo Han đang ngậm. Rồi tôi kéo nhẹ một chút. Môi cậu ta dính chặt vào ống hút rồi giãn ra, cuối cùng tuột ra với một tiếng kêu nhẹ.

Nhờ vậy mà cái miệng vừa được giải phóng của Go Yo Han tự do mở ra.

"Sao em lại làm vậy?"

Tôi có lý do. Nhưng tôi không thể mở miệng nói ra. Cổ họng tôi khản đặc quá. Nhưng tôi cũng muốn hỏi. Tại sao cậu ta lại có bộ dạng đó vào ngày sinh nhật mình?

"Sao em lại phá hỏng ước mơ của anh?"

Ra là vậy. Tôi hắng giọng một tiếng rồi cẩn thận lên tiếng.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi là xong chuyện à?"

"Không, tại em có chuyện."

"Ừ, có chuyện nên chúc mừng."

Không phải. Không phải thế này. Sao cuộc trò chuyện lại đi theo một hướng kỳ lạ nữa rồi. Tôi nheo mắt quan sát tình hình. Go Yo Han nhướn một bên lông mày rồi bỏ cái mũ chóp đáng ngờ xuống. Tôi vẫn nheo mắt nhìn hành động của cậu ta.

Go Yo Han nhìn thẳng vào mắt tôi một cách đường hoàng, rồi rất tự nhiên đội cái mũ chóp lên đầu tôi. Tự nhiên đến nỗi tôi chẳng kịp phản ứng. Mấy giây sau tôi vội vàng túm lấy mũ kéo xuống. Đồng thời bị dây chun bắn vào cằm rồi ngã nhào xuống giường.

"Á, đau quá."

"Anh đâu có đội cho em để em buồn cười đâu."

Cậu ta nói bằng giọng điệu khó hiểu. Tôi cũng đâu có cố tình làm trò cười.

Cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết trong đầu tôi. Tôi đắm chìm trong cảm giác như có những bong bóng khí lớn lấp đầy cái đầu trống rỗng thay vì não. Bầu trời pha lẫn màu xanh đậm với cam trồi lên trên tấm chăn.

Hôm nay là sinh nhật Go Yo Han, thời tiết đẹp nhưng tâm trạng tôi lại u ám. Vậy nên tôi không phản ứng gì với lời nói của cậu ta. Vốn dĩ tôi cũng không phải là kiểu người có phản ứng mạnh mẽ.

Nói hay không nói? Sự do dự lơ lửng trong bong bóng khí. Cuối cùng tôi cũng chọn được câu trả lời. Đừng nói gì cả. Lý do cho câu trả lời nằm ở Go Yo Han. Chính xác là ở Go Yo Han đang nghịch ngợm gãi dây chun dính chặt vào cằm tôi.

Tôi lo lắng làm gì chứ. Chuyện với cô giúp việc dù sao cũng là bài tập về nhà mà tôi phải gánh vác.

"Xin lỗi. Em không cố ý."

Tôi chỉ để lại một lời xin lỗi. Nhìn vẻ mặt tôi, Go Yo Han hơi ngạc nhiên rồi dùng bàn tay to lớn xoa đầu tôi. Một hành động thật không phù hợp.

"Mấy hôm trước thì sao nhỉ? Anh đang ngủ say thì."

"Ừ."

"Có một lời mách bảo."

Go Yo Han vừa giơ một tay lên vừa hạ một bên vai xuống, tạo một tư thế kỳ quặc. Đáng lẽ tôi không nên hỏi.

"Cuối cùng anh cũng điên rồi."

"Hãy lấy bánh mì dâng lên rồi chia cho hai mươi chàng trai, hãy chuẩn bị thịt theo ý muốn của họ. Rồi cầu vồng sẽ ở giữa những đám mây, ta sẽ thấy nó rồi nhớ đến giao ước vĩnh cửu giữa ta với mọi sinh vật có xác thịt trên mặt đất."

Giọng điệu Kinh Thánh. Một giọng điệu mà tôi có thể nghe thấy ở bất kỳ nhà thờ nào. Sau đó là một loạt những từ ngữ khó chịu mà dường như phải có thêm câu "Nhân danh Chúa Giêsu Kitô" ở cuối. Nhưng khuôn mặt Go Yo Han khi đọc một đoạn văn dài đầy những từ ngữ thánh thiện lại chẳng thánh thiện chút nào, mà gần như là một kẻ vô thần đang báng bổ tôn giáo.

Khuôn mặt lộng lẫy như rắn nở một nụ cười như đang mời chào quả táo. Lời nói cùng hành động của cậu ta giống như một quả táo ngon ngọt.

"Đừng nói những lời đó. Kỳ lạ lắm."

"Ba ngày trôi qua trong lúc giải thích xem hai mươi chàng trai là hai mươi chàng trai hay là một chàng trai hai mươi tuổi. Khó quá đi. Quả nhiên tôn giáo khó thật."

"Anh đang nói thật hay đang đùa đấy?"

"Đương nhiên là đùa rồi. Đồ ngốc, em tin cái này à?"

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo